Đa số người trong đội ngũ là hiệp khách Giang Nam. Thời trẻ, Trình Châu quen biết Tiết Lãng tại chính vùng sông nước Giang Nam này, sau đó hai người kết bái huynh đệ, cùng bước chân vào giang hồ.
.Trình Châu người này, tuy rằng phản ứng chậm, song nặng tình nặng nghĩa, giao hữu rộng rãi. Sau nhiều thoái ẩn, bây giờ tái xuất giang hồ, vẫn có thể hô hào hướng ứng như trước. Đương nhiên, trong này cũng có công lao của ‘Khai Thiên tập’.
Nhóm người xuôi từ Giang Nam đi đến Tố Nữ phong, trên đường đều lục tục có rất nhiều người cùng tham gia, đa phần là người nhàn tản trong giang hồ, muốn vô giúp vui chia một chén canh.
“Ài, các huynh đệ, lát nữa chúng ta có kế hoạch gì á?” Thần Tử Thích vỗ nhẹ một người ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
Người nọ nhìn hắn, thấy là một thiếu niên trắng nõn, có chút quen mặt, liền biết hắn mới gia nhập, là một “người cũ”, gã vô cùng nhiệt tình giảng giải cho hắn.
“Trình đại hiệp một lòng báo thù, chúng ta chỉ cần kêu la ở ngoài cửa, ép Vô Âm Sư Thái ra ngoài, bắt bà ta tự sát trước mặt mọi người là được.”
Nói dễ thế, Vô Âm Sư Thái là người tâm ngoan thủ lạt, có thể tự sát dễ thế sao? Thần Tử Thích bĩu môi, quay đầu nhìn một đội ngũ đang đến gần trên đường núi.
Đám người kia ước chừng tầm chục người, cầm đầu là một vị trung niên mặc cẩm y hoa phục.
“Dừng!” Trình Châu đi tuốt ở đằng trước, vẫy tay ra hiệu mọi người ngừng bước, ngẩng đầu nhìn đám người kia, “Trương gia chủ, biệt lai vô dạng.”
Trương gia cũng là một gia tộc không khác gì Trình gia, đều là võ học thế gia phụ thuộc vào Tố Tâm tông, người trung niên này chính là gia chủ Trương gia.
“Trình Châu đó à…..” Trương gia chủ nhìn cái chân què cùng bộ dạng tiều tụy của Trình Châu, thở một hơi dài, giơ tay vỗ bả vai gã.
Quan hệ giữa Trương gia với Trình gia không tốt cho lắm, nhưng mà có câu giúp đỡ lẫn nhau, môi hở răng lạnh, Trình gia vô duyên vô cớ bị Tố Tâm tông diệt cả nhà, tất cả những gia tộc, môn phái phụ thuộc giống Trương gia đều thầm hoảng sợ trong lòng.
Thần Tử Thích ngó trái ngó phải, nhân dịp Trình Châu đang nói chuyện với Trương gia chủ, đi lên phía trước, lặng lẽ chọc nhẹ Thần Tử Mặc đang đứng ở phía trước.
Cái tên Hắc Đản trì độn này, nói phải báo đáp ân tình Trình Châu truyền thụ võ công, nên cũng đi theo đến đây luôn rồi.
Thần Tử Mặc quay đầu, trông thấy Thần Tử Thích chớp chớp mắt với mình, lắp bắp kinh hãi, kéo hắn đứng vào trong đám người, nhỏ giọng nói: “Sao ca lại đến đây?”
“Lão ni cô đầu trọc Vô Âm kia bắt mất mẫu thân, ép ca dùng Trình Tố Trân trao đổi.” Thần Tử Thích cắn răng.
“Mấy ngày trước Trình Gia Trân đã mất tích không thấy đâu cả rồi,” Thần Tử Mặc nhíu mi, “Ca đừng vội, lát nữa rất ồn ào, ca có thể nhân dịp hỗn loạn trà trộn vào tìm người.”
“Ca biết rồi.” Thần Tử Thích nhe răng cười, Trình Gia Trân ở đâu hắn biết rõ nhất, hôm nay chắc chắn sẽ cho lão ni cô một bất ngờ thú vị.
Lôi kéo Thần Tử Mặc nói thầm vài câu, nhét cho hắn một túi phấn bột, sau đó chui vào đằng sau đám người.
Dọc theo đường lên Tố Nữ phong lại gặp không ít môn phái. Không chỉ có các môn phái nhỏ, đại gia tộc do Tố Tâm tông cai quản, mà đến cả Lư Sơn phái cũng đến tham gia.
Tòa nhà Tố Tâm tông xây dựng trên sườn núi, trước đại môn có một mảnh đất trống, rải đầy đá bản. Hai bên cửa tối đen rất nặng, treo câu thơ khai sơn thủy tổ của Tố Tâm tông: “Thanh giả vi thiên trọc giả địa, thái tố vô tâm lương tương trị.”
Vị khai sơn thủy tổ của Tố Tâm tông là một hiệp nữ đức cao vọng trọng. Võ công bà ta cao cường, lòng có đại nghĩa, không thích nữ tử bị nam tử bắt nạt, cho nên xây dựng một Tố Tâm đường trên Tố Tâm phong, chuyên thu nhận những nữ tử bị trượng phu ngược đãi, ôm những bé gái bị người nhà chán ghét hoặc vứt bỏ về, dạy bọn họ võ công, đọc sách, bảo vệ mọi người bình an không phải chịu uất ức.
Sau này, nơi này dần trở thành môn phái chỉ thuộc riêng về nữ tử trong thiên hạ ── Tố Tâm tông.
“Vô Âm Sư Thái táng tận lương tâm! Tàn sát cả nhà, đoạt bảo giết người!” Trên mảnh đất thần thánh mà tốt đẹp này, bây giờ đầy ắp người của giang hồ đến đây trừng trị. Thế hệ truyền nhân của Tố Tâm tông bây giờ, sớm đã quên mất lời dạy bảo của tổ sư.
Nhóm hào hiệp Giang Nam lòng đầy căm phẫn gào to trước cửa, trong đó còn xen lẫn với đủ loại người của Huyền Đạo.
“Vô Âm Sư Thái ăn cháo ăn rau!” Lão béo mặc bố y, giơ cái tay mập mạp ngắn ngủi, gào vô cùng to.
“Giáo chủ, không phải hô như thế.” Tả hộ pháp Thi Độc giáo xấu hổ kéo ống tay áo giáo chủ nhà mình.
“Hở?” Hoàng giáo chủ nhếch mi, tung phấn hắt xì về phía Tả hộ pháp nhà mình, “Gọi chơi thôi, ngươi mắc mớ gì đến ta!”
Tả hộ pháp giơ tay quét sạch bột phấn đi, chỉ có điều vẫn bị dính một ít, hắt xì liên tục vài cái, bịt mũi lẳng lặng móc một viên giải dược ra uống. Cơ mà vài người chung quanh cũng gặp nạn, lục tục ‘hắt xì hắt xì’ vài cái không ngừng.
Thần Tử Thích vươn tay túm lão béo lại, “Hoàng thúc thúc, lát nữa bọn họ sẽ đánh nhau, thúc cứ tung phấn mê gì đó ý, để con nhân dịp trà trộn vào.”
“Không thành vấn đề.” Lão béo cười tươi, việc này chính là việc ông ta giỏi nhất.
Thần Tử Thích nhìn chung quanh bốn phía, Lư Sơn phái cử đến ước chừng mười mấy người, hầu hết đều là đệ tử đời thứ hai, do một đệ tử đời thứ nhất cầm đầu. Người đó không phải Lý Vu Hàn, Thần Tử Thích không tiện qua chào hỏi, nên rụt người không nhúc nhích.
Người Lư Sơn phái không tham gia chửi rủa, mà chỉ ôm kiếm đứng ở một bên, tựa như chỉ đang xem náo nhiệt.
Những môn phái nhỏ dưới quyền Tố Tâm tông trông thấy Lư Sơn phái tiến đến, đều thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi Quy Vân cung công khai chuyện của Trình gia, những môn phái này đều lén tiếp xúc với Lư Sơn phái, nếu thấy tình thế không ổn sẽ lập tức ra nhập dưới trướng Lư Sơn phái. Hôm nay Lư Sơn phái cũng có mặt, coi như đã tặng một viên an thần cho bọn họ, có thể yên tâm to gan làm ầm ĩ.
“Tại hạ Trình Châu, hôm nay hào hiệp khắp chốn trong võ lâm đều tề tụ về đây, lấy công bằng cho chín mươi ba người trong Trình gia. Trình mỗ xin cảm tạ trước!” Trình Châu đứng trên thềm đá, đứng trước đại môn đóng chặt của Tố Tâm tông, cúi người hành lễ với mọi người dưới đài, “Trình gia vốn là thế gia dưới trướng Tố Tâm tông, lại bị giết sạch cả nhà. Trình mỗ mất mười năm mới biết được hung thủ là chưởng môn Vô Âm Sư Thái của Tố Tâm tông….”
Bên này, mọi người đang phát ra tiếng gào trước cửa, bốn phía tranh cãi ầm ĩ, bên trong ở sương phòng xa nhất cũng có thể nghe thấy tiếng hét.
Thường Nga đi ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm nghểnh cổ hóng ra ngoài, hỏi lão ni quét rác bên cạnh: “Ngoài kia sao thế?”
“Chuyện trong giang hồ Thái phi không cần quan tâm.” Hai tỷ muội Ngọc Linh Lung với Ngọc Phù Dung đột nhiên xuất hiện trước cửa tiểu viện.
“À, ta còn tưởng là ai, hóa ra là hai người các ngươi.” Thường Nga liếc nhìn hai nữ tử đã gỡ mạng che mặt xuống, bộ dáng hai người khá tương tự nhau, thế nhưng không hoàn toàn giống, Ngọc Phù Dung có vẻ kiều diễm trầm tĩnh, còn Ngọc Linh Lung thanh lệ hoạt bát. Mặc dù bây giờ bị giam trong Tố Tâm tông, ánh mắt Thường Nga nhìn hai người kia vẫn là dáng vẻ của tiện thiếp.
Ngọc Linh Lung hận nhất ánh mắt này của Thường Nga, hừ lạnh nói: “Trong môn không yên, hai người bọn ta đến đây bảo vệ Thái phi, hôm nay người không được bước ra khỏi tiểu viện này dù chỉ một bước.”
Thường Nga bĩu môi, xoay người chạy đi nằm lên cái ghế trúc trong viện, “Lão nương vẫn lười vận động đấy, ngươi qua đây bóp chân cho ta mau.” Cái gì mà bảo vệ, chắc sợ nàng lựa dịp chạy loạn đi? Có lẽ rùa con nhà mình sắp tới rồi, đám người này mới khẩn trương như thế.
“Người…..” Ngọc Linh Lung thấy Thường Nga chỉ vào mình, tức đến cắn chặt răng, “Người vẫn nghĩ đây là vương phủ ư? Đây là Tố Tâm tông!”
“Tố Tâm tông thì sao? Lão nương là mẹ chồng các ngươi đấy, các ngươi chỉ là thiếp của nhi tử ta, ngủ trong vương phủ bao nhiêu ngày rồi hả, đến giờ vẫn không chịu nhận à!” Thường Nga ngồi dậy, một tay chống lưng, một tay chỉ vào mũi Ngọc Linh Lung chửi mắng. Nàng đã tức nghẹn cả bụng rồi, khổ nỗi mấy ngày nay không thông thấy hai con tiện nhân này, bây giờ vừa hay gặp được, cần phải hung ác trút giận một phen.
Con đường trước cửa có vài đệ tử đời thứ hai chưa kịp đi khỏi, đều lục tục dừng chân ngó vào, đến cả lão ni quét rác cũng không khỏi dừng tay hóng chuyện.Tiểu kịch trường
“Chuyện nhạc mẫu rất hung tàn”Thích Thích: Mẫu thân, có người tặng hai tiểu thiếp đến đây nè.
Tiểu tiên nữ: Hai con tiện nhân muốn câu dẫn con ta, đợi lão nương ra tay chửi chết tụi bây.
Chim tiểu công: Đúng, mắng chết tụi nó đi ~
Thích Thích: Mẫu thân, dạo này con có thích một người.
Tiểu tiên nữ: Con tiện nhân nào câu mất con trai ta, để lão nương chửi chết nó.
Chim tiểu công: Đúng, chửi chết nó đi.
Thích Thích: Đan Y đó ạ.
Chim tiểu công: Đúng, đó là……ta? Hở?
Tiểu tiên nữ: Hóa ra là Đan Y à, vậy khỏi cần mắng.
Chim tiểu công: (⊙v⊙) Nhạc mẫu vừa lòng Bổn tọa đó sao?
Tiểu tiên nữ: Đêm nay ăn gà hầm cách thủy (╰_╯)#
Chim tiểu công: QAQ
=)))))))))))))))