Hàm Đào

Chương 73

Edit by tytydauphu on wattpad


Gió núi gào thét bên tai, cảm giác trống rỗng không mấy tốt đẹp, cận kề cái chết khiến cả người run rẩy.


Thần Tử Thích vừa kêu to vừa túm vạt áo lại thật chặt, sợ Tiểu hồng điểu rơi ra ngoài. Bàn tay ôm chặt lấy cánh tay, cố gắng làm giảm tốc độ rơi xuống.


Kiệu phu đạp lên vách đá lao xuống dưới như giẫm trên đất bằng. Thần Tử Thích chỉ nhìn thấy cỏ cây mọc đầy trên vách đá nhanh chóng rút về phía sau, đáy vực đen nhánh một mảnh, nhìn không thấy đáy.


Nếu là kiệu phu mọi lần, chỉ với hai người căn bản không giữ được Thần Tử Thích, nhưng hôm nay phái tới những bốn con ác điểu, năng lực trác tuyệt, mang theo Thần Tử Thích nhảy vực hoàn toàn không thành vấn đề.


“A a a a a……” Ngọc Hồ vững vàng rơi xuống đất vẫn không ngừng thét chói tai.


Thần Tử Thích xoa xoa khuôn mặt bị gió núi quật đến cứng đờ, móc ra Tiểu hồng điểu trong ngực. Đan Y rũ rũ cánh nhỏ, phấn khích chíp chíp không ngừng. Quả nhiên, chim non đều thích mấy trò bay bay thế này, Thần Tử Thích vuốt vuốt lông y, đặt lên đỉnh đầu, đi qua vỗ vỗ vai Ngọc Hồ, “Không sao rồi, đừng kêu nữa.”


“A a a…… A?” Ngọc Hồ há miệng, nhìn trái nhìn phải, sờ soạng tay chân, hoàn hảo không tổn hao gì, vô cùng ngạc nhiên, “Chúng ta xuống đất rồi?”


“Ừ.” Thần Tử Thích mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên quãng đường mình vừa rơi xuống.


Nơi này là sơn cốc giữa hai ngọn núi cao hiểm trở, bốn phía đều là vách đá cheo leo, nằm phía sau Tàng Thư Các ở đỉnh vách núi.


Ngọc Hồ rốt cuộc cũng thích ứng với sự thật rằng mình không chết, cũng đi xem xét, “Không xong rồi, đây là Tứ Phương Cốc!”


“Tứ Phương Cốc?” Thần Tử Thích nghe nàng kêu lên hoảng sợ liền lập tức căng thẳng, “Có gì kỳ quái sao?”


“Nơi này không có đường ra.” Ngọc Hồ ôm đầu gối ngồi dưới đất, mặt ủ mày ê nói. Tứ Phương Cốc là cách người Tố Tâm Tông gọi nơi này, do bốn phía đều là vách đá, không có bất kỳ lối nào ra ngoài. Các trưởng bối không cho phép các nàng tới gần nơi này, sợ có người trượt chân ngã xuống dưới. Khi còn nhỏ, nàng còn nghe không ít truyền thuyết về Tứ Phương Cốc, sợ tới mức cả đêm không ngủ được.


“Truyền thuyết gì?” Thần Tử Thích thật ra không hề lo lắng, có bốn kiệu phu ở đây thì nhất định có thể bay lên, cùng lắm thì đánh ngất Ngọc Hồ để bốn người biến về lốt chim chở hai người bọn họ lên.


“Truyền thuyết nói rằng trong sơn cốc có dị thú, mặt mũi hung tợn, mỗi đêm trăng tròn sẽ bò lên theo vách núi phía Tây……”


“U u u ——” Ngọc Hồ nói còn chưa nói xong, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng quát áp lực, giống như bà lão lớn tuổi gào rống, vang vọng trong sơn cốc trống trải rất là kinh người.


“A a a!” Ngọc Hồ sợ quá hét lên, luống cuống tay chân nhào vào lòng Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích cũng hoảng sợ, duỗi tay vỗ vỗ Ngọc Hồ, “Đừng sợ, chúng ta đến nhìn xem.”


Sơn cốc này rất nhỏ, Thần Tử Thích không tin có dị thú nào có thể bò lên được vách núi.


“Giống như tiếng gió thổi vào huyệt trống.” Một hắc y nhân mở miệng nói.


“Các ngươi là thủ hạ của ai?” Thần Tử Thích nhìn bốn kiệu phu sắc mặt lãnh túc, thật ra hắn càng muốn hỏi, các ngươi là loài chim gì.


“Chúng thuộc hạ đều đến từ Ưng Linh.”


Ưng Linh à…… Thần Tử Thích sờ sờ cằm, đoạn thời gian này, hắn ít nhiều hiểu được quy luật đặt tên của Quy Vân Cung. Đồ Bất Hiển là chỉ kên kên, ở Thứu Linh; Ô Bất Kiến là quạ đen, ở Quạ Linh. Như vậy bốn hắc y nhân này ở Ưng Linh, hẳn là diều hâu, đại bàng, chim ưng gì đó.


“Chíp!” Tiểu hồng điểu đột nhiên nhảy xuống, dùng sức mổ vào bàn tay Ngọc Hồ đang nắm chặt tay áo Thần Tử Thích.


Ngọc Hồ bị mổ đau, theo bản năng rút tay về.


Thần Tử Thích túm Tiểu hồng điểu lại, miệng chim cũng là miệng, hôn mu bàn tay người ta còn ra thể thống gì.


Tiểu hồng điểu vẻ mặt vô tội, lắc lắc đầu với, hai sợi lông trên đỉnh đầu theo động tác lắc qua lắc lại. Thần Tử Thích đặt nó trên vai, không cho đến gần Ngọc Hồ, tiếp tục đi đến nơi phát ra âm thanh.


Có huyệt rỗng chứng tỏ có sơn động hoặc là chỗ hổng. Nếu là chỗ hổng, bọn họ có thể đi thẳng ra ngoài. Tiếng hô quát vẫn tiếp tục truyền đến, ở nơi sơn cốc hoang vắng trống trải có chút dọa người.


Thần Tử Thích thấy Ngọc Hồ sợ hãi, liền chủ động duỗi tay giữ chặt nàng, cười nói: “Ngươi đã từng nghe 《 Kỳ hiệp truyện 》 chưa?”


“Đã xem.” Mắt Ngọc Hồ sáng lên, dùng sức gật đầu. 《 Kỳ hiệp truyện 》 là thoại bản truyền kỳ, rất nổi tiếng trong dân gian, tửu lâu trà quán thuyết thư tiên sinh cũng thường xuyên lấy ra giảng. Chẳng qua, người trong võ lâm đều thấy nó bậy bạ, khịt mũi coi thường. Môn quy Tố Tâm Tông cực nghiêm, các nàng không được phép xem thư tịch lung tung, Ngọc Hồ đều thừa dịp xuống núi mua đồ đọc trộm.


“Có một lần Chu Kỳ Hiệp luận võ với người ta, bị đánh rơi xuống vách núi, đại nạn không chết, còn phát hiện ra một sơn động.” Thần Tử Thích rung đùi đắc ý nhắc đến nội dung trong sách.


“Đúng đúng, trong sơn động đó có kỳ trân dị bảo, còn có tuyệt thế bí tịch.” Ngọc Hồ khó khi gặp được tri âm, lập tức quên sợ hãi, kể tình tiết trong sách.


Bất tri bất giác đi tới một chỗ khác trước vách núi, tiếng kêu khóc kia khi có khi không. Thần Tử Thích theo âm thanh qua xem, bỗng thấy một huyệt động rất lớn cách mặt đất ba trượng(~10m), xung quanh rõ ràng có dấu vết con người đào tạc, chỉ là lâu năm không được tu sửa, trên mặt đất trải tán loạn đá xanh rêu.


“U u rầm rầm ——” một trận gió thổi qua cửa động, sơn động lập tức phát ra âm thanh đáng sợ.


Một hắc y nhân nhẹ nhàng bay lên, sờ sờ vách đá, giơ tay gõ gõ, vách đá lập tức phát ra tiếng vang như nổi trống.


“Là tiếng vọng thạch.” Hắc y nhân nghiêm túc nói.


“Phù, hóa ra là vọng thạch.” Ngọc Hồ vỗ vỗ ngực. Vọng thạch là một loại đá khi gõ lên sẽ phát ra tiếng vang, thỉnh thoảng sẽ thấy trên vách đá cheo leo hẻo lánh, thêm cái huyệt động lớn này tất nhiên sẽ phát ra tiếng vang.


Thần Tử Thích nhìn sơn động quỷ dị này không nói một lời. Không có đường ra khỏi sơn cốc, lại có một cái sơn động được người mở, thật giống như trong thoại bản nói, có dấu vết bí tịch cùng tiền bối truyền công.


Đoàn người bò lên trên, phát hiện đây là một cái hang đá cực nông, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối, chưa tới ba trượng. Gấu sẽ không ở trong loại huyệt động nông như thế này. Gấu đã không có, càng không nói đến lão tiền bối nắm bí tịch trong tay.


Kẻ nào nhàm chán làm ra một cái sơn động nông như vậy, Đan Y xoay đầu, ghét bỏ chíp một tiếng.


“Có thể là người nào đó tôn kính sư tổ muốn tạc tượng……” Ngọc Hồ xấu hổ nói.


Nhìn vách núi trơn nhẵn kia, giống như nhìn thấy một lão ni ở trăm năm trước thành kính cầm đục, tạc lên vách núi, mỗi một búa đều niệm một câu phật hiệu. Nhưng mà tạc nhiều năm mới phát hiện bản thân không có thiên phú, chỉ có thể tạc ra cái động lớn, mỗi ngày kêu khóc trong sơn cốc. Nản lòng thoái chí vứt đục đi, quyết định trở về thành thành thật thật niệm kinh thì tốt hơn.


Thần Tử Thích co rút khóe miệng, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Nếu năm đó có ni cô tới nơi này đục núi, nàng làm cách nào xuống dưới, lại làm thế nào đi ra ngoài? Giơ tay sờ lên phiến đá dài phủ rêu xanh, cảm giác được viên đá gập ghềnh phía dưới, Thần Tử Thích liền dùng chút lực phủi rêu đi, bỗng thấy mặt trên có khắc hai chữ nhỏ rất cổ —— Ngưng Tâm.


Hai chữ cứng cáp hữu lực, tự nhiên mà thành, từng nét bút tựa như giấu đạo pháp vô tận.


Thể chữ này…… Đan Y nhảy lên cẩn thận nhìn, dùng móng vuốt vẽ theo nét bút, cách viết từ ngàn năm trước, nơi này……


“Nhìn ra cái gì rồi?” một tay Thần Tử Thích chống trên tảng đá, một tay ôm Tiểu hồng điểu, hòn đá bỗng nhiên lõm xuống dưới một chút.


“Ầm ——” trong động đột nhiên truyền đến tiếng cửa đá gầm rú mở ra, huyệt động vốn liếc mắt một cái đã thấy điểm cuối, đột nhiên biến thành một cái cửa đá, từ từ hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment