Hàm Đào

Chương 89

Edit by tytydauphu on wattpad


Trời lạnh gà không sống được, rất nhiều nơi chỉ có thể nuôi hai vụ một năm, một vụ là đầu xuân, một vụ là giữa mùa hạ.


Bây giờ đã nhập thu, gà của Kim Đao Môn vừa mới trưởng thành, qua một tháng nữa là có thể xuất chuồng đem bán. Hiện tại bị giết sạch, sinh ý sáu tháng cuối năm không bù được.


Môn chủ Kim Đao Môn nhìn máu gà lông gà đầy đất, tức giận đến run cả người: “Chuyện gì thế này?”


“Huyết Nhận……” Quản sự trại gà run rẩy trình một mảnh giấy mỏng lên. Hôm qua nhận được phong thư này, ban ngày bận rộn không có thời gian quản nên hắn không để ý, tới chạng vạng mới lấy ra xem, mở phong thư thì rơi ra một lưỡi dao.


Nhận ra là Huyết Nhận, quản sự sợ tới mức hồn phi phách tán, thấy trời đã tối, trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể mang theo thê nhi trốn vào hầm. Hôm sau run run bò ra thì phát hiện không có ai bị giết, đang buồn bực thì nhìn thấy đầu gà đầy đất.


Núi thây biển máu, luyện ngục gà.


Môn chủ Kim Đao Môn câm lưỡi dao Huyết Nhận kia, nhất thời không nói nên lời. Lúc trước hắn thuê Huyết Nhận Các giết gà của Giản Vương chính là vì Hoàn Vương ám chỉ. Môn phái của hắn lệ thuộc vào phái Hoàng Sơn, mà Hoàn Vương Thần Tử Kiên là chưởng môn phái Hoàng Sơn, cháu ngoại Minh chủ Kiếm Minh Hoàng Hóa Tàm, hắn muốn lấy lòng người ta.


Giải quyết một đối thủ làm ăn, còn tặng Hoàn Vương một ân tình, tội gì không làm. Nhưng mà chỉ là một đám gà, giết cũng đã giết, hắn không để trong lòng. Không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy. Nhìn đống gà bị giết trước mắt, hắn mới biết kinh hoàng và nhục nhã là thế nào.


Trong phủ Hoàn Vương, Thần Tử Kiên đang nghị sự cùng phụ tá.


“Việc Tố Tâm Tông hoàn toàn hỏng hết thanh danh, hơn nữa còn bị chèn ép mấy lần, e là mấy năm nữa cũng không tạo được sóng,” một phụ tá chỉ vào bản đồ nói, “Có thể thừa cơ để phái Lư Sơn thâu tóm mấy môn phái nhỏ của Tố Tâm Tông, làm suy yếu thế lực.”


“La Hồng Phong tự mình ra mặt, đã trấn an những môn phái đó, muốn thâu tóm sợ là hơi khó.” Một phụ tá khác sốt ruột nói.


Thần Tử Kiên không lên tiếng, nghe bọn họ cãi cọ. Mục đích của hắn là làm Khí Tông suy yếu, đẩy Kiếm Minh lớn mạnh, chuyện Tố Tâm Tông lần này không đạt được mong đợi của hắn nên không khỏi thất vọng. Kết quả dự kiến tốt nhất ban đầu chính là Thần Tử Thích có thể khiến Quy Vân Cung ra tay, gọt bỏ hơn một nửa Tố Tâm Tông. Sau đó hắn sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa Khí Tông và Quy Vân Cung…


Nhưng mà, hắn đã đánh giá cao vị trí của Thần Tử Thích trong lòng Đan Y. Phế vật Trình Chu kia tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ giết được một Vô Âm Sư Thái, thật đáng thất vọng.


“Vẫn chưa có tin tức của Khương Lương Tài sao?” Thần Tử Kiên xua xua tay, không muốn nghe thêm về Tố Tâm Tông nữa, nói gì thì cũng đã qua hai tháng rồi, chẳng vớt vát gì được.


“Bẩm Vương gia, chưa có.” Mấy phụ tá liếc nhau, đồng loạt cúi đầu. Trước kia Khương Lương Tài được sủng ái nhất trong bọn họ, Vương gia có chuyện quan trọng gì đều giao cho hắn làm, lần này hắn chọc Vương gia tức giận, mọi người đều rất mừng, ước gì hắn chết ở bên ngoài không cần trở về nữa.


“Phái người đi tìm xem.” Thần Tử Kiên nhíu mày, tuy nói núi cao sông dài không tiện thư từ qua lại, nhưng Khương Lương Tài đã đi nhiều ngày như vậy mà đến một lời nhắn cũng không có, thật sự hơi bất an.


“Vâng,” phụ tá thuận miệng đáp, nói sang chuyện khác, “Còn ba năm nữa là tới đại hội võ lâm, hai năm qua Vương gia tích tài lực, đại hội võ lâm là lúc tìm kiếm nhân tài…”


Đang nói, bên ngoài có người bẩm báo, nói Môn chủ Kim Đao Môn cầu kiến.


“Vương gia, việc lớn không tốt rồi!” Môn chủ Kim Đao Môn vừa vào đã hô to gọi nhỏ.


Thần Tử Kiên phất tay để mọi người lui ra, nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


“Đã chết, tất cả đều đã chết.” Mắt môn chủ Kim Đao Môn lộ ra bi thương.


Đã chết? Thần Tử Kiên lộp bộp trong lòng, vội vàng hỏi: “Ai đã chết?”


“Gà!” Môn chủ Kim Đao Môn móc ra lưỡi dao sáng lóa kia, “Vương gia, Giản Vương quả nhiên đã biết ai làm chuyện lần trước.”


Nếu không phải Thần Tử Thích đã biết Kim Đao Môn thuê Huyết Nhận Các, vậy tại sao chỉ có gà của Kim Đao Môn bị giết, hơn nữa thủ đoạn giống nhau như đúc? Đây chắc chắn là cảnh cáo của Thần Tử Thích gửi tới Kim Đao Môn, lão tử biết ai hại mình, các ngươi giết ba trăm con của lão tử, lão tử giết của các ngươi một ngàn con!


Thần Tử Kiên im lặng, lão Thất này, mỗi lần hắn định bỏ qua là lại đột nhiên lộ ra răng nanh. Giống như một con báo giả vờ ngủ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị hắn phản công, cắn đứt yết hầu.


Với Huyết Nhận Các, thông tin người thuê là bí mật chữ Thiên, Thần Tử Thích chắc chắn kẻ thù là Kim Đao Môn chứng tỏ có người nói cho hắn, mà người này, ngoài Đan Y thì hắn không còn nghĩ ra được ai nữa.


Xem ra, Đan Y không phải không để bụng chuyện liên quan đến Thần Tử Thích như vẻ bề ngoài.


“Ngươi phái người đến Kiếm Dương đi.” Thần Tử Kiên mím môi, hắn thật sự không thể buông lỏng cảnh giác với người đệ đệ quá thông minh này.


“Chỉ giết một ngàn con gà, dùng hai sát thủ, các chủ Huyết Nhận Các nói Vương gia là người quen nên tính rẻ một chút, muốn ba nghìn lượng bạc. Thêm tiền Phong Linh lan truyền tin tức, tổng cộng là ba ngàn năm trăm lượng. Lúc trước Vương gia đưa năm ngàn lượng, còn dư lại một ngàn năm trăm lượng.” Thủ hạ Phong Linh báo cáo tin tức với Thần Tử Thích, thuận đường trả tiền thừa cho hắn.


Thần Tử Thích nhận ngân phiếu nhìn thoáng qua, lại đẩy trở về, “Ngươi cầm tiền này về đi, Bổn vương còn có việc muốn giao phó cho các ngươi.”


Đồ đạc cho cửa hàng trên phố đã được chỉnh đốn tốt, hiện tại là thời điểm thông thương. Tin tức thành Kiếm Dương có thể buôn bán an toàn, không cần thuế má đã được Phong Linh truyền khắp đại giang Nam Bắc.


Thuộc hạ Phong Linh đi rồi, Thần Tử Thích cầm tờ tin tức kia nhìn lại một lần, nhịn không được cười ha hả, “Mấy lão rùa này chắc tức chết rồi, ha ha ha……”


Đan Y đi tới, cầm lấy tờ giấy nhìn một lần, “Ngươi ăn miếng trả miếng như vậy, Kim Đao Môn chắc chắn có thể đoán được là ngươi làm, có khi mấy ngày nữa sẽ phái người tới gặp ngươi.”


Thần Tử Thích đương nhiên biết điều bày, bật người lên ôm chặt Đan Y, “Ai thèm chơi với bọn họ, đi đi đi, chúng ta về Quy Vân Cung đi.”


Vì thế, thời điểm đệ tử Kim Đao Môn đến Kiếm Dương, Giản Vương điện hạ đã không còn ở trong phủ từ lâu rồi.


“Ta là đệ tử đích truyền của Kim Đao Môn, đến bái kiến Giản Vương điện hạ.” Người dẫn đầu Kim Đao Môn cầm danh thiếp, đưa cho thị vệ.


Trong thành Kiếm Dương, khắp nơi đều là người của Trường Kiếm Môn và Đoản Kiếm Môn, bọn họ mặc y phục thống nhất, do một cao thủ dẫn dắt, liên tục tuần tra. Trước cửa Vương phủ cũng có mấy đệ tử Trường Kiếm Môn đứng canh, bọn họ không giống thị vệ bình thường, mà vừa luyện võ vừa trông cửa.


Đao quang kiếm ảnh, ngang dọc đan xen, người bình thường không dám tới gần. Người của Kim Đao Môn thấy là đệ tử của Trường Kiếm Môn, dù thân phận tương đương nhau nhưng không dám lên mặt, thái độ cung kính nhờ đi bẩm báo.


“Các vị có chuyện gì?” Mấy người dừng luyện kiếm,  nhận bái thiếp, dùng thái độ khách khí hỏi.


“Ta được Chưởng môn giao phó, đến thương nghị chuyện làm ăn trại gà với Vương gia.” Nói ra lý do này, đệ tử Kim Đao Môn hơi quẫn bách.


“Vương gia không ở trong phủ,” Ô Bất Kiến vừa vặn đi từ trong phủ ra, nghe thấy mấy đệ tử môn phái nhỏ nói muốn gặp Vương gia, lập tức lạnh mặt đi tới, cầm bái thiếp ném trở về, “Mời các vị trở về cho.”


“Ngươi……” Một đệ tử thấy khó chịu, há mồm muốn lý luận, bị đệ tử dẫn đầu ngăn cản. “Nếu vậy, ngày khác chúng ta lại đến. Mấy huynh đệ chúng ta ở lại khách điếm trong thành, nếu Vương gia trở về, phiền các vị báo cho.”


Nói xong liền xoay người rời đi, tới khách điếm duy nhất trong thành Kiếm Dương.


“Đại sư huynh, chúng ta cứ đi như vậy sao? Giản Vương sẽ chịu gặp chúng ta sao?” Một người tuổi còn nhỏ trong đó cảm thấy lo lắng. Hoàng Sơn ngay gần Hoàn Vương, ngày thường cực kỳ oai, chỉ có Chưởng môn của bọn họ mới có thể gặp. Giản Vương cũng là phiên vương, nhìn khí thế vừa rồi hình như còn oai hơn Hoàn Vương.


“Hừ, Giản Vương làm gì có cửa so với Hoàn Vương, ngươi biết Kiếm Dương là chỗ nào không?” Đại sư huynh cười nhạo, bộ dáng đã liệu trước.


Kiếm Dương là nơi cực kỳ bần cùng hoang vắng, Giản Vương mới nhận đất phong không lâu, trại nuôi gà là nguồn thu chủ yếu của hắn, tất nhiên sẽ coi trọng.


Nhưng mà, đi đến đường cái phía Đông, cảnh tượng trước mắt làm mấy người Kiếm Dương phải há hốc mồm.


Đường cái phía Đông đã không còn quạnh quẽ tiêu điều nữa. Đường đi lát gạch đá xanh chỉnh tề, trước cửa các cửa hàng treo thẻ bài mới tinh đồng nhất, tuy chưa thực sự náo nhiệt nhưng cũng không vắng vê. Chính giữa phố mở một cửa hàng binh khí ba gian, trước cửa có một đống pháo giấy, chắc là vừa khai trương, có không ít người giang hồ đang xem binh khí ở bên trong.


Bên cạnh cửa hàng binh khí là một tiệm vải. Mấy nông phụ ôm những cuộn vải tự dệt, mặt tươi cười đi vào bán.


Bên cạnh tiệm vải là mấy gian trống, có người mặc trang phục hạ nhân của Vương phủ và hai nam tử trung niên đang ở bên trong xem xét. “Cửa hàng trên phố này đều là tài sản riêng của Vương gia, sẽ không có người tới quấy rối, các ngài yên tâm.”


Đang nói, binh khí phô bên kia xuất hiện tiếng ồn ào. Một người mặc y phục kiếm khách màu xám, cầm một bảo kiếm được chế tác tinh xảo, lao ra từ cửa hàng, vận khinh công bỏ chạy.


“Cướp!” Tiểu nhị ở binh khí phô hét lên, không ngăn kịp.


Đại sư huynh Kim Đao Môn lắc lắc đầu: “Ta nói biết mà, có toàn bộ cửa hàng trong thành thì sao, không có đại môn phái quản hạt sẽ không làm ăn được. Giản Vương vẫn nên thành thật nuôi gà……”


Còn chưa dứt lời, tiểu nhị ở cửa hàng đã chạy đến trước cửa, dùng sức gõ thau đồng treo ở hành lang. Tiếng “Koong koong koong” truyền khắp thành Kiếm Dương, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, ném người cướp kiếm bay ra ngoài.


Cùng lúc đó, một đội vệ binh chỉnh tề chạy tới, một lát sau đã khống chế người nọ, trói lại.


“Đưa đến nha môn đi, giao cho Phủ doãn đại nhân.” Người mặc hắc y chính là Ô Bất Kiến vừa rồi ở trước cửa Vương phủ, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt ủ rũ, nhưng đầy sát khí.


Mấy nam tử trung niên muốn mua cửa hàng phục hồi tinh thần, lộ ra biểu tình vui mừng. Kể cả địa phương do đại môn phái quản hạt, khi xảy ra chuyện cũng sẽ không có người tới giải quyết nhanh như vậy, lập tức chọn cửa hàng.


“Xem ra Giản Vương không thiếu tiền……” Ba người của Kim Đao Môn nghe thấy giá thuê, bấm đầu ngón tay tính thử, rồi lại liếc mắt nhìn con đường không thấy điểm đầu, đột nhiên cảm thấy mờ mịt, “Giản Vương sẽ chịu gặp chúng ta chứ?”


Đương nhiên Giản Vương sẽ không gặp bọn họ, lúc này Thần Tử Thích đang ở Quy Vân Cung vui đến quên trời quên đất, trong thời gian ngắn không định quay về Kiếm Dương.


Qua một mùa hè, cảnh sắc Quy Vân Cung càng đẹp hơn. Mùa ở trên núi đến muộn hơn dưới núi một chút. Hoa sen dưới chân núi đã sớm tàn, hoa sen trong Quy Vân Cung còn nở đến kinh diễm.


Thần Tử Thích nằm trên giường đệm trong nhà thủy tạ ngoài hồ sen, thoải mái thở ra. Chỉ thống trị một Kiếm Dương nho nhỏ đã mất nhiều công sức như vậy, nếu đi tranh bá thiên hạ, chắc sẽ mệt muốn chết.


“Đó là do võ công của ngươi quá thấp nên tốn tinh lực.” Đan Y nằm bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói.


“……” Thần Tử Thích dịch đầu lên trên người Đan Y, bất mãn trừng y, “Ai nói ta không có tinh lực? Ta còn có thể đại chiến ba trăm hiệp đấy!” Nói một nam nhân không có tinh lực chẳng khác gì nói hắn không được, càng nghĩ càng giận, Thần Tử Thích xoay người, chôn mặt trên bụng nhỏ của Đan Y, dụi dụi trả thù.


( Gõ bằng điện thoại muốn liệt ngón luôn )


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích Thích: Ai nói ta không có tinh lực, ta chính là Thần Tử Thích đao thương không ngã


Điểu công: Thật không? Để ta thử xem


Thích Thích:... A, không được...


Điểu công: Không phải đao thương không ngã sao? Nhanh như vậy đã không chịu được?


Thích Thích: Ngươi thử đứng trên đao không ngã cho ta xem, ta gọi ngươi là cha


Điểu công: Có gì khó? (biến thành chim)


Thích Thích:...

Bình Luận (0)
Comment