Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 44

Edit: Khả Khả

Thường ngày Lý Hạc Minh mang bộ dạng nghiêm túc, một khi hắn làm xằng bậy thì Lâm Ngọc không thể cản được.

Cũng may là đang trong xe ngựa, cho nên hắn không tuỳ tiện trầm mê, chỉ đưa tay xoa nắn nhũ thịt của nàng, đến cả xiêm y của nàng cũng không cởi ra.

Chỉ là, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, không quá khó để đoán, nếu không phải đang ở ngoài đường, sợ là hắn sẽ đè Lâm Ngọc ra ăn vú nàng một hồi mới chịu buông tha.

Bàn tay dày rộng bóp ngực nàng dưới lớp quần áo, hắn hơi dùng lực cho nên vải dệt căng lên, có thể nhìn thấy được từng ngón tay in trên vải. Xe ngựa lắc lư quay về Lý phủ, khi xuống xe ngựa, Lâm Ngọc cảm thấy chỗ ngực kia của mình bị hắn bóp sưng lên rồi.

Lý Hạc Minh làm chuyện xấu nhưng lại rất thản nhiên, hắn vuốt thẳng vạt áo cho nàng, trấn áp dục vọng, sắc mặt điềm tĩnh bước xuống xe ngựa, sau đó đưa tay đỡ Lâm Ngọc.

Lỗ tai Lâm Ngọc vẫn chưa hạ nhiệt, nàng nhìn bàn tay đưa ra của Lý Hạc Minh, rồi nắm lấy, sau đó bóp thật chặt.

Đồ xấu xa. Nàng mắng thầm trong lòng.

Làm như Lý Hạc Minh nghe được tiếng lòng của nàng, hắn ngước mắt nhìn, thấp giọng hỏi: “Đang thầm mắng ta sao?”

Lâm Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hắn như thể mình đang gặp quỷ giữa ban ngày, hắn thành tinh rồi. Nhưng quan hệ hai người khó khăn lắm mới dịu được chút, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận.

Nàng làm bộ ngơ ngác, vô tội lắc đầu: “Không có!”

Tuy nói vậy, nhưng nàng có chút chột dạ rút tay ra khỏi tay hắn, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn tay hắn, khiến cho đáy lòng hắn ngứa ngáy.

Nàng để hắn lại, bước nhanh chân vào phủ, nhẹ ném lại một câu: “Lý đại nhân đừng đổ thừa cho ta!”

Lý Hạc Minh hừ một tiếng, lấy một tay nải từ trong xe ngựa ra, chân dài sải bước, chỉ vài bước đã đuổi kịp nàng.

Kỹ thuật nói dối của Lâm Ngọc không tốt lắm, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần đáng yêu hiếm thấy, giống như lúc nàng còn làm tiểu thư ở Lâm phủ



Lúc trước, Lý Hạc Minh thừa lệnh đi làm việc, trước khi đi xa hắn đứng ngoài cửa Lâm phủ nhìn Lâm Ngọc một chút. Khi đó Lâm Ngọc vừa mới trổ mã, còn Lý Hạc Minh cũng mới mười chín.

Lúc đó, mẫu thân hắn vừa tạ thế không lâu, có lẽ vì biến cố của gia đình hoặc có thể vì trách nhiệm công việc, thoạt nhìn hắn khác xa với bạn bè đồng trang lứa, nhiệt huyết thiếu niên mất sạch, thay vào đó là một người có tính

tình trầm ổn.

Hắn còn nhớ, lúc đó, Lâm ngọc mặc một chiếc áo cổ vuông màu trắng, vạt áo bồng bềnh như suối nước, tay cầm bông hoa không biết lấy từ đâu ra, trộm cài bên tai Lâm Tĩnh.

Sau khi Lâm Tĩnh phát hiện, nàng giả bộ như không có gì xảy ra, lắc đầu cười rồi cãi lại hắn.

Lý Hạc Minh không nghe nàng nói gì, nhưng có thể đọc được khẩu hình, nàng đang nói: “Ca ca đừng đổ thừa muội!”

Huynh muội trò chuyện vui vẻ, Lý Hạc Minh không nỡ quấy rầy, chỉ đứng cách xa nửa con phố nhìn Lâm Ngọc một lát, sau đó phất ngựa ra khỏi thành, thời gian trôi qua nhanh, đến khi hắn trở về thì đã là ba năm sau rồi.

Việc này, ngoại trừ hắn ra, không còn ai biết được, mà Lý Hạc Minh cũng không định kể chuyện lông gà vỏ tỏi này cho Lâm Ngọc nghe.

Nhưng rồi đến hôm nay, mọi chuyện đã khác, tuy rằng quá trình gập ghềnh, khúc khuỷu, nhưng người hắn đứng nhìn cách nửa còn phố hiện giờ đã trở thành người bên gối hắn. Năm qua khổ tận cam lai, nhưng cuối năm mọi chuyện đều bắt đầu lại, đúng là dấu hiệu tốt.

Ngày giao thừa, đường xá ồn ào náo nhiệt, Lý phủ cũng giăng đèn kết hoa, mọi người bận rộn trang trí cho năm mới cát tường.

Trước khi thành thân, Lâm Ngọc có đến Lý phủ được vài lần, lần nào nàng cũng thấy núi, sông, cây cỏ trong phủ đều toát ra một vẻ lạnh lẽo nói không thành lời. Hai ngày trước, khi nàng xem lại thu chi của những năm gần đây, nàng phát hiện vào dịp lễ tết hàng năm, Lý phủ không có khoản nào chi ra.

Lão Trần nói với nàng vì Lý phủ ít người, Lý Hạc Minh thì không muốn lãng phí, nên những năm Từ Thanh Dẫn còn quản sự ở đây thật sự rất tẻ nhạt.

Lâm Ngọc cũng không thích tiêu pha, nhưng càng không thích lạnh lẽo, vì vậy sai người mua bùa, đèn lồng đủ màu sắc về, sau đó bảo lão Trần phát bao lì xì cho hạ nhân trong phủ. So với giao thừa năm trước, năm nay không khí trong phủ nhộn nhịp hơn nhiều.

Lý Hạc Minh đảo mắt qua những hạt mè rơm trên mái, đột nhiên hắn nói: “Lúc trước khi phụ thân và huynh trưởng còn sống, mẫu thân cũng sẽ cho người ra phố mua hạt mè rơm cắm lên mái!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc nghe hắn nhắc đến chuyện trước kia, nàng bất giác ngước mắt nhìn hắn. Quý tộc cao môn ở Đô Thành phần lớn đều có rất nhiều con, chỉ duy có hắn một mình ở trong Lý phủ hiển hách này.

Lâm Ngọc đều có cha mẹ, huynh tỷ ở bên, nhận vô vàn sủng ái, mỗi khi nghĩ đến Lý Hạc Minh đã mất hết người thân bảo vệ, nàng luôn cảm thấy hắn cực kỳ cô đơn.



Không biết chút thương xót vô cớ trong lòng nàng là từ đâu ra, nàng nói: “Vậy khi chàng còn nhỏ, mẫu thân có cho người phơi khô hạt mè rơm trong viện, sau đó để cho chàng và đại ca dẫm không?”

Lý Hạc Minh suy nghĩ một hồi mới hiểu được nàng nói “mẫu thân” và “đại ca” là đang nói mẹ và huynh trưởng của hắn.

Hắn bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc, sau đó lên tiếng: “Dẫm làm gì?” Quả nhiên mẫu thân hắn không cho làm như vậy.

Lâm Ngọc ngạc nhiên nói: “Ngụ ý là năm sau thịnh vượng, tuổi mới bình an, chàng không dẫm sao? Lúc ta còn nhỏ, mỗi năm đều dẫm lên, dẫm đến khi hạt mè rơm phát ra tiếng nổ, giống như tiếng pháo vậy!”

Lý Hạc Minh nói: “Không có.”

Lâm Ngọc tiếc nuối thở dài, nhưng nàng liền hứng thú trở lại, nàng hỏi hắn: “Vậy chàng có muốn dẫm không?”

Lý Hạc Minh liếc nàng một cái, hắn đang không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại phấn khích đến vậy, hắn nói: “Không muốn!”

Nhưng Lâm Ngọc thật sự muốn nhìn Lý Hạc Minh cởi bỏ quan phục, dáng vẻ dẫm mè rơm như mấy đứa trẻ nhỏ, bèn khuyên: “Dẫm đi, dẫm cái này cũng không có gì xấu, ngụ ý cát tường thôi mà, nha?”

Lý Hạc Minh cúi đầu nhìn hai mắt sáng ngời của nàng, chầm chậm nói: “Thay vì năn nỉ chuyện này, chi bằng nàng hãy ngẫm nghĩ kỹ đêm nay sẽ “bồi thường” cho ta thế nào đi!”

Lâm Ngọc đã quên mất chuyện này, lúc này nghe Lý Hạc Minh nhắc đến, mới nhớ ra lúc còn ở Lâm phủ đã đồng ý với hắn chuyện gì.

Mặt nàng nóng lên, lập tức đứng cách xa hắn ra, ngậm miệng không lên tiếng.

Nàng mắng thầm: Con thỏ này thành tinh rồi? Sao trong đầu hắn suốt ngày chỉ nghĩ đến việc này thôi vậy?

 

------oOo------

 
Bình Luận (0)
Comment