Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 85

Edit: Khả Khả

Hoa lê trong thành đã héo, quả lê cũng đã chín ngọt, lúc này Sùng An Đế mới từ Tân Cổ Tự hồi cung.

Hắn rời cung mấy tháng, chuyên tâm ở trong chùa, bá quan văn võ cầu kiến vẫn không gặp, cho dù có chuyện hệ trọng hay khẩn cấp cần hắn định đoạt, Sùng An Đế cũng bảo bọn họ đến Võ Anh Điện tìm Lục hoàng tử, tựa như đã giao toàn quyền của triều chính cho Chu Minh.

Hoàng Thượng còn sống, hoàng tử đứng ra xử lý triều chính, ẩn ý trong này không cần nói cũng rõ, nhưng khi các quan lại đang thầm nghĩ đã đến lúc lập thái tử thì Sùng An Đế trở về, thu lại tất cả quyền lớn trong tay Chu Minh, còn công khai trách phạt Lục hoàng tử trước mặt triều đình vì đã xao nhãng triều chính, lệnh cho y về suy ngẫm lại lỗi lầm.

Cũng tại thời điểm đó, Lý Hạc Minh bẩm báo lại vụ án nhà ở ở Cấp Huyền từ đầu đến cuối.

Tại Võ Anh Điện, sau khi Lý Hạc Minh rời đi, chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, Quách Phóng nhìn đế vương ngồi nhắm mắt trên long ỷ một hồi lâu vẫn không nói gì, y liếc nhìn Vệ Lẫm ở phía sau, lên tiếng thử thăm dò: “Vụ án nhà ở liên quan sâu rộng, Lục hoàng tử xưa nay vì dân vì nước, trong này có lẽ có ẩn tình…”

Đảng của Lục hoàng tử đứng đầu là Quách Phóng, Sùng An Đế trong lòng biết rất rõ,đây cũng là nguyên nhân lão không cần Chỉ Huy Sứ mà chỉ trọng dụng Lý Hạc Minh.

Lão đè nén cơn giận, từ từ mở mắt ra nhìn về phía Quách Phóng, ngữ khí lạnh lẽo: “Ý ngươi là Lý Hạc Minh điều tra sai?”

Quách Phóng khom lưng cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này cũng rất có khả năng, chi bằng người hãy thử….”

Sùng An Đế cười lạnh, cắt ngang lời hắn: “Ngươi đang nghi ngờ năng lực làm việc của Cẩm Y Vệ, hay là đang lo lắng qua hai năm nữa Lý Hạc Minh sẽ thay thế vị trí của ngươi?”

Quách Phóng đang muốn trả lời, thì lại nghe Sùng An Đế nói: “Hay là, Quách Chỉ Huy Sứ đang muốn nói mấy lời để cầu tình cho lão Lục?”

Giọng lão càng nói càng trầm, Quách Phóng nghe được, mặt biến sắc, lập tức quỳ xuống: “Vi thần không dám!”

Vệ Lẫm im lặng liếc Quách Phóng một cái, y tiến lên một bước nói: “Bẩm Thánh Thượng, vụ án nhà ở ở Cấp Huyền do đích thân Lý đại nhân điều tra, nhưng người thẩm vấn không phải hắn, mà là hộ thiên bên cạnh hắn tên là ‘Hà Tam’ thẩm vấn, lời khai này không thể là giả. Nhưng theo như lời Chỉ Huy Sứ, cũng có thể Lục hoàng tử có ẩn tình gì trong đó!”

Lời này của y không biết là đang muốn cứu Quách Phóng một mạng, hay là càng châm thêm dầu vào lửa. Sùng An Đế nghe xong, liền cầm tờ cung khai trên bàn ném về phía hai người: “Giấy trắng mực đen, chứng cứ rõ ràng! Ẩn tình? Ẩn tình của hắn là muốn xâu xé bá tánh của trẫm hả?”

Giấy tuyên thành bay lả tả trước mặt hai người, Vệ Lẫm quỳ xuống, khom lưng cúi sát đất, đồng thanh với Quách Phóng: “Hoàng Thượng bớt giận…”

Kinh phật để tĩnh tâm Sùng An Đế nghe mấy tháng qua giờ đây không lọt vào tai nữa, lão đập bàn đứng lên, tức giận đến cực độ: “Trẫm thân là Đế Vương, nhi tử mình lại áp bức bá tánh sau lưng mình, tham ô nhận hối lộ, ngươi còn muốn trẫm bớt giận sao?”

Lão chống một tay lên bàn, tức giận chỉ vào mặt Quách Phóng: “Nếu ngươi là trẫm, ngươi có thể bớt giận được không?”



Trên trán Quách Phóng tràn đầy mồ hôi, hắn nói: “Thần không dám!”

Thái giám Lưu Giản An lo sợ nhặt bản cung khai trên mặt đất lên, nghe thấy Sùng An Đế nói, y cũng quỳ theo.

Ba người thấp thỏm, đồng loạt quỳ trước mặt Sùng An Đế, trong lòng thầm mắng Lý Hạc Minh gây tai hoạ xong thì biến mất. Lưu Giản An lau trán đầy mồ hôi, lúc này mới hiểu ra được vì sao khi vừa trình bản cung khai xong, Lý Hạc Minh vội vàng lui ra, hóa ra là vì sợ bị mắng chung như bọn hắn hiện tại.

Sùng An Đế hít sâu vài hơi, đàn hương len lỏi vào trong mũi, cơn giận áp chế được đôi chút, lão xoay người ném bảo kiếm của mình xuống đất, thanh kiếm dài trượt trên nền đất một đoạn, phát ra âm thanh lạnh lẽo chói tai.

Lão chỉ Lưu Giản An quỳ trên đất, sau đó chỉ tay ra ngoài điện, ngữ khí bình thản đến quỷ dị: “Đi, đem đưa kiếm này đến phủ của lão Lục, bảo hắn tự mang đầu đến Võ Anh Điện gặp trẫm!”

Hai chân Lưu Giản An run rẩy, hắn nào dám tiếp nhận chuyện này, vội van xin: “Hoàng Thượng, ngàn vạn không thể được!”

Sùng An Đế đá kiếm đến mặt hắn, giọng trầm thấp đè nén lửa giận: “Đi! Bằng không trẫm sẽ dùng thanh kiếm này để chém đầu ngươi!”

Lưu Giản An khóc không ra nước mắt, đành run rẩy vươn tay ra, y còn chưa động đến kiếm thì Chu Minh mặc quan phục màu đen bước nhanh vào điện.

Tiểu thái giám ở trước cửa nhìn thấy tình cảnh này, còn chưa kịp ngăn cản, người đã vào đến cửa, y chậm chạp thông bẩm: “Lục hoàng tử đến…”

Chu Minh nhìn thấy ba người đang quỳ trong điện, hắn cũng vén vạt áo quỳ theo, hắn cũng biết chuyện mình làm sai đã bị lộ.

“Phụ hoàng!” Chu Minh vô cùng bình tĩnh: “Nhi thần đến để thỉnh tội với phụ hoàng!”

Quách Phóng và Vệ Lẫm im lặng không nói gì, Sùng An Đế phất tay, hai người đứng dậy lui ra ngoài: “Vi thần cáo lui…”

Đợi cửa điện đóng lại, Chu Minh mới cúi đầu tiếp tục nói: “Mấy năm trước quân phòng cần bạc, nhi thần có rút một chút từ tai hoạ ở Cấp Huyền!”

Sùng An Đế nhìn nhi tử của mình đang đưa ra một lý do hợp tình hợp lý, mà không biết bản thân sai ở đâu: “Một chút? Một chút mà biến nhà cửa của bá tánh Cấp Huyền trở thành túp lều rách nát sao? Ngươi tham một chút, thủ hạ của ngươi tham một chút, phía dưới thủ hạ ngươi tham một chút, từng chút từng chút đi xuống, ngươi nói thử cho trẫm xem, đến cuối cùng còn lại được bao nhiêu?”

Chu Minh nói: “Một chút kia là nhi thần sai, lỗi của nhi thần nhi thần gánh chịu, còn tội của Công Bộ và quan viên ở Cấp Huyền…”

Hắn còn chưa dứt lời, Sùng An đế đã nắm sách tre trên bàn ném về phía Chu Minh. Năm đó, Sùng An Đế mang binh đi đánh giặc, sức lực không nhỏ, thẻ tre cứng làm rách thái dương hắn, rơi “lạch cạch” trên đất, Chu Minh bất động, cắn răng chịu đòn.



“Khốn kiếp!” Sùng An Đế tức giận mắng: “Đất và thuế đất sao ngươi không nhắc tới, ngươi có biết Cấp Huyền đã chết bao nhiêu người rồi hay không? Bao nhiêu năm qua, bá tánh trong huyện sống trong cảnh khốn cùng, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết ăn năn sao?”

Chu Minh đưa tay lau máu trên thái dương, giải thích: “Đây là kế sách bất đắc dĩ, Hộ Bộ không chi tiền kịp, phía bắc lại lạnh lẽo, 15 vạn huynh đệ gào khóc đói khát, nếu nhi thần không nghĩ cách, sao có thể nuôi quân để đánh địch được?”

Sùng An Đế bỗng tỉnh ngộ, lão “à” một tiếng: “Cho nên năm nào còn nuôi binh thì năm đó bá tánh phải lao đao gian khổ theo ngươi. Cho nên, binh là binh của ngươi, ngươi quản, còn bá tánh không phải là bá tánh của ngươi, nên ngươi xem họ như chó thả ngoài đường!”

Chu Minh nhíu mày: “Nhi thần không có ý đó!”

Sùng An Đế lạnh giọng đánh gãy lời hắn: “Ý của ngươi chính là như vậy!”

Lão nhìn nhi tử mình răn dạy cả nửa đời người, hận luyện sắt không thành thép: “Ngươi biết trên mặt ngươi hiện giờ viết chữ gì không?”

Thất Chu Minh không đáp, Sùng An Đế gằn từng chữ một: “Mở rộng bờ cõi!”

“Ngươi chỉ mong Đại Minh mở rộng bờ cõi chứ không màng đến cuộc sống của bá tánh Đại Minh. Bá tánh chỉ cầu cơm no áo ấm, dựa vào tính hiếu chiến của ngươi, sao ta dám giao vị trí này cho ngươi?”

Đáy lòng Chu Minh run lên, cố gắng tìm lý lẽ: “Đánh không được thì chiếm! Chẳng phải lúc trước tổ phụ đã lập quốc bằng cách này sao?”

Sùng An Đế bị cái tính thổ phỉ này của hắn chọc cho tức chết, đột nhiên lão cười lớn, lắc đầu: “Được, được lắm, ngươi dám đặt mình ngang hàng với tổ phụ ngươi?”

Chu Minh còn muốn nói thêm gì đó, Sùng An Đế đã xoay người, long bào sắc vàng trùm lên thân thể tráng kiện, trong khoảnh khắc này vị cửu ngũ chí tôn như già thêm vài phần, hắn thất vọng: “Cút đi!”

Chu Minh vội nói: “Phụ hoàng!”

“Cút! Qua trung thu, ngươi cút đến phương bắt cùng với binh lính mà ngươi luôn tâm niệm đi!”

Khả: Drama và chiều sâu của truyện đã đến, đây là bộ truyện nội dung cực hay và H cực ngon, mọi người cứ dùng não để đọc nhé, không cần vứt não đâu hihi!

 

------oOo------

 
Bình Luận (0)
Comment