Editor: LiêuBeta: Mạc Y Phi“Tôi có thể xâm nhập vào hệ thống an toàn cấp thấp hơn mà không bị phát hiện.” Hàm Quang đáp. Anh học theo diễn viên trên TV, chậm rãi duỗi thắt lưng.
Hà Điền Điền truy hỏi: “Thế nào là hệ thống an toàn cấp thấp? Điện thoại di động của tôi cũng là hệ thống an toàn cấp thấp à?”
“Ừ.”
“Vậy thế nào mới gọi là cao?”
Anh mất kiên nhẫn: “Làm sao tôi biết được?”
Hà Điền Điền sầu não: “Sau này không được tùy tiện xâm nhập vào hệ thống của người khác nữa, dù cao hay thấp, biết chưa?”
“Tại sao?”
Hà Điền Điền không nói cho anh biết nguyên nhân, bởi vì cô có trực giác rằng một khi anh biết tại sao không nên xâm nhập hệ thống khác thì sẽ càng thêm sung sướng mà xâm nhập lung tung... nếu như người máy làm chuyện trái pháp luật, trừ khi có bằng chứng chứng minh chương trình của người máy bị rối loạn, tự động làm trái ý chủ nhân, nếu không đều mặc định là do chủ nhân sai khiến.
Tức là, anh làm chuyện xấu, còn cô chịu tội.
Hà Điền Điền đau đầu bóp trán, lẩm bẩm: “Chỉ muốn mang anh đi tiêu hủy cho xong chuyện.”
“Đừng có mơ.” Hàm Quang liếc cô, “Tôi là người máy, có thể bị hủy thân thể nhưng linh hồn sẽ tồn tại mãi mãi.”
Câu này khiến người nghe vô cùng sợ hãi.
“Cô tiêu hủy tôi xong thì tôi sẽ đổi một cơ thể khác để tồn tại, tôi có thể chui vào di động cô, trong máy tính, ở nhờ tất cả các hệ thống trong nhà.”
Hà Điền Điền tuyệt vọng phát hiện dường như cô sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.
Ăn cơm chiều xong, Hà Điền Điền gọi video cho bố mẹ. Bố mẹ cô nhìn thấy Hàm Quang qua video thì vô cùng hài lòng với ngoại hình của người máy này, sau đó hỏi Hà Điền Điền dùng thế nào? Có vấn đề gì không?
Hà Điền Điền lười chê bai anh, dù sao cũng vô dụng. Cô nói cho có lệ: “Thì cứ vậy thôi, tạm được ạ.”
Hàm Quang không vui: “Cái gì gọi là tạm được?”
“Anh rất tốt, anh tuyệt vời!! Được rồi chứ?” Hà Điền Điền tức giận hét vào mặt anh.
Bố mẹ ngồi đối diện nhìn nhau, cảm giác... hình thức ở chung của con gái và người máy có gì đó là lạ...
Mẹ nói: “Điền Điền ơi, cuối tuần con có về nhà không?”
“Cuối tuần này không được rồi, con phải đi làm. Để thứ hai đi mẹ, con muốn ăn cá kho và canh vịt hầm.”
“Được.” Mẹ cô gật đầu cười, lại nói: “Lúc con về thì nhớ dẫn Hàm Quang đi cùng nhé, mẹ và bố con còn chưa được thấy người máy mô phỏng chân thực đâu.”
Bố cô cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Hà Điền Điền cười đáp: “Được ạ.”
Mẹ vỗ đầu một cái: “À, Vũ Trụ còn nói mấy ngày nữa đến nhà chúng ta chơi, không bằng dặn nó thứ hai qua luôn, chúng ta ăn một bữa cơm náo nhiệt.”
Vũ Trụ là anh họ Hà Điền Điền, lớn hơn cô bốn tuổi, tên đầy đủ là Triệu Diệu Vũ Trụ, cả nhà Hà Điền Điền mỗi lần gọi cái tên này đều cảm thấy xấu hổ, bố mẹ cô trực tiếp gọi anh ta là Vũ Trụ, Hà Điền Điền chỉ gọi anh họ.
...
Ngày hôm sau lúc tan làm về nhà, nhìn cá trích kho và canh vịt hầm củ cải trên bàn ăn, cô nếm thử, vui vẻ híp mắt: “Không tồi không tồi, là anh làm hay Manh Manh làm?”
“Đương nhiên là tôi.” Hàm Quang kiêu ngạo vênh mặt.
Hà Điền Điền cảm thấy nên dùng những lời khích lệ để hướng dẫn anh. Đang nghĩ phải cổ vũ thế nào liền nghe anh nói: “Đúng rồi, trong thẻ cô hết tiền rồi.”
“Sao có thể? Còn hơn hai ngàn, tôi tính thử rồi, có thể chống đỡ tạm rồi chờ đến tháng sau phát lương.”
"Bây giờ số dư trong tài khoản là 0.28 đồng, Hà Điền Điền, cô tính sai rồi.”
“Sao thế được? Một bữa cơm mà anh làm mất hơn hai ngàn? Anh là đầu bếp 5 sao đấy à?”
Anh rời mắt, không nhìn cô, Hà Điền Điền vừa nhìn đã biết anh chột dạ, cô truy hỏi: “Rốt cuộc là tiền đâu hết rồi?”
“Mua cá và vịt.”
“Mua hết bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm mười sáu đồng.”
“Phần còn lại... đâu?”
“Ừm... mua một quả trứng”
“.... Cái gì?”
“Một quả trứng”. Anh nói xong liền ném vật giấu trong ống tay áo lên bàn.
Một quả trứng kim loại nguyên chất, to bằng trứng vịt. Sau khi ném lên bàn, nó ngừng hai giây, bắt đầu thay đổi hình dạng, cuối cùng biến thành người máy.
Sau đó, người máy cao mười mấy centimet này bắt đầu khiêu vũ ca hát.
Hà Điền Điền biết cái này. Đây là món đồ chơi thường thấy ở lề đường, nói nó là đồ chơi đúng là đã đề cao nó quá, bởi vì nó chỉ có bề ngoài giống người máy, bên trong là một chương trình cấp thấp, chỉ có thể khiêu vũ ca hát.
“Cho nên anh lấy tất cả tiền tích góp của tôi ra mua đồ chơi?”
Gặp phải nguy cơ liên quan đến chuyện sinh tồn, cuối cùng Hà Điền Điền cũng không kìm nén được, cô bùng nổ: “Anh là tên đần độn! Anh có biết số tiền đó là tiền ăn cả tuần sau của tôi không? Anh cho rằng tôi không cần ăn cơm như anh à? Anh đã không thấu hiểu thì cũng thôi đi, còn lấy tiền đi tiêu xài hoang phí, tôi còn cần anh làm gì? Đồ phế vật!”
Hàm Quang không hiểu tại sao Hà Điền Điền lại bùng nổ, anh kì quái nhìn cô: “Không phải chỉ là tiền thôi sao?”
“Chính là tiền!”
“Tôi trả cho cô.”
“Anh lấy cái gì mà trả cho tôi? Anh cho rằng tiền dễ kiếm như vậy? Tốt thôi, không phải anh lợi hại lắm ư, tu luyện thành tinh rồi à? Bây giờ anh biến ra cho tôi hai ngàn, không cần nhiều, chỉ cần đúng hai ngàn, con mẹ nó, tôi sẽ gọi anh là chủ nhân!”
“Được thôi.” Hàm Quang nói: “Cho tôi mười giây, cô có thể đếm ngược.”
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một...
Tính tong!
Có người nhấn chuông cửa.
Hà Điền Điền mở cửa ra thì thấy Manh Manh đứng ngoài.
Cùng két sắt trong ngực nó.
Hà Điền Điền: “...”
Dường như Manh Manh không nhìn thấy Hà Điền Điền, trực tiếp đi vào trong, Hà Điền Điền nghiêng người tránh đường cho nó. Nó đi vào bếp, đặt két sắt xuống trước mặt Hàm Quang, nhấn mật mã, mở két.
Hà Điền Điền nhìn thấy mấy thỏi vàng chỉnh tề trong két.
Manh Manh: “Là Manh Manh tự nguyện.”
Hà Điền Điền sợ tới mức chân mềm nhũn, cô không dám mở miệng, vội vàng đóng kĩ cửa, thấp giọng nói: “Hàm Quang! Anh làm như vậy là ăn cắp! Mau trả mấy thứ này về chỗ cũ đi!”
Hàm Quang hỏi: “Ở đây có đủ hai ngàn không?”
“Đủ, đủ... nhanh bảo nó đi đi!”
“Gọi tôi là chủ nhân đã."
“Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nhớ đến chuyện đó, anh mau bảo nó đi đi, nếu không sẽ không kịp, tôi bị cảnh sát bắt thì phải làm sao...”
Hàm Quang nhìn Manh Manh một cái, Manh Manh ôm két sắt rồi xoay người đi về.
Hà Điền Điền tự mình đuổi nó về.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sợ bóng sợ gió một hồi, cô mệt mỏi kéo lê thân mình về nhà, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Hàm Quang, vô cùng muốn đấm một phát cho anh nằm sấp luôn.
Cố tình Hàm Quang còn không hiểu, tiến lên nói: “Hà Điền Điền, gọi chủ nhân đi.”
“Cút!”
“Gọi tôi là chủ nhân.”
“Hàm Quang, vì anh mà mai tôi phải chịu đói.”
“Không đâu, tôi có cách.”
“Cách gì? Không phải trộm cắp chứ? Xin anh tỉnh táo cho tôi nhờ, tim tôi cũng bị dọa cho có bệnh rồi.”
“Không phải trộm cắp, cũng không phạm tội.”
“Cách gì cơ?”
“Gọi tôi là chủ nhân.”
“....” Hà Điền Điền nhắm mắt, cố nén xúc động muốn đánh người, cô mở to mắt nhìn anh, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười: “Chủ nhân ~~~”
Hàm Quang vừa lòng vỗ đầu cô: “Ngoan lắm.”
Hà Điền Điền lạnh nhạt giơ ngón giữa với anh.