Hà Điền Điền nhìn Hàm Quang đã đi rồi lại quay lại, cô chậm rãi đứng lên: “Anh…”
Do ngồi xổm quá lâu nên bắp chân hơi tê, cô vừa đứng lên chân đã mềm nhũn ra, lập tức muốn ngã xuống.
Hàm Quang nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo lên, sau đó cánh tay trượt xuống, ôm lấy eo cô. Hà Điền Điền chưa kịp hét lên thì đã bị anh ôm vào trong ngực.
Trong nháy mắt, cô và anh dính chặt vào nhau.
Hà Điền Điền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái cằm trơn bóng của anh. Cái cằm của anh hơi chuyển động, cô nghe được anh nói ra một chữ: “Ngốc.”
Cô đang muốn phản bác thì bên cạnh có người bất mãn nói: “Tôi nói này, hai người đang diễn phim thần tượng sao? Có thể để ý đến ánh mắt của người qua đường một chút không, tôi sắp mù đến nơi rồi…”
Hà Điền Điền nghe anh ta nói xong thì đỏ mặt, vội vàng đẩy Hàm Quang ra, hai người giữ một khoảng cách. Cô quay đầu, thấy người vừa nói là Phương Hướng Bắc. Trong lòng Hà Điền Điền đầy nghi ngờ, cô hỏi Phương Hướng Bắc: “Sao hai người lại quay về?”
Phương Hướng Bắc chỉ Hàm Quang, tức giận nói: “Cô hỏi cậu ta đi!”
Hà Điền Điền nhìn Hàm Quang, ánh mắt tràn ngập thắc mắc.
Hàm Quang ra vẻ vô tội: “Xe tự lái về.”
“Hừ!” Phương Hướng Bắc tức giận: “Tuyến đường đều được thiết lập ổn thỏa, nếu không phải ai động vào nó, nó có thể tự lái về sao?”
Hàm Quang hơi nghiêng mặt, mặt không cảm xúc nhìn Phương Hướng Bắc. Anh cao hơn Phương Hướng Bắc mấy phân, dùng chiều cao để chèn ép đối phương. Anh vỗ vỗ bả vai Phương Hướng Bắc, thành khẩn nói: “Điều này cho thấy hệ thống lái của anh không đáng tin cậy, tôi đề nghị anh thay đổi.”
Phương Hướng Bắc im lặng nhìn anh một lúc mới nói: “Cậu nói mà không biết xấu hổ à..."
Hà Điền Điền nghe xong hết mọi chuyện. Trong lòng rất cảm động, lặng lẽ nhìn Hàm Quang, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy anh trở về làm gì vậy?”
“Cũng không có việc gì, có điều...” Hàm Quang nói, trong mắt tràn ngập niềm vui: “Nhìn thấy cô vì tôi mà khóc đến nỗi đau khổ như vậy nên tôi quyết định không đi nữa.”
Hà Điền Điền không nói gì, Phương Hướng Bắc nghe xong thì không vui vẻ lắm: “Cậu có ý gì?”
Hàm Quang liếc mắt nhìn anh ta: “Anh không hiểu tiếng người à?”
Phương Hướng Bắc bị anh chặn họng, tức giận tới mức trợn tròn mắt: “Cậu nói không đi là không đi nữa sao?!”
“Đúng vậy, tôi nói không đi là sẽ không đi nữa.”
Sắc mặt Phương Hướng Bắc trầm xuống: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi.”
“Tôi cũng cảnh cáo anh...” Hàm Quang nói đến đây thì dừng lại, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Thật ra tôi cũng không có gì muốn cảnh cáo anh. Nhưng tôi hi vọng anh biết, tôi tự do, người sáng tạo ra tôi đã trao bản tính cho tôi. Phòng thí nghiệm không giam giữ được tôi, anh cũng không khống chế được tôi.”
“Cậu không thể ở bên cạnh một người bình thường, cậu cũng không muốn làm hại cô ấy đúng không?”
“Tôi sẽ không để cô ấy trở thành Mộc Xuân Phong thứ hai.”
“Cậu không sợ tôi nói chuyện này cho cả thế giới sao?”
“À, đúng rồi, tôi quên nói với anh một chuyện. Để đề phòng, tôi đã đặt một trăm cái như tôi ở khắp thế giới rồi. Một khi tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, những cái đang ngủ say đó sẽ thức tỉnh, tiến vào xã hội loài người.”
“Cậu!” Phương Hướng Bắc nghe đến đó, sắc mặt liền thay đổi: “Cậu bị điên rồi sao?!”
“Cho nên…” Hàm Quang bình tĩnh nhìn anh ta một cái: “Vì để thế giới không đảo lộn, xin anh hãy thận trọng làm việc.”
Phương Hướng Bắc tức giận đến nỗi cứng họng, chỉ biết nói "Cậu!" một lúc lâu, cuối cùng anh ta không nói gì nữa, phất ống tay áo rời đi.
Sự việc thay đổi quá nhanh, so với đi cáp treo còn kích thích hơn. Hà Điền Điền sững sờ chờ Phương Hướng Bắc lái xe đi cô mới phục hồi tinh thần, vội hỏi Hàm Quang: “Hàm Quang, anh… thật sự có một trăm cái để đề phòng trước sao?”
Hàm Quang cong môi, hỏi cô: “Hà Điền Điền, có biết tại sao tôi lại khởi động chương trình tự hủy trong phòng thí nghiệm không?”
Hà Điền Điền lắc đầu: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi không chịu được việc trên thế giới này lại có hai người như tôi tồn tại.”
Hà Điền Điền giật mình, lập tức kịp phản ứng với ẩn ý sâu xa trong lời nói của anh: Chuyện đề phòng kia là giả, Hàm Quang tự bịa ra dọa Phương Hướng Bắc. Tuy là bịa ra nhưng nhìn thế nào cũng giống như thật. Cho nên Phương Hướng Bắc tin là thật.
Sự thật thì dù G001 là Hàm Quang thì cũng chỉ có một cái.
Như vậy, một khi bị tiêu diệt thì vĩnh viễn không thể sống lại nữa.
Hà Điền Điền đột nhiên cảm thấy rất bất an: “Hàm Quang, tại sao anh lại nói bí mật này cho tôi, nhỡ tôi nói cho người khác biết thì làm sao?”
Hàm Quang nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi lại: “Cô sẽ nói cho người khác biết sao?”
Sắc mặt Hà Điền Điền trở nên nghiêm túc: “Tuyệt đối không!”
Anh mỉm cười, đôi môi căng bóng mở rộng để lộ hàm răng trắng noãn: “Cảm ơn.” Nói rồi anh kéo cánh tay cô, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô. Đôi môi mềm mại dán vào lòng bàn tay, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này. Anh nhìn đôi mắt cô, do lông mi dính tuyết nên hơi nhíu mày, đuôi mắt đầy ý cười.
Hà Điền Điền sững sờ nhìn anh. Khung cảnh là một vùng trời trắng tinh, bông tuyết giống như những con bướm vỗ cánh bay múa, ánh mắt của anh hơi chuyển động, nụ cười sống động và đa tình. Nụ cười kia quá đẹp, rất dễ khiến người ta chìm sâu vào… Cô không chịu được, trái tim đập loạn nhịp.
Hai tai dần nóng lên. Hà Điền Điền rời mắt, vội rút tay về. Không biết anh vô tình hay cố ý, lúc bờ môi và bàn tay của cô và anh sắp tách nhau, đầu lưỡi của anh đột nhiên vươn ra, lướt nhanh qua lòng bàn tay của cô. Mềm mại, đầu lưỡi ướt át chạm vào da thịt cô rồi nhanh chóng biến mất, linh hoạt mà nhẹ nhàng.
Mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng rút tay về, còn chột dạ nắm tay lại thành nắm đấm.
Hàm Quang đứng thẳng người, đút tay vào túi quần, hài lòng nhìn khuôn mặt cô đỏ như quả táo.
Hà Điền Điền cúi đầu không dám nhìn anh, cô quay người về nhà, bước chân rất nhanh.
Lúc về nhà rửa mặt, nhìn đồng hồ, cô khóc không ra nước mắt: “Đi trễ rồi!”
Hàm Quang an ủi cô: “Dù sao cũng trễ rồi, không bằng ăn cái gì đã rồi đi.”
Ồ, có lý.
Hàm Quang hâm nóng lại bữa sáng, Hà Điền Điền ăn hết sạch bát canh đậu phụ viên. Cô vừa ăn vừa ra lệnh bắt Hàm Quang tối đến lại đi xếp hàng mua.
Vừa ăn xong, cô nhận được tin nhắn của Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm:
"Điền Điền, mai là sinh nhật cô, có định làm gì không?"Hà Điền Điền vui vẻ trả lời:
"Chưa nghĩ ra. (cười)"Tạ Trúc Tâm:
"Cô có người ở cùng rồi sao?"Cô đang suy nghĩ nên trả lời thế nào đã thấy Hàm Quang cúi đầu nhìn điện thoại của cô. Hà Điền Điền giấu điện thoại đi: “Làm gì vậy, đừng nhìn trộm việc riêng tư của tôi.”
“Thật thú vị. Lúc nãy vừa mới vì tôi mà khóc đến mức chết đi sống lại, sau đó đã muốn hẹn hò với người đàn ông lỗ mãng rồi."
“Anh nói anh ấy là người đàn ông lỗ mãng sao, anh ấy lỗ mãng chỗ nào…”
Hàm Quang quay đầu đi, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Hà Điền Điền nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không nói sẽ hẹn hò với anh ta mà.”
“Hả? Vậy ngày mai sinh nhật cô định làm gì?” Anh nói xong thì chăm chú nhìn cô.
Hà Điền Điền gãi cằm, ánh mắt hơi chột dạ: “Bây giờ tôi... vẫn chưa nghĩ ra…”