Phương Hướng Bắc hút hết điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác. Anh ta trở lại trong xe thì thấy Hà Điền Điền và Hàm Quang đang dính vào một chỗ, hôn nhau mãnh liệt, nếu anh ta không quay lại có lẽ quần áo cũng cởi rồi.
Phương Hướng Bắc tức giận nói: “Rốt cuộc hai người có nhân tính hay không?”
Sau đó anh ta không nói gì nữa mà đuổi hai người xuống rồi lái xe đi.
Có lẽ là anh ta tức giận thật rồi.
Hà Điền Điền đỏ mặt nhìn theo xe, cảm thấy rất có lỗi. Phương Hướng Bắc đang đau lòng như thế, cô và Hàm Quang còn ở trong xe làm chuyện đó, thật sự có chút gì đó… Mặc dù cô cũng không cố ý muốn làm thế…
Đều do Hàm Quang!
Cô trừng mắt lườm Hàm Quang.
Hàm Quang rất thoải mái nói: “Là cô hôn tôi trước.”
Cô liếc mắt: "Có cái ông nội anh nhé.” Suy nghĩ lại cũng không đúng, cô mất công chủ động hôn Hàm Quang mà mục đích còn chưa đạt được đấy! Vì vậy cô hỏi: “Này, anh còn chưa nói mà!”
“Ngốc.” Anh mỉa cười xoa đầu chó của cô, “Thật dễ lừa.”
“Anh! Anh anh anh anh anh… Anh đứng lại đó cho tôi! Hôm nay tôi phải giết chết anh…”
Hàm Quang đã chạy, còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cô cười híp mắt, rõ ràng là đang trắng trợn khiêu khích cô.
Hà Điền Điền vén tay áo đuổi theo.
Anh khống chế tốc độ, giữ khoảng cách vài bước với cô, Hà Điền Điền chạy nhanh, đột nhiên, anh đứng lại, xoay người.
Ầm! Cô trực tiếp đâm vào lồng ngực anh.
“Cái này gọi là yêu thương nhung nhớ.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên.
Hà Điền Điền tức nổ đom đóm, ôm trán, tức giận nghĩ: Tại sao lại chơi xấu như thế?
Vậy mà cô lại động lòng, quả thực mắt mù, con tim cũng mù luôn rồi!
…
Tuy rằng Hà Điền Điền rất tức giận nhưng sau đó Hàm Quang đã cõng cô trên lưng, hết sức chịu mệt, còn mua hoa ở ven đường cho cô (tuy rằng tiền mua hoa là tiền của cô)… Thế nên không hiểu sao mà cô lại hết giận.
Sau đó hai người đi đến chợ mua thức ăn. Khi đi về lại thấy Phương Hướng Bắc đang đứng trước cửa nhà.
Phương Hướng Bắc bám vào cửa nhà cô, vụng trộm nhìn qua mắt mèo. Trông rất thô bỉ.
“Anh đang làm gì thế?” Hà Điền Điền đứng sau đột nhiên nói.
Phương Hướng Bắc sợ hết hồn, thấy người đến là bọn họ thì sờ sờ mũi, “Về rồi à?”
“Ừ, anh đang nhìn gì đấy?”
“Tôi cứ tưởng hai người cố ý không mở cửa cho tôi.” Sắc mặt Phương Hướng Bắc đầy xấu hổ.
“Tốt lắm, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chính xác là thế này.” Hàm Quang nói.
Lông mi Phương Hướng Bắc run lên, “Điền Điền là quân tử tôi cũng hoàn toàn tán thành, còn cậu cho rằng mình tốt quá sao…”
Hà Điền Điền biết Phương Hướng Bắc lo lắng cô và Hàm Quang tức giận. Cô vừa mở cửa vừa mới: “Chúng tôi vừa đi mua thức ăn, anh không nên suy nghĩ nhiều, vào nhà ngồi đi.”
“Được.”
“Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có gì, muốn nhìn xem hôm nay ăn cái gì.”
Hàm Quang xách túi đồ ăn đi vào bếp, nghe thấy thế thì hỏi Phương Hướng Bắc: “Anh muốn ăn gì?”
“Hả? Tôi á?” Phương Hướng Bắc vừa mừng vừa lo, Hàm Quang mà lại quan tâm anh ta muốn ăn cái gì á? Thật sự hiếm khi có được… Anh ta gãi đầu một cái, cảm động nói: “Tôi muốn ăn cá xào lăn, sườn chua ngọt với phật nhảy tường.”
(1)(1) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại xúp vi cá trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế.“À.” Hàm Quang gật đầu, “Nghĩ cũng hay đấy.”
Phương Hướng Bắc: =.=
Cơm tối của họ có tỏi xào thịt, rau trộn đậu miêu và mỳ thịt dê. Hà Điền Điền và Phương Hướng Bắc mỗi người một bát to, vùi đầu ăn mỳ đến nỗi trán đã đổ mồ hôi.
Ngay cả nước cũng húp xì xụp. Hàm Quang chống cằm nhìn hai người, lẩm bẩm nói: “Hình như tôi vào nhầm chuồng nuôi heo.”
Gần như cùng một lúc, Hà Điền Điền và Phương Hướng Bắc đồng loạt dùng tay không cầm đũa giơ ngón giữa vào mặt anh.
Buổi tối Phương Hướng Bắc rời khỏi nhà Hà Điền Điền, trước khi đi còn nói: "Cảm ơn."
Hà Điền Điền cũng không biết anh ta cảm ơn vì cái gì, cô cười nói: “Không cần khách sáo.”