Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 54

Edit: Tịnh Hảo

Trường học đã can thiệp vào chuyện của Trần Dương Dương, kết quả giải quyết còn chưa có thì Trần Dương Dương vẫn còn ở phòng ngủ.

Nguyễn Kiều không đủ dũng cảm để tiếp tục ở chung phòng vói cô ta nữa, do dự nhiều lần, Nguyễn Kiều quyết định mấy ngày gần đây ở tạm nhà Lâm Trạm trước đã.

Chuyện của Trần Dương Dương ầm ĩ hơi lớn, dựa theo tiền lệ trước thì e rằng sẽ được khuyên thôi học, chắc không bao lâu nữa sẽ rời khỏi trường.

Khi trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, Trần Dương Dương bị lãnh đạo trường gọi lên, chỉ có hai người Tống Loan Loan và Chu Lộc ở đấy.

Tống Loan Loan nằm trên giường, nhìn qua tâm tình không tốt lắm.

Thấy Nguyễn Kiều trở về, cô ấy hỏi: “Kiều Kiều, cậu không sao chứ?”

Nguyễn Kiều lắc đầu, “Không sao, vẫn ổn.”

Tống Loan Loan thở dài, “Sao lại thế này chứ, tớ cảm thấy con người chị Dương rất tốt mà.”

Nguyễn Kiều không lên tiếng.

Chu Lộc càng là thái độ chuyện này không liên quan tới mình, đeo tai nghe nhắm mắt dựa vào ghế, không có ý tham gia vào câu chuyện về Trần Dương Dương.

Tống Loan Loan còn nói: “Tớ thấy trên diễn đàn mắng chửi chị Dương khó nghe lắm, hình như còn có bạn thời cấp ba của cậu ấy đang lật tẩy, nói điều kiện trong nhà rất tệ, cha thì thích đánh bạc thiếu nhiều nợ, thật ra nếu đúng như lời này thì chị Dương rất đáng thương.”

Tay Nguyễn Kiều hơi khựng lại, vẫn không lên tiếng.

Tống Loan Loan chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, có lẽ chưa từng nghe qua “người đáng thương tất có chỗ đáng hận” nhỉ.

Đúng lúc này Chu Lộc đứng dậy ra ngoài rót nước.

Khi đi qua bên giường Tống Loan Loan, cô ấy nhẹ giọng nói, “Tớ thấy đầu óc cậu không đủ dùng, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.”

Tống Loan Loan im lặng: “…”

Nguyễn Kiều hơi bất ngờ, Chu Lộc nhìn như không quan tâm đến việc này nhưng trên thực tế lại thấy rất rõ.

Lúc trước Trần Dương Dương xúi Tống Loan Loan tỏ tình, Tống Loan Loan không chịu, cô ta còn đi tỏ tình giúp làm cho Lâm Trạm từ chối ngay tại chỗ, loại hành động này mà Tống Loan Loan còn có thể giải thích rằng vì Trần Dương Dương đang giúp cô ấy, không phải kiểu bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

Nguyễn Kiều khẽ thở dài, không biết nên nói với Tống Loan Loan như thế nào.

Nhìn dáng vẻ cô ấy lo lắng cho Trần Dương Dương, Nguyễn Kiều cũng mơ hồ, con người nên hồn nhiên một chút mới tốt hay là nên lão luyện một chút mới tốt đây.

Nguyễn Kiều rời khỏi phòng ngủ, cùng Lâm Trạm đi đến nhà mới của anh.

Trong nhà Lâm Trạm có hai căn phòng.

Phòng ngủ trước kia cô đến ngủ bù và một căn phòng khác luôn luôn khóa cửa.

Hôm nay đến nhà anh ở tạm, Nguyễn Kiều có hơi bồn chồn.

Căn phòng vẫn luôn khóa cửa kia rõ ràng là được trang trí theo phòng của con gái, rèm cửa sổ màn tơ, drap giường trắng tinh, trên đó còn có gối ôm cá heo nhỏ.

Nguyễn Kiều quay đầu, Lâm Trạm đang dựa vào trước cửa phòng, trên mặt là nụ cười thản nhiên mà cô quen thuộc.

Chuyện này tuyệt đối có âm mưu từ trước…

Nhưng một giây sau Lâm Trạm lên tiếng: “Em họ của anh năm nay học lớp 10 ở ngay Nhất Trung, Nhất Trung cách nơi này không xa, căn phòng này là trang trí cho em họ anh, bình thường cuối tuần không tiện về nhà thì ở nơi này của anh.”

“Anh còn có em họ à?”

“Sao thế, em họ cũng không được phép có à?” Lâm Trạm khẽ nhíu mày, sau đó còn làm mặt nghiêm túc, “Hơn nữa, anh cảm thấy tên của con bé nghe hay đó, đúng rồi Quả Hồng muội muội, em nói xem bây giờ còn có thể đổi tên được hay không, anh đi sửa tên lại cho con bé là tốt nhất.”

Nguyễn Kiều nghe không hiểu, “Tên hay thì tại sao phải đổi.”

Lâm Trạm nói một cách đương nhiên: “Tên này phải để lại cho con chúng ta.”

“???”

“Con bé tên là Lâm Nhuyễn, tên này thích hợp với con gái sau này của chúng ta hơn, vả lại con bé không hề dịu dàng tí nào, em nói xem một cô gái mười mấy tuổi mà suốt ngày nghiêm mặt thì làm sao tìm được bạn trai?”

Vừa nhắc tới, Lâm Trạm liền tỏ vẻ vô cùng ruồng bỏ với em họ mình.

Nguyễn Kiều cảm thấy không thể nào tiếp tục trò chuyện với anh được nữa, chỉ yên lặng trải giường, lúc trải giường còn nhân tiện mặc niệm cho em họ của anh, gặp phải người anh họ như Lâm Trạm quả thật là bất hạnh ba đời.

***

Sau lần đầu tiên Nam Thành tổ chức chợ phiên sổ tay thuận lợi, nhóm thương hiệu của Gạo Nếp lại muốn tiếp tục tổ chức chợ phiên sổ tay lần thứ hai ở Nam Thành.

Khi Gạo Nếp nói chuyện này với Nguyễn Kiều trên weixin, Nguyễn Kiều nghĩ rằng cô ấy lại muốn mình đến bày hàng, vì thế chưa đợi Gạo Nếp mở miệng thì đã nói thẳng mình không đến được.

Gần đây bận quá, cô không có thời gian thật.

Gạo Nếp: [Không phải bảo cậu đi bày hàng, tớ chỉ muốn hỏi cậu có quen họa sĩ vẽ tay mới nào không, tớ muốn làm một băng dán giới hạn trong chợ phiên sổ tay Nam Thành, chỉ có bán trực tiếp ở chợ phiên.]

Gạo Nếp: [Mấy họa sĩ vẽ tay hot bây giờ đều phải xếp hàng đợi rất lâu, hơn nữa phong cách vẽ không có tiến bộ gì cả mà giá thành lại cao.]

Thấy tin nhắn weixin mà Gạo Nếp gửi tới, Nguyễn Kiều buông bút xuống.

Bây giờ có rất nhiều chợ phiên sổ tay sẽ làm băng dán giới hạn ở chợ phiên, chuyện này không hề hiếm lạ gì.

Nhưng mà họa sĩ vẽ tay…

Nguyễn Kiều cũng quen không ít họa sĩ vẽ tay thương mại, nhưng người cô nghĩ tới đầu tiên lại là Lâm Trạm.

Sadako không quên người đào giếng: [Vậy có yêu cầu đặc biệt gì về kiểu mẫu không?]

Gạo Nếp: [Tớ muốn làm kiểu công nghệ đặc biệt, nhưng cậu cũng biết đó, thời hạn gia công bên xưởng ở Đài Loan và Nhật Bản lâu như vậy, chắc chắn không kịp cho chợ phiên sổ tay, vì vậy chỉ cần là bản vẽ gốc thể hiện được điểm đặc sắc của Nam Thành là được, làm sản phẩm trong nước.]

Sadako không quên người đào giếng: [Vậy được, tớ tìm giúp cậu rồi gửi mẫu ví dụ cho cậu xem để cậu quyết định sau.]

Gạo Nếp: [Được.]

Trò chuyện với Gạo Nếp xong, Nguyễn Kiều suy nghĩ một lát, rất nhanh liền đóng nắp bút, thu dọn cặp sách rồi rời khỏi phòng tự học.

Chắc Lâm Trạm vẫn còn đang ngủ ở nhà, lúc này sắp 12 giờ rồi, cô tiện đường đi mua cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi rồi lên lầu.

Vừa vào nhà, cô vừa đổi dép vừa gọi: “Lâm Trạm.”

Gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời.

Kỳ quái.

Nguyễn Kiều tiến vào phòng Lâm Trạm, chăn mền lộn xộn xếp thành một cục, không thấy bóng người đâu.

Cô gọi điện thoại cho Lâm Trạm, “Anh đâu rồi.”

Vừa nói câu này xong thì cô chợt nghe thấy tiếng gậy bida và tiếng bóng va nhau xuất hiện ở đầu điện thoại bên kia, lại còn đi thục bida nữa.

Lâm Trạm nói một lát nữa trở về.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Nguyễn Kiều để cơm nắm vào trong tủ lạnh, bắt đầu tưới nước cho cây, rồi cho mấy bé cá vàng ăn, thuận tiện quét dọn vệ sinh.

Lúc chuông cửa vang lên, Nguyễn Kiều theo bản năng tưởng Lâm Trạm đã trở về.

Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa ra, cô và người ngoài cửa đều sững sờ bốn mắt nhìn nhau.

Người đang đứng ngoài cửa là một cô gái mặc đồng phục ngắn tay, là kiểu thuần khiết mà Nguyễn Kiều thích, tóc uốn cúp ngang vai để mái ngố, gương mặt nho nhỏ, làn da trắng noãn như đậu hũ, đẹp nhất là đôi mắt, ươn ướt giống như biết nói chuyện.

Giọng em ấy nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại: “Chào chị, xin hỏi đây có phải là nhà của Lâm Trạm không ạ?”

Nguyễn Kiều theo bản năng gật đầu, “À… phải, em là?”

“Em là em của anh ấy, Lâm Nhuyễn.” Cô bé nói xong còn nghiêm túc bổ sung một câu, “Em họ.”

Đường ư, chẳng lẽ còn có muối? (*)

(*) Từ 堂 trong em họ và từ 糖 (đường) có cách đọc giống nhau (táng)

Nguyễn Kiều khựng lại mới phản ứng kịp, ý em ấy nói là em họ.

Lâm Trạm đã nhắc tới cô em họ này, cô bất giác tránh sang một bên, vội nói: “Em mau vào đi.”

Nguyễn Kiều bị cô bé làm cho chân tay hơi luống cuống, cô hoàn toàn không biết phải giới thiệu bản thân mình thế nào, chỉ có thể lấy cớ đi rót nước để chạy vào phòng bếp gọi điện thoại cho Lâm Trạm, nhưng cứ vào thời khắc mấu chốt thì Lâm Trạm khá không đáng tin.

Không nghe máy.

Cô bé ngồi trên ghế sofa nhưng không xem TV, ánh mắt dừng trên giá sách.

Khi Nguyễn Kiều bưng nước đến trước mặt em ấy, em ấy nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Nguyễn Kiều nhìn quyển sách trong tay em ấy.

Đây chính là quyển “Hotboy bá đạo yêu tôi” trong túi may mắn trên ứng dụng mua sắm lúc trước, quyển sách này đặt trong phòng ngủ thì mất mặt quá. Dù sao Lâm Trạm cũng không phải là người thích đọc sách nên giá sách trống rỗng, vì vậy Nguyễn Kiều đã mang vài quyển đến đặt trong nhà anh.

Không ngờ cô bé xem rất nghiêm túc, lật từng trang từng trang rất nhanh.

Lâm Nhuyễn không nói nhiều cũng không cười, cứ giữ dáng vẻ đó trông như một cô bé nhu mì, giọng cũng mềm mại, cả người nhìn qua lạnh lùng kiểu đáng yêu.

Nguyễn Kiều cũng ngồi ở một bên, không ngừng gửi weixin cho Lâm Trạm.

Đột nhiên Lâm Nhuyễn ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi, quyển sách này là của chị đúng không, em có thể mượn về xem được không ạ.” Em ấy duỗi tay chỉ về giá sách, “Còn có hai quyển kia nữa.”

Cô bé này thích mấy cái này à?

Nguyễn Kiều chỉ sượng lại một lúc rồi lập tức gật đầu, “Đương nhiên có thể rồi, nếu em thích thì chị tặng cho em đấy.”

Ánh mắt Lâm Nhuyễn chợt sáng lấp lánh, giọng dường như cũng lớn hơn chút, “Cảm ơn chị Nguyễn ạ.”

Nguyễn Kiểu nở nụ cười vui vẻ như người mẹ già, nhưng cô nghe vào cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ừm… hình như cô vẫn chưa nói mình họ Nguyễn mà nhỉ?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động mở khóa, Nguyễn Kiều đứng dậy, quả nhiên là Lâm Trạm đã trở về.

Lâm Trạm đổi giày ở cửa, bước chân lề mề uể oải, giọng cũng rất hờ hững: “Em đang đòi mạng anh đó hả, weixin của anh sắp bùng cháy luôn rồi.”

Nguyễn Kiều yên lặng nhéo anh.

Lâm Trạm la lên: “Em nhéo anh làm gì?”

Muốn chết thật à…

Lâm Trạm trở về nhưng Lâm Nhuyễn cũng không ngẩng đầu, Lâm Trạm không để ý tới em ấy, chỉ lo nói chuyện với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều đành phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Em họ anh đến kìa.”

Lâm Trạm dựa vào trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, “Này nhóc mặt than, thích đến là đến.”

Lúc này Lâm Nhuyễn mới liếc anh một cái, mở miệng nói ngắn gọn: “Tiền sinh hoạt.”

Lâm Trạm cạn lời, “Lâm Nhuyễn, em có thái độ gì với anh của em đó hả, lấy tiền sinh hoạt phải có thái độ “cơm cha áo mẹ” có biết không?”

Nguyễn Kiều gọt một quả táo cho Lâm Nhuyễn, Lâm Nhuyễn nhận lấy rồi nói cảm ơn, tiện thể nói với Nguyễn Kiều: “Chị Nguyễn, phiền chị đòi tiền sinh hoạt giúp em.”

???

Giọng Lâm Nhuyễn nhỏ nhẹ, trên mặt còn rất nghiêm túc: “Chỉ số IQ của anh ấy cực kỳ tệ, lúc học trung học, ba môn hóa lý sinh cộng lại còn không đủ 100 điểm, lần thi sinh với lý điểm thấp nhất là ba điểm, em đã nói bao lần với anh ấy rồi, đều cảm thấy thi rốt môn sinh với lý.

Lâm Trạm “xùy” một tiếng, uể oải mở miệng, “Lâm Nhuyễn, nếu em có thể thi toán 60 điểm thì tiền sinh hoạt tháng sau anh sẽ tự mình xuất tiền túi cho em gấp đôi, người thi toán chỉ được 30 điểm thì có tư cách gì chế nhạo anh.”

“...”

Thì ra đều là hai học sinh kém.

Lâm Nhuyễn khép sách lại rồi kiễng chân lấy hai quyển sách khác ở trên kệ, bỏ vào trong cặp.

“Không muốn nói chuyện với anh nữa, đưa tiền, em phải trở về trường rồi.”

Lâm Nhuyễn vừa lên lớp 10 thì cha mẹ đều phải đi công tác hằng hăm, tiền sinh hoạt đều gửi vào trong thẻ nhưng sợ em ấy làm mất, vì vậy gửi thẳng cho Lâm Trạm, để Lâm Nhuyễn hằng tháng tự mình tới lấy.

Lâm Nhuyễn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trước khi đi còn chào tạm biệt với Nguyễn Kiều.

Nhìn Lâm Nhuyễn đi xuống thang máy, Nguyễn Kiều quay đầu hỏi Lâm Trạm: “Sao em của anh biết em họ Nguyễn?”

Mặt Lâm Trạm hờ hững: “Anh đã nói qua với con bé. Quan hệ giữa anh và con bé xem như là không tệ trong số mối quan hệ anh chị em rồi.”

Anh trai lập kế hoạch đổi tên cho em gái, dành cái tên này cho con gái tương lai, em gái thì chán ghét thành tích kém cỏi của anh trai, sợ bị truyền ra là thi trượt.

Ừm… kiểu quan hệ này thật đúng là không tệ còn rất thú vị nữa.

Sau khi Nguyễn Kiều cảm thán thì nhớ tới chuyện chính, “Đúng rồi, em có ngươi bạn muốn in băng dán bản giới hạn, em cảm thấy anh có thể vẽ được, anh có hứng thú không?”

Giọng Lâm Trạm hờ hững: “Vẽ cái gì?”

“Chính là vẽ điểm đặc sắc nổi trội của Nam Thành, đại khái là rộng 2cm, dài 35cm là được rồi. Giá cả không cao lắm, nếu như anh muốn vẽ thì em có thể bảo cô ấy gửi quy định cụ thể qua.”

Nguyễn Kiều bổ sung thêm: “Trên đường trở về, em có gửi những bức mà anh vẽ trước kia cho cô ấy xem, cô ấy cảm thấy rất đẹp.”

Lâm Trạm cũng không hứng thú lắm với việc kiếm được tiền hay không, nhưng thấy ý chờ mong ẩn trong đôi mắt Nguyễn Kiều, anh yên lặng hai giây rồi đáp, “Được.”
Bình Luận (0)
Comment