Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 7

Kỳ nghỉ Quốc khánh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Nếu như nói hai tuần trước kỳ nghỉ còn đang thích ứng điều chỉnh, thì sau kì nghỉ, cuộc sống đại học đã đi vào quỹ đạo.

Trước đó lớp thể dục và nghệ thuật tự chọn đã được đưa vào thời khóa biểu, hội học sinh cũng bắt đầu sắp xếp công việc.

Nguyễn Kiều bận đến đầu óc choáng váng, công việc của hội học sinh rất nhiều, nhất là bộ phận học tập của cô, không gì là đủ, tất cả đều có liên quan đến ngành của bọn cô.

Năm nay bộ phận học tập chỉ tuyển hai người mới, một là Nguyễn Kiều, một người là tân sinh viên của chuyên ngành tiếng Anh, tên là Biên Nguyệt.

Hai người đều là trợ lý, cũng là cán bộ dự trù, nếu như không có việc ngoài ý muốn, thì đến năm hai, sẽ có một người trở thành trưởng bộ phận.

Biên Nguyệt rất xinh đẹp, năng lực làm việc cũng rất mạnh, là đối thủ cạnh tranh mạnh trên con đường “thăng chức” của Nguyễn Kiều.

Đi ra từ văn phòng trường, đầu Nguyễn Kiều căng đến đau.

Biên Nguyệt đuổi theo cô, nhiệt tình chào hỏi, “Nguyễn Kiều, cùng đi ăn cơm nhé?”

Nguyễn Kiều hơi cong môi, “Không được, 5 giờ rưỡi đội nhóm sẽ họp, tớ phải chạy qua đó.”

Biên Nguyệt tò mò hỏi: “Đội nhóm... cậu vào đội nhóm nào thế?”

“Đội nhóm trò chơi.”

Mắt Biên Nguyệt sáng rực lên, “Ban trò chơi à, vậy cậu rất lợi hại, đội nhóm này rất khó vào, hơn nữa cũng rất thú vị.”

Phải không……?

Cô điền đơn xong, sau đó liền nhận được tin nhắn thông báo đã được thông qua.

Khi đến phòng học hoạt động của ban trò chơi, Nguyễn Kiều khựng bước lại, sao anh cũng ở đây?

Dường như tâm ý tương thông, Nguyễn Kiều vừa tới cửa sau phòng học, thì Lâm Trạm đã ngẩng đầu.

Anh đứng bên ô cửa sổ, ánh chiều tà phía sau như đang kéo thành từng sợi nước đường, kết dính lại thành màu mật ong, rắc từng vệt nhỏ xuống mái tóc màu tro lanh của anh, đường nét trên mặt cũng được bóng râm phủ xuống, ngay cả lông tơ cực nhỏ cũng rất rõ nét, vừa mềm vừa an tĩnh.

Nguyễn Kiều nhìn thẳng vào anh, thất thần một lát.

Từ sau khi Lâm Trạm ra tay giúp đỡ ở quán nướng, Nguyễn Kiều đã mấy ngày rồi chưa gặp anh.

Có chút chột dạ, lại có chút hổ thẹn.

Ngày đó ở dưới lầu phòng ngủ, ý của Lâm Trạm rõ ràng là…… anh đã nghe thấy cô mỉa mai anh.

Nói sau lưng người ta, người ta không so đo hiềm khích trước đó mà còn ra giúp đỡ cô.

Nguyễn Kiều thật sự không phải là người da mặt dày làm bộ như không có việc gì. 

Nhưng Lâm Trạm giống như không quá để ý, anh nhìn Nguyễn Kiều, cũng không định tìm cô, cà lơ cà phất đi đến hàng phía trước, nói chuyện với người khác.

Nguyễn Kiều chợt thở phào nhẹ nhõm, tự tìm chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.

***

Đợi đến thời gian họp, Nguyễn Kiều mới phát hiện, không ít thành viên trong ban trò chơi đều là của bộ phận Quốc tế, Lâm Trạm vậy mà là phó trưởng nhóm.

Sớm nên nghĩ đến…… Đội nhóm ham thích chơi bời như thế, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến bộ phận quốc tế.

Trưởng nhóm đang ở phía trên trêu chọc: “Tôn chỉ chủ yếu của đội nhóm chúng ta là gì, chỉ một chữ thôi, chơi.” DiennDannLeeeQuyyDonn~@

“Năm nay đội nhóm của chúng ta rất đông đảo nha.” Nói xong, cậu giơ một xấp giấy báo danh lên, “588 người đăng ký, trong đó các em gái xinh đẹp có hơn 400 người, nhưng chúng ta là một đội nhón đứng đắn, những ý nghĩ không rõ khác như tới để quyến rũ soái ca, cấm triệt hoàn toàn.”

“Không biết chơi thì đến để làm gì hả? Chúng ta chỉ cần sức mạnh, không cần bình hoa.”

……

Ừm, chẳng lẽ là bởi vì cô viết trên tờ đăng ký rằng cô biết chơi giết người sói, giết tam quốc, hiện trường phạm tội, vâng vâng, mấy chục trò chơi, còn viết mình biết chơi mạt chược mới được thông qua sao?

“Thành viên mới năm nay của chúng ta tuyển được bốn nữ sinh, đều là nhân tài có thực lực, ví dụ như người này, bạn Nguyễn Kiều, ảnh chứng nhận rất thanh thuần và xinh xắn!”

……

Thành viên trong nhóm sắp không còn quen biết hai chữ “thực lực” này nữa rồi.

Nhóm trưởng đại nhân rất biết luyên thuyên, lải nhải nửa tiếng mới nói một câu trọng điểm: Thời gian hoạt động đầu tiên của đội nhóm là 7 giờ rưỡi tối thứ năm.

Nhắn một câu thật đơn giản là có thể thông báo xong, vậy mà còn lãng phí nửa tiếng của người khác.

Nguyễn Kiều rất muốn hỏi một chút: Bây giờ rời khỏi đội nhóm còn kịp không?

Sau khi nhóm trưởng đại nhân diễn thuyết xong, cô rất buồn bực thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi phòng học.

Khi thu dọn túi đồ dùng học tập, di động không ngừng truyền đến tiếng rung “vù vù vù”, cô vừa phân tâm thì đầu bút dao không có nắp đã cắt ngang qua ngón tay.

Cũng không phải rất đau, tay bị thương tìm khăn giấy, còn tay khác thì cầm điện thoại.

Là weixin Tô Hòa gửi đến, cô ấy không ngừng gửi hình ảnh qua.

Nguyễn Kiều thuận tay mở khóa màn hình, nhưng khi khi nhìn thấy những hình ảnh đó, cô chợt ngẩn ra, cũng không quan tâm ngón tay chảy ra tơ máu.

Những hình chụp đó thật sự rất lóe mắt.

Nam sinh và nữ sinh mặc đồ đôi, hoặc là nắm tay nhau, hoặc là ôm nhau thân thiết, tình nồng ý thiếp trong mắt đều sắp tuôn ra khỏi màn hình.

Bối cảnh địa điểm của những bức ảnh này đều là những cảnh đẹp nổi tiếng của nước Mỹ, Nguyễn Kiều không đi qua Mỹ vẫn có thể nhận ra.

Nam nữ chính trong bức ảnh có hóa thành tro cũng khó mà nhận nhầm được, Tằng Gia Thụ, còn có cô gái Tiểu Dương của cậu ta.

Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: Bạn của tớ cũng ở Stanford, đây là cậu ấy nhìn thấy trên facebook của kẻ tiện nhân.

Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: Đôi cẩu nam nữ này thật là không biết xấu hổ, mẹ nó, không có tiền sao mà còn ăn chung một cây kem ốc quế.

Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: Tức chết tớ rồi, Nguyễn Kiều, cậu mau chóng chia tay với cậu ta đi! Đừng có giữ lại đến tết!

Ngón tay chảy ra tơ máu chậm rãi biến thành giọt màu, loại đau đớn này vừa rất nhỏ lại vừa sắc bén.

Thật ra cũng không có cảm giác bất ngờ lắm, chỉ là chân tướng bày ở trước mặt cô, trần trụi khiến cô có chút... không muốn đối mặt.

Cô trả lời Tô Hòa ba chữ: “Tớ đã biết.”

Cô ngồi trong chốc lát.

Ngọn đèn trong phòng học quá nóng, có hơi lóa mắt.

Lâm Trạm đứng dậy, chuẩn bị rời đi cùng bạn, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Kiều ngồi bất động ở chỗ kia, dáng vẻ hồn bay phách lạc.

Anh đang định tiến lên, không ngờ Nguyễn Kiều đột nhiên đứng dậy, nhét đồ đạc vào trong cặp, chạy ra khỏi cửa rất nhanh.

Trời chạng vạng trên sân thể dục, có học sinh trong khoa Thể dục đang tổ chức chạy nhanh, còn có người ở bên các dụng cụ thể hình duỗi người vận động, có hai ba người bạn vừa ăn cơm xong, hoặc là tản bộ dọc theo bên trong đường chạy, hoặc là ngồi trên thảm cỏ xanh tán gẫu.

Trời đột nhiên hơi xám xịt.

Không bao lâu, màn đêm đã bao trùm lên cả bầu trời.

Nguyễn Kiều ngồi trên bậc thang ở sân thể dục, gọi điện thoại cho Tằng Gia Thụ .

Di động vang lên thật lâu, không có ai nhận, lúc này cô mới nhớ tới mình gọi sai giờ, có lẽ giờ này Tằng Gia Thụ còn chưa thức. 

Cho dù có đối mặt với nhau hay không, thì vẫn có một chút thay đổi đã xảy ra.

Cô ngồi một lát, chọn hai tấm hình mà Tô Hòa gửi cho mình, chuyển tin nhắn sang bên Tằng Gia Thụ.

Cuối cùng nhắn lại: “Không cần giải thích, chúng ta chia tay đi.”

Một câu chia tay nhẹ nhàng bâng quơ, ước chừng cô gõ khoảng 3 phút, lại nhìn thêm 10 phút, mới nhấn gửi đi.

Cô nhớ những lúc Tằng Gia Thụ giảng đề bài thi toán cho cô, dáng vẻ không quản ngại.

Còn nhớ khi giáo viên gọi một người trong đó trả lời câu hỏi, bạn trong lớp sẽ tự hiểu trong lòng mà trêu chọc hai người.

Còn nhớ trường trung học Sùng An mỗi khi vào thu, lá cây bạch quả đều rơi đầy đất.

Còn nhớ quang cảnh trên hành lang xanh tươi, hai người ngồi cạnh bờ ao ngắm cá vàng nhỏ bơi tung tăng.

Càng sẽ không quên Tằng Gia Thụ - cậu thiếu niên khí phách đứng trên sân khấu dẫn dắt đội Sùng An đoạt được cúp huy chương vàng toán học quốc tế IMO.

Người cô từng thích đó, đã từng rất tốt, cũng rất chói mắt.

Thật ra Nguyễn Kiều cũng không trách Tằng Gia Thụ, đoạn tình cảm êm đềm này, vốn dĩ đã không còn bình đẳng từ lúc thi đại học.

Tằng Gia Thụ tiền đồ triển vọng, khoa chính quy có thể đến Stanford, mà cô chỉ dựa vào cuộc tuyển sinh, mới miễn cưỡng giẫm lên ranh giới tiến vào Nam Đại.

Bằng cấp chênh lệch và khoảng cách bán cầu quá xa gần như đã định sẵn kết cục mỗi người mỗi ngả rồi.

Cô từng chút từng chút cắt đứt cách liên lạc với Tằng Gia Thụ.

Giống như là tập luyện qua rất nhiều lần giống nhau, thì sẽ từ từ quen thuộc.

Tài khoản weibo cá nhân cũng xóa sạch tất cả dấu vết, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tằng Gia Thụ, dù sao cô cũng không có hứng thú gì, đi xem một màn phát sóng gián tiếp nhìn người mới cười đùa.

Những chuyện tới tới lui lui đó cứ rõ mồn một như thế, nhưng Nguyễn Kiều biết, có rất nhiều thứ đến cuối cùng đều chỉ là cảnh còn người mất.

Có lẽ là một niềm vui mới, chẳng qua là một đoạn tình cảm đã cũ mà thôi.

***

“Ơ, hôm nay cậu sao thế, không tập trung đánh bóng gì cả.”

Giang Thành thở hồng hộc, bắt được bóng, chạy sang phía Lâm Trạm.

Lâm Trạm không nói chuyện, kéo băng đô giữa trán xuống, đến bên cạnh uống nước.

Anh vừa uống nước, vừa nhìn về phía nữ sinh đang ngồi trên bậc thang.

Cô ngồi một mình ở đó, ôm đầu gối, vóc dáng nho nhỏ, khắp người giống như bị sự cô đơn bao quanh.

Cô đơn cũng viết ở trên mặt.

Khi màn đêm vừa buông xuống, đèn pha trên sân thể dục sáng lên.

Nguyễn Kiều híp mắt, có chút không thích ứng được với ánh sáng đột ngột.

Lâm Trạm nhìn cô từ từ đứng dậy, lại chậm rãi, đi ra ngoài phạm vi tầm mắt của mình. 

Giang Thành vỗ vỗ bả vai anh: “Này, cậu nhìn gì đấy.”

Anh không lên tiếng, vác cặp da màu đen lên vai, câu chặt cổ Giang Thành, rời khỏi sân thể dục từ một hướng khác.

***

Loại chuyện thất tình này, giống như càng nghĩ thêm như thế nào thì sẽ càng nghĩ xa vời hơn, tâm tình cũng sẽ không tốt lắm.

Mấy ngày nay Nguyễn Kiều đều rầu rĩ.

Chiều thứ tư có tiết thể dục, cô chọn cầu lông, học trong sân vận động.

Vào trưa, cô ở trong phòng ngủ căng dây cho vợt cầu lông, đúng lúc làm xong, Chu Lộc liền xách túi vợt đi vào phòng ngủ.

Cô ấy mặc áo thun đen, quần hơi màu ngà, chỗ cổ tay có hình xăm bằng tiếng Anh rất đẹp.

Chu Lộc khó dịp chủ động nói chuyện với Nguyễn Kiều: “Cậu cũng học môn cầu lông à?” 

Nguyễn Kiều có chút thụ sủng nhược kinh, ngẩn người, mới phản ứng kịp, gật gật đầu.

Chu Lộc đưa túi vợt tới trước mặt cô, “Có thể nối dây vợt giúp tớ trước được không, tớ không biết.”

Giọng điệu Chu Lộc nhờ người khác làm việc cũng nhàn nhạt, không có phập phồng gì, nhưng cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét.

Nguyễn Kiều hơi khựng tay lại, nhận lấy túi vợt của cô ấy.

Chu Lộc: “Cậu học lớp (1) cầu lông sao?”

Nguyễn Kiều nhẹ giọng trả lời: “Ừm, phải”

“Vậy chúng ta cùng một lớp, tớ ngủ trước một lát, lát nữa cậu kêu tớ cùng đi học.”

Nguyễn Kiều tiếp tục gật đầu.

Hai giờ chiều, mặt trời chói lọi chiếu rọi lên mái tóc màu tro của Chu Lộc, Nguyễn Kiều che dù, nhưng Chu Lộc không xài chung với cô. 

Khi đi qua quán trà sữa, Chu Lộc bảo: “Cậu đợi tớ một lát.”

Cô ấy đi vào quán trà sữa, Nguyễn Kiều kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài, chỉ chốc lát sau, Chu Lộc liền xách một ly chanh ra ngoài, đưa cho Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều sửng sốt: “Cho tớ hả?”

“Ừm.”

“Vậy cậu không uống sao?”

Chu Lộc khẽ nhíu mày, “Cho cậu thì cậu cầm đi.”

……

Được thôi.

Chu Lộc kéo túi vợt trong tay Nguyễn Kiều, một mình cầm hai túi đi phía trước.

Nguyễn Kiều hơi sững sờ.

Cô bạn cùng phòng này... là người ngoài lạnh trong nóng?

Cô ở phía sau bước nhanh đuổi theo, nhìn ở khoảng cách gần, làn da Chu Lộc quá đẹp, vừa trắng vừa mịn, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.

Mọi người nói phòng ngủ của các cô có Quan Chi Lâm ở Nam Đại là Trần Dương Dường, nhưng Nguyễn Kiều thấy, Chu Lộc mới là người đẹp nhất, là kiểu khiến người ta liếc mắt một cái là đã có thể nhớ kỹ.

Ngũ quan của cô ấy rất đẹp, còn thêm phong cách trung tính, đi ở trên đường tỉ lệ người khác quay đầu lại nhìn tiếp cận là trăm phần trăm.

Nhưng bản thân cô ấy đối với những chuyện đó đã tập mãi thành thói quen, vẫn cứ là dáng vẻ lạnh nhạt, cái gì cũng thờ ơ.

Hai người cùng nhau đi đến sân vận động, không nói chuyện phiếm, nhưng cũng không lúng túng lắm.

***

Hôm nay trong sân vận động đều là lớp học cầu lông.

Chuông vào tiết vang lên, giáo viên bảo sinh viên dựa theo chiều cao tự xếp hàng.

Có người tự nguyện đảm nhiệm uỷ viên thể dục, giáo viên cầu còn không được.

Sau đó ủy viên thể dục mới nhận chức điểm danh.

“Chu Lộc”

“Có.”

“Lâm Trạm.”

“Lâm Trạm.”

Ủy viên thể dục gọi hai lần đều không có người đáp lại, cuối cùng dời mắt ra khỏi danh sách, cậu gọi thêm lần thứ ba, “Lâm Trạm có đến không? Bạn Lâm Trạm lớp đối ngoại Hán ngữ bộ phận Quốc tế.”

Vào lúc ủy viên thể dục chuẩn bị hạ bút xuống đánh dấu, thì cách đó không xa có người trả lời, “Có.”

Nguyễn Kiều cùng với mọi người nhìn về phía Lâm Trạm ở trước mặt.

Bây giờ cô không kinh ngạc nữa rồi.

Mặc kệ đi đến đâu cũng có thể gặp anh, hình như đã thành một vấn đề nan giải rồi.

Huống hồ bây giờ cô cũng không có tâm tình gì để kinh ngạc.

Đây là tiết học đầu tiên, giáo viên cũng không giảng quá nhiều nội dung, bảo họ chia tổ tập squat xem như làm nóng người, sau đó dạy vung vợt, kế tiếp là tự do luyện tập.

Chu Lộc lôi kéo Nguyễn Kiều thành một tổ.

Hai người đứng ở hai bên sân, Chu lộc xoa cổ tay, xoay cổ vận động gân cốt, tư thế làm nóng người rất chuẩn.

Nhìn Chu Lộc như vậy, Nguyễn Kiều hơi lo, cô ấy thoạt nhìn giống như cao thủ cầu lông, cô suy nghĩ mình có thể tiếp được cầu của Chu Lộc không, nếu như không tiếp được thì có phải rất xấu hổ không?

Sau đó Nguyễn Kiều nhìn thấy Chu Lộc ném cầu lên, dùng sức vung vợt.

Ơ, đánh hụt.

Ừm…… Chắc là có sai sót.

Ngay sau đó, Chu Lộc thật bình tĩnh nhặt cầu lên, đánh thêm lần nữa. 

Lần này lợi hại hơn, cầu bị cô ấy ném ra phía sau.

“Phốc, Chu Lộc, cậu làm tớ mắc cười muốn chết.”

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Trạm đã dựa vào cột giăng lưới nhìn hai cô đánh cầu, lúc này còn không nể nang trào phúng người ta.

Chu Lộc lạnh nhạt liếc nhìn anh, không nói chuyện, định làm thêm lần thứ ba.

Nguyễn Kiều nhịn không được mở miệng, “Này, nếu không thì để tớ phát cầu nhé?”

Chu Lộc trầm mặc, sau đó tiến lên đưa cầu cho cô. 

Nguyễn Kiều phát cầu rất chuẩn, cũng không xảo trá, có thể nói là sẽ tiếp được, nhưng chị gái Chu Lộc vung vợt lên, cách xa tít tắp với trái cầu. 

Chẳng lẽ chị gái “đẹp trai” này bị cận thị độ cao lắm hả...?

Nguyễn Kiều chỉ dám nghĩ trong lòng, nhưng Lâm Trạm lại nói thẳng ra: “Chu Lộc, cậu đi làm một cái mắt kính đi nhé? Bị cận hồi nào thế?

Lòng dũng cảm muốn thử nghiệm của Chu Lộc đã bị Lâm Trạm quay đầu giội cho chậu nước đá đến lạnh băng.

Biểu tình cô ấy lạnh nhạt, ném vợt cho Lâm Trạm.

“Được rồi, cho cậu đánh, ồn muốn chết.”

Xem ra, Chu Lộc và Lâm Trạm rất thân thiết.

Đợi Lâm Trạm phát cầu bay cao tít sang đây, Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, cô chẳng hiểu ra làm sao cả, tự dưng thay đổi bạn đánh cầu chung.

Nguyễn Kiều đánh cầu lông cũng tạm, nhưng Lâm Trạm là con trai, sức lực rất lớn, cô phải cố lắm mới tiếp được cầu.

Chỉ chốc lát sau, trên trán Nguyễn Kiều đã lấm tấm một tầng mồ hôi.

Đánh ba hiệp, cô đỡ đầu gối nghỉ ngơi, thở dốc.

Vào lúc ngắt quãng nghỉ ngơi này, đột nhiên có một nữ sinh xuất hiện đưa nước cho Lâm Trạm, nhưng vẻ mặt Lâm Trạm lạnh nhạt từ chối.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của nữ sinh đó, không biết sao, Nguyễn Kiều đột nhiên nghĩ tới Tằng Gia Thụ.

Cầu bay qua tới, cô nhìn thẳng, dùng sức vung vợt. 

Mấy tên con trai cặn bã chết hết đi.

Hai hiệp này cô đánh rất sung, những bực dọc ẩn nhẫn không bộc phát được hình như thông qua hoạt động này mà từ từ phóng thích ra.

Nguyễn Kiều không còn sức lực.

Nhưng Lâm Trạm vẫn rất nhẹ nhàng, đánh cầu lông với nữ sinh, anh thật sự chỉ tùy tiện chơi đại, thấy dáng vẻ Nguyễn Kiều không ngừng thở dốc, anh ngoắc tay, “Quả hồng muội muội, còn đánh nữa không?”

Cậu đi chết đi, bộ bị mù hay sao.

Nguyễn Kiều ngửa cổ thở hổn hển, không lên tiếng bắt đầu phát cầu tiếp, đánh càng ngày càng hăng.

Đột nhiên, trái cầu của Nguyễn Kiều bay đến trước mặt Lâm Trạm, càng ngày càng gần, hai mét, một mét ——

Lúc bắt đầu Lâm Trạm hơi phân tâm, lúc này mới phản ứng kịp, cũng không kịp nghĩ nhiều, đầu tiên là trở tay đón cầu, sau đó dùng lực đánh trở về.

Anh cũng không nghĩ tới, một chút lực này, trái cầu lại bay thẳng lên đầu Nguyễn Kiều. 

Nguyễn Kiều hô “ây da”, theo bản năng dùng tay che trán lại.

Xảy ra chuyện rồi.

Lâm Trạm bước nhanh đi đến phía đối diện, nhìn bộ dạng Nguyễn Kiều che trán lại nhíu mày, rất dư thừa hỏi một câu, “Không sao chứ?”

Nguyễn Kiều trừng anh một cái.

“……”

Lúc Nguyễn Kiều đổi tay che đầu, Lâm Trạm nhìn thấy trán của cô đã đỏ một mảnh.

Lần này đánh không nhẹ.

Lâm Trạm mang theo bình nước đá tới sân vận động, chỉ là hai tiết học đều sắp xong nên nước đã tan đá.

Có còn hơn không, anh đi lấy nước sang, sau đó kéo tay Nguyễn Kiều xuống, không thanh minh gì, ấn chai nước lên đầu cô.

Nguyễn Kiều kêu đau.

Người này bị bệnh thần kinh hả! Trực tiếp ấn lên, giống như hình phạt đau đớn về thể xác.

Cô vừa lùi về sau né tránh vừa hô, “Cậu lấy ra đi, đau chết tớ rồi!”

Lâm Trạm chịu khổ ghét bỏ, lại nhận lấy ánh mắt khinh thường của quả hồng muội muội. 

Đúng lúc này tiếng chuông hết tiết vang lên, Nguyễn Kiều cảm thấy mình gặp xui tám đời, tức giận lấy cặp da, chuẩn bị rời khỏi.

Lâm Trạm đuổi kịp trước, muốn nói chuyện, nhưng Nguyễn Kiều căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, ném cặp da lên vai liền đi ra ngoài.

Quả thật Lâm Trạm cảm thấy không thể hiểu được, anh nhìn bóng dáng của Nguyễn Kiều.

Đi nhanh như vậy để đầu thai à, tập cũng bỏ lại.

Anh tiến lên nhặt quyển vỡ màu vàng sáng, còn rất xinh, anh thuận tay lật đi lật lại, sau đó đứng tại chỗ, cứng đờ.

Xoang mũi có chất lỏng lạnh lạnh chảy ra.

Lâm Trạm khựng vài giây, dùng tay chạm vào.

Trời ạ, xem truyện người lớn thật kích thích, chảy máu mũi rồi!
Bình Luận (0)
Comment