Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 17


Thực ra, hoa đã có chủ ngay từ đầu nên không có gì phải lo lắng cả.

Tôi phải tặng cho anh ấy.

Anh ta đã đồng ý mời tôi đến bữa tiệc để đổi lấy nó.

Ngay cả khi trông như thế này, tôi vẫn là một công dân tuân thủ luật pháp của Đại Hàn Dân Quốc.
"Của anh đây."
Bây giờ thì, lệ phí vào cổng.
Tôi đưa Belial bông hoa màu trắng với vẻ mặt ngại ngùng.

Tuy nhiên, Điện hạ vẫn là một hoàng tử, nhưng nếu không nhận được một bông hoa nào, thì vẻ mặt của của anh ấy sẽ rất tệ.
"Hoa được tặng như đã hứa."
Belial mở to mắt và nở một nụ cười dịu dàng.

Đó là một ánh mắt đẹp đẽ và tao nhã dường như làm tan chảy bất cứ ai nó chạm vào.
"Cảm ơn."
Chà, đến mức rung động trước một bông hoa duy nhất.

Còn không phải là một món quà bất ngờ.
Belial bẻ đôi cuống hoa, cắt ngắn và nhét nghiêng vào túi trước của chiếc áo khoác đuôi tôm.

Khi tôi hỏi tại sao anh ấy không đeo yếm, có vẻ như do để trống vì mục đích này.

"Có vẻ như bày tỏ sự tôn trọng cho Hoàng tử đang là xu hướng mới ở Blake."
Belial quay đầu lại và nói với Kyle.
"Phải không?"
Thấy cách anh hơi trịch thượng, anh có vẻ khá phấn khích.

Ôi trời? Trẻ con sao? Anh hào hứng như vậy trước một bông hoa, cười rạng rỡ và khiêu khích người khác như vậy xem có hay không?
Kyle thẳng thừng trả lời câu hỏi của Belial.
"Chúc mừng."
Đó là một giọng nói thờ ơ.

Ngay cả đôi mắt đỏ đó cũng đang nhìn tôi chứ không phải Belial.

Như thể hắn đang ngầm chỉ trích tôi ấy.
Sao hả.

Ngài đã nhận được rất nhiều, thưa Điện hạ.

Giỏ của ngài đầy ắp kia kìa.

Vì vậy, nhường em ngài bông này đi.

Chỉ một bông hoa thôi.
"Còn cái đó?"
Kyle chỉ ngón trỏ vào tôi, hay đúng hơn là vào tay tôi.
Trên tay tôi là bông hoa màu đỏ mà tôi chưa tặng ai.

Trong khi những người khác trao bông hoa này cho ai đó và mời họ một điệu nhảy, thì tôi chỉ đứng yên.

Họ nói rằng loài hoa này tượng trưng cho tình bạn.

Hẳn là có rất nhiều người được mời.

Ngay cả khi tôi là Bae Soo-hyun, tôi đã xây dựng một bức tường lớn với tình yêu.
"Tôi sẽ không tặng."
Tôi chỉ gạt câu hỏi đi.
Nhìn gì vậy? Không cho.

Cái này là của tôi
Sen cũng nhìn tôi với vẻ mặt chờ đợi.
Nhưng tệ hơn nữa, Belial cũng đang nhìn tôi.

Đó là bởi vì anh ấy thấy rằng Sen đã tặng cả hai phần hoa của mình cho Kyle.
Tôi đã đưa anh bông trắng, mà anh còn yêu cầu gì nữa? Anh em các người đều thích tị nạnh những thứ nhỏ nhặt như vậy.

Đừng tranh giành một bông hoa, hai người.
Nhưng tôi thực sự ghét phải cho đi cái này.

Mà phải nói, Đại công tước và Hoàng tử đang nhìn chằm chằm cùng một lúc, nên có chút xấu hổ khi đứng yên mãi.
Chúng ta không thể bỏ qua sao? Tôi ước tôi có thể xoá đi cái bầu không khí cạnh tranh này.

Tôi thở dài ngao ngán và ngậm bông hoa đỏ vào miệng.
Không cho ai hết, của tôi!
"Tôi rất vui vì tôi đã làm ậy." Chà, phát âm đã hơi hỏng một chút.
Ngay cả khi tôi nói như một con chó, họ hiểu nó một cách hoàn hảo.

Tôi lắc đầu với một ánh mắt ánh lên ý muốn đuổi họ.

Biến đi! Ra kia mà khiêu vũ!
"Pufu, ha ha.

A ha ha."
Sau đó, Belial phá lên cười.
"Mọi điều ngươi làm thật độc đáo, ta không nghĩ ở phương Bắc lại có người thú vị như vậy."
Những tia lửa b.ắn ra từ mắt Kyle.

Sau đó, hắn chen giữa Belial và tôi, và đưa cho tôi một bông hoa màu đỏ.
Gì? Đợi, ngài tặng hoa cho tôi?
"Ta mời ngươi cho điệu nhảy đầu tiên trong ngày."
Đợi đã.
"Âm nhạc sẽ bắt đầu sớm thôi.

Ngươi có biết khiêu vũ không?"
Ơ kìa!
Này! Không phải! Mời người khác nhảy cùng kiểu gì vậy! Tôi thậm chí không thể trả lời vì miệng đang ngậm hoa!
Tôi chưa kịp nói gì thì Kyle đã nắm lấy tay tôi.

Khi tôi bước theo, tôi đã ở trên sàn nhảy trước khi tôi nhận thức được chuyện gì xảy ra, và những ánh mắt tò mò đổ dồn về từ mọi hướng.
Yeah, sẽ thật kỳ lạ bởi vì Kyle Blake, chủ nhân của phòng tiệc này, đã chọn một người đàn ông không rõ danh tính làm bạn nhảy đầu tiên của mình.
Toi rồi.
"Ôi trưa ao ờ kiêu vũ trước đây.


Bỏ ôi ra, tên kốn"
Tôi chưa bao giờ khiêu vũ trước đây.

Bỏ tôi ra, tên khốn!
Tất nhiên, những lời đó không chạm được vào tai hắn.
"Tại sao gài kứ mún ảy với tôi? Có ất niều gười ở goài kia à."
Tại sao ngài cứ muốn nhảy với tôi? Có rất nhiều người ở ngoài kia mà!
Mặc dù tôi nói với hàm răng nghiến chặt, nhưng Kyle hoàn toàn hiểu được.
"Tại sao sao ta muốn nhảy với ngươi ư? Trong số tất cả những người ngoài kia, chỉ có ngươi...
Kyle nghiêng người về phía tôi và khẽ thì thầm.
"Không phải là bạn đồng hành của ta sao?"
Ôi cái đời chết tiệt.

Tôi biết mà.
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng bông hoa đã chặn lại, vì vậy tôi không thể trả lời.

Khi tôi cố vùng khỏi hắn một lần nữa, hắn nắm lấy tay và vòng qua eo tôi, sau đó nắm lấy bàn tay còn lại, nên tôi không thể.
Chẳng mấy chốc, những người trên sàn nhảy, bao gồm cả chúng tôi, bắt đầu xoay tròn như con búp bê trong hộp nhạc.
Tôi nhảy theo nhịp điệu của một điệu valse nhẹ...!Khi đến gần, tôi giẫm lên chân Kyle.

Nhưng tôi không làm gì được.

Ngài đã biết nhảy sẵn rồi.

Cố gắng theo kịp tốc độ của hắn thực sự khiến tôi cảm thấy như muốn gãy chân.
Cẩn thận.
Cuối cùng, tôi lại giẫm lên chân hắn ta.

Tôi đạp mạnh hơn lần trước, nhưng hắn có vẻ bình tĩnh như thể không hề đau.

Lỡ đau thật thì sao.
"Ngươi đã nghĩ gì khi nói điều đó?"
Bạn đồng hành của hắn! Từ Bạn đồng hành chết tiệt! Cái miệng này là nguyên nhân đây! Tại sao mày lại nói như vậy, tên mất não Bae Soo-hyun!
Tôi giẫm lên ngón chân hắn.

Lần này là cố ý.
"Nghĩ lại thì, ngươi gợi cho ta về một người ta biết."
Giờ thì Kyle vòng tay quanh eo tôi và đặt chân tôi lên chân hắn.

Sau đó, hắn bắt đầu bước đi một cách bình tĩnh.
Không nặng à?
Nhưng giờ cũng thoải mái hơn.

Tôi chỉ việc bám chặt lấy hắn.
Tất nhiên, tôi thấy phiền khi khoảng cách gần hơn trước một chút, nên thỉnh thoảng tóc mái của hắn cọ vào trán tôi khi hắn nhìn xuống, hoặc hơi thở phả vào làm tôi hơi nhột.
Dù sao, tôi gợi đến ai? Trong số những người có chân tay dài như phương Tây, có thể tìm thấy ở đâu một khuôn mặt giống như tôi, một người châu Á?
...Không có chuyện ngài nghĩ đến con chuột hamster của ngài, đúng không?
Ey, cho dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa.


Tôi sẽ chẳng thể trốn mãi được.

Trông lãnh địa Blake đào đâu ra được ai khác như tôi.
"Có thô lỗ không khi tưởng tượng một điều như vậy với người khác?"
Kyle khẽ lẩm bẩm.
Ah, đứa trẻ này.

Thị lực của ngài như quỷ vậy.
"Vậy câu trả lời là gì?"
Giọng hắn lạnh lùng.

Đó là một giọng lịch sự nhưng mang áp lực lớn bên trong.

Tôi có thể cảm thấy máu rút cạn khỏi toàn thân và run rẩy.
Tôi co người lại theo phản xạ.
Không, cái gì.

Ngay cả khi tôi cố gắng trả lời, tôi không có gì để nói.

Tôi làm gì đây? Tôi không thể bảo tôi là con hamster của hắn, đúng chứ?
Và bông hoa đáng ghét này.

Bông hoa như kẻ thù này! Thật tốt khi tôi không chảy nư.ớc dãi lên đôi giày của mình.

Không, đừng nói đến chuyện tôi có thể chảy n.ước dãi.
"Đó trỉ là ột trò đùa."
Đó chỉ là một trò đùa.
Đó là một trò đùa, trò đùa.

Ngài không biết đùa là gì à? Đừng đặt câu hỏi, chỉ cần hiểu thôi.
"Là một trò đùa."
Mắt Kyle nheo lại.

Những đường cong ấy sắc đến mức tôi không thể biết hắn đang cười hay đang đe dọa.
"Ta sẽ lấy bông hoa."
Đầu hắn tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc đó, tôi quên mất nơi này là sàn nhảy.

Khi mặt hắn lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của tôi, tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng nhạc.
Một cảm giác lạ lùng, như thể chỉ có tôi và người đàn ông đó tồn tại trên toàn thế giới.
Chuyển động của Kyle có vẻ chậm chạp.

Khuôn mặt hơi nghiêng khi trán hắn đủ gần để chạm vào nhau, và đến đủ gần để nhìn thấy hàng mi đen rủ xuống.
Ngay khi hắn định hôn tôi, hắn đã lấy bông hoa đỏ từ miệng.
"Này, cái gì thế.............."
Không phải là mở mắt ra là chạm mũi, mở mắt ra là hoa đã bị lấy trộm.

Cái quái gì thế này?
Trước khi tôi có thể nói gì, hắn đã đẩy tôi một cái nhẹ và xoay người lại.

Trong khi tôi quay người theo tiếng vĩ cầm, hắn cầm lấy cành hoa bằng một tay, bẻ đôi rồi nhét xiên vào túi trước áo khoác của mình.

Giống như Belial đã làm.
Kyle, người đã thực hiện nó một cách điêu luyện chỉ trong một lượt quay, lại nắm lấy tay tôi.

Cứ như vậy khi cơ thể tôi nghiêng về phía trước và loạng choạng, có vẻ tôi giẫm phải mu bàn chân của hắn một lần nữa.

Tên này nhảy tốt thật.
"Nếu có tin đồn rằng Đại công tước thích đàn ông lan truyền thì ngài sẽ làm gì?"

Tôi không biết phương Bắc sẽ náo nhiệt vì không có người kế vị không.
Kyle thờ ơ trả lời câu hỏi của tôi.
"Ta không ở hoàn cảnh phải sinh con nối dõi như bao người khác.
(Ổng không phủ nhận việc thích đàn ông:3)
"Ngài không phải là lãnh chúa nơi này sao?"
"Phương Bắc không cần đến huyết thống.

Chỉ có kẻ mạnh thống trị phương Bắc."
"À, vâng.

Được rồi.............
Tôi đáp lại bằng một giọng lo lắng, rồi ngậm miệng lại hoàn toàn.

Đừng nói, đừng nói gì nữa.
"Tên ngươi là gì?"
"Shu."
Tôi trả lời khô khốc và nhìn quanh.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, những người đang tìm bạn nhảy đã tích cực hơn một chút.

Và giữa họ là Belial và Sen.
Này hệ thống.

Ta còn bao nhiêu thời gian?
[Biến hoá sẽ bị hủy sau 10 phút.]
Gì?
Này! Ngắn quá!
10 phút là không đủ thời gian ngay cả khi tôi đẩy Kyle và chạy ra ngoài.
[Cậu có muốn sử dụng Cửa hàng hạt không? (•ω•)]
Không có sự lựa chọn.

Tôi thở dài thườn thượt và tìm lại những gì tôi đã thấy trước đó.
[Bánh quả thông Lâu Dài | Tiêu hao 1% giá trị thần kỳ | Kéo dài thời gian Biến hoá thêm 1 giờ]
Một món ăn vặt nhỏ lọt vào túi tôi.
Nó thực sự có hình dạng giống như quả thông.
Không do dự, tôi mở gói và cho vào miệng.

Nó có vị như thông luôn.

Cũng ngon...
"Vậy thì, tôi sẽ chỉ khiêu vũ một bài thôi.

Như Điện hạ đã biết, tôi nhảy không giỏi lắm......."
"Không quan tâm.

Ta cũng sẽ không thể dẫn nhiều như vậy."
Belial đang cúi xuống và chìa tay cho Sen.

Rõ ràng, hai người họ chuẩn bị bước lên sàn trước khi điệu nhảy thứ hai bắt đầu.
Tôi không thể.
Ánh mắt lo lắng của tôi bay đến chiếc đèn chùm.
Ah, tôi thực sự không thể.
Lần này cũng không có lựa chọn nào khác.

Cuộc sống tồi tệ.

Tôi chìa tay về phía Kyle và nói.
"Xin hãy nhảy một điệu nữa với tôi, thưa Điện hạ."
Chơi thêm một ván nữa nào..

Bình Luận (0)
Comment