Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 40


Cỗ xe chạy không ngừng nghỉ.
Ở vùng đất cằn cỗi phương Bắc, có nhiều nơi hoang sơ hơn những nơi bàn tay con người đã chạm tới.
Con đường chỉ vừa đủ rộng cho một chiếc xe ngựa đi qua, chỉ cần một cú ngoặt nhẹ là bánh xe sẽ vướng vào dây leo dại và bụi rậm.
Kết quả là xe đang di chuyển chậm, nhưng mặt đất gồ ghề đến mức khi bánh bị kẹt vào một góc, khiến mông của tôi thực sự rung lên.
".....Khụ."
Tôi phát điên lên mất, cái chứng say tàu xe tệ hại này.
Ngay cả khi tôi sống với cái tên Bae Soo-hyun, tôi chưa bao giờ cảm thấy say như thế này.

Bụng tôi cồn cào mỗi khi xe di chuyển, như thể tôi đã làm gì mấy con ngựa chết tiệt kia và chúng muốn trả thù vậy.
Tôi dựa vào tường với khuôn mặt nhợt nhạt.

Rồi tôi đảo mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Ngay cả trong sự hỗn loạn nơi trần và sàn nhà rung lên như night club, Kyle vẫn thản nhiên xử lý giấy tờ.

Anh ấy như thể đang tồn tại ở một không gian khác.
Vì vậy, ngay bây giờ tôi là người duy nhất trên con đường ổ gà ổ voi này, còn Kyle ở trên đồng bằng? Là vậy sao?
"....Ngài không thấy khó chịu sao?"
Tôi không kìm được sự tò mò và mở miệng.

Sau khi xem qua các tờ giấy một lúc, anh ấy ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
"Hoàn toàn không.

Ngươi mệt lắm à?"
".....Tôi muốn chết."
"Ngủ đi."
"......."
Tất nhiên, tôi muốn ngủ.

Tôi thà ngất đi và nhờ anh ấy đánh thức tôi khi đến lâu đài hoàng gia.

Nhưng tôi không thể.

Thời gian Biến hoá chết tiệt không lâu như vậy.
Sẽ mất ba ngày để đến lâu đài hoàng gia từ đây, nhưng vì tôi chỉ có hai giờ, và tôi sẽ không thể đi nửa ngày và quay trở lại thành chuột.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn phải sống sót nhờ ăn những chiếc bánh quy mua ở cửa hàng.
Tôi chỉ đảo mắt và nhìn chằm chằm vào cửa sổ hệ thống hiện ra bên cạnh.

Chỉ còn khoảng 3 giờ 30 phút nữa.
"Không.....Tôi không sao đâu."
"Nơi không xa đến thị trấn gần nhất lắm.

Ta sẽ đánh thức ngươi dậy khi đến, vì vậy hãy nhắm mắt lại một chút đi."
"Ugh...."
Tôi muốn trở nên bướng bỉnh hơn, nhưng tôi không đủ sức chịu đựng để làm điều đó.
Tôi khoanh tay và áp má vào lồ ng chuột, rồi gọi hệ thống bằng một giọng thiếu sức sống.

Này, ra đây.
[_:( ཀ」∠):_]
"......"
Ngươi cũng bị say à?
Có thể sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc một lúc với vẻ mặt bối rối, rồi nhắm chặt mắt lại khi cỗ xe lại rung lên một lần nữa.
Này...!hệ thống.......!Đặt báo thức sau hai giờ nữa.

Giúp ta đi...."
Cứ thế này chắc tôi lại say xe trước làm được gì mất.
Sau đó, cùng với một biểu tượng cảm xúc gật đầu, đồng hồ hẹn hai giờ xuất hiện trên không trung.

Bỏ lại thời gian giới hạn, tôi bỏ [Kẹo toffee hạt dẻ cười khẩn cấp] mà tôi đã lấy trước ra khỏi kho của mình.
Hiện tại, đây là một biện pháp tạm thời.

Tôi không muốn Kyle động đến cái lồ ng khi tôi đang ngủ.
Viên kẹo cứng, ngọt ngào nhẹ nhàng tan chảy trong miệng.

Tôi chìm vào giấc ngủ, cảm nhận vị ngọt ngào khi được đắm mình trong caramel.
Khi ý thức mơ hồ, tôi cảm thấy gió luồn qua tóc.
Hy vọng khi thức dậy, tôi hy vọng nơi đó là một ngôi làng...
*
T-t-t-t-t-.
Một âm thanh điện tử quen thuộc vang lên trong đầu tôi.
Tiếng ồn nhỏ thay đổi thành cái khác khi tôi bắt đầu phớt lờ nó.

Sau một tràng thứ gì đó như nhạc mở đầu, một âm thanh khó chịu nói chào buổi sáng vang lên.

(Đây là đài tiếng nói Việt Nam:D)
Ngủ thêm 10 phút nữa...!Không, 5 phút..."
Tôi cau mày và quay đầu lại.

Sau đó, tôi chỉnh người để tìm một tư thế thoải mái hơn.

Huh.

Được rồi.

Một chút nữa như thế này...
Vào lúc đó, một luồng cảm giác rùng rợn bất ngờ chạy khắp người tôi.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Khi tôi mở to mắt và nhìn thẳng về phía trước, mặt Kyle gần như sắp chạm mũi tôi.
"Hả..........!Cái gì, cái gì vậy?"
Những từ đó phát ra như một chiếc máy trả lời tự động bị hỏng.
Theo phản xạ, tôi chụp lấy và ôm ngôi nhà hamster chặt hơn.

Kyle nhìn tôi như vậy, rồi mở miệng bằng một giọng lãnh đạm.
"Ta muốn giúp ngươi thoải mái hơn."
Ánh mắt của anh ấy chạm đến lồ ng chuột mà tôi đang giữ.
Sai rồi.

Điều khó chịu không phải là cái lồ ng, mà là xe ngựa.
"Tôi không sao.

Hơn nữa...!đã dừng lại chưa?
Chuyển động lạch cạch không còn nữa.
Tôi liếc nhìn sàn nhà yên tĩnh và ngoài cửa sổ.


Tôi có thể thấy những người lẽ ra phải ở trong xe ngựa tụ tập thành từng nhóm hai, ba và trò chuyện với nhau.
"Ta nghĩ được nghỉ ngơi cũng hay nên dừng lại một lúc.

Ngoài ngươi ra, còn có một số người hầu cũng bị say tàu.
"Tuyệt vời hơn là tôi vẫn trụ được..."
"....Nếu ngươi tỉnh rồi, hãy xuống xe và đi dạo một lúc."
Tôi thở dài và gật đầu.

Khi cố nhấc người lên trong khi giữ cái lồ ng, Kyle lại đưa tay ra.
"Không được!"
"......"
Tôi nhanh chóng ra khỏi xe ngựa trước khi anh kịp nói thêm bất cứ điều gì.
Tôi có thể nhận ra nơi đây khác xa so với quanh lâu đài, và ngọn gió thổi qua mang lại cho tôi một cảm giác lạ lùng như mùa xuân.

Tất nhiên, khi nhìn xung quanh, chủ yếu là tuyết trắng tinh.
Nhân tiện......"
Cảm giác đáng sợ mà tôi vừa cảm thấy dường như là tác dụng của kẹo toffee.
Cho dù sau lưng có một lũ ma đang đuổi theo, tôi cũng sẽ không có cảm giác kinh dị như vậy.

Không chỉ bị giật mình, mà còn khó chịu.

Tất nhiên, không có lí nào mà 5 viên kẹo được bán với giá 0,5% dễ dàng vậy cả.......!4 cái còn lại nên được niêm phong mãi mãi.
"Tôi sẽ phải thực hiện bước tiếp theo sớm thôi."
Không thể tiếp tục ăn bánh quy và giữ khư khư thứ này mãi được.
Nếu điều này xảy ra, không chỉ số lượng phép màu sẽ cạn kiệt mà còn có thể xảy ra sự cố đáng tiếc là biến thành chuột ngay trong toa xe.
Rồi niềm tin mà tôi đã gây dựng từ trước đến nay sẽ sụp đổ trong tích tắc...
Tôi chắc rằng anh ấy sẽ nghĩ mình là một phù thủy.
Và ngài sẽ nghĩ tôi nói dối.
Tất nhiên, nếu theo góc nhìn của Kyle, thật công bằng khi cảm thấy như vậy.

Một người đột nhiên biến thành chuột, liệu có thể giải thích được là mình không dùng phép thuật chứ? Không, tôi còn không biết nếu phép thuật ở đây có thể làm điều này.
Hơn hết, vì đã gặp trong cả hình dạng Cashew và Shu nên tôi không tránh khỏi hiểu lầm rằng tôi tiếp cận anh để lợi dụng.

Dù có nói không phải như vậy nhưng khi chưa có bằng chứng rõ ràng thì ai sẽ tin đây.
Tôi lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ của mình.

Nếu không muốn như vậy thì tôi phải tìm cách thoát ra chỗ đây.
"Không phải đó là ngôi làng xa hơn một chút sao?"
"Đúng.

Nó đã từng bị sập một nửa vì bị ma thú tấn công, nhưng gần đã ngôi làng dường như đã lấy lại được chút sức sống."
"Tất cả là nhờ vào sự chăm chỉ của Kyle điện hạ."
"Đúng rồi.

Ngài ấy thực sự rất tuyệt vời."
Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ.
Làng sao...!Đó là một ngôi làng đã từng sụp đổ vì một con quái thú, phải không?
Đột nhiên, một ý tưởng tài tình nảy ra trong đầu tôi.


Tôi lẻn vào giữa họ và bắt chuyện.
"May mắn thay, nơi ấy dường như đã được sửa chữa lại rất nhiều.

Tôi đã không trở lại kể từ khi tôi mất gia đình mình."
"Gia đình? Đó có phải là quê hương của ngài pháp sư không?"
"Đúng.

Đã lâu rồi kể từ khi tôi rời đi.
"Ngài đã mất cả gia đình...."
"Quá khứ rồi.

Đó quả thật là một tai nạn đáng tiếc.....Tôi đã vượt qua quãng thời gian ấy, nhưng vẫn còn nhớ nhà.

Tôi cũng muốn gửi lời chào đến bố mẹ tôi.

Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể ở lại thêm."
"Chuyện như vậy....
"Nếu nói với Điện hạ, chắc ngài ấy sẽ rất vui lòng giúp đỡ!"
"Chắc chắn rồi! Điện hạ là người rất tốt bụng mà!"
Tất cả những người hầu đều sáng mắt lên và nói rằng họ sẽ giúp tôi.
Tôi giả vờ lau mắt bằng ngón trỏ và liếc nhìn về phía Kyle.

Có vẻ như anh ta không chú ý vì đang nói chuyện với một trong những hiệp sĩ.
Tôi lại lên xe ngựa, nhai ngấu nghiến đồ ăn vặt mà người hầu đút cho vào túi, thậm chí còn đặt trên nóc lồ ng.

Trong khi đó, Kyle vừa nói chuyện xong và leo lên xe ngựa.
"Đống này là gì?"
"Đồ ăn vặt.

Ngài có muốn một ít không, Điện hạ?"
Anh ngồi đối diện tôi cười mà không trả lời.
Anh ấy rất hay như vậy trong những ngày gần đây.

Kyle cứ nhìn tôi và cười vô cớ.

Khi tôi định quay lại để nói, không khó để mắt chúng tôi chạm nhau.
....Thật ngại quá.
Tôi đảo mắt và mở gói bánh quy.

Sau đó, tôi đưa cho anh một miếng.
Kyle nhìn tôi và muốn nán lại một lúc, rồi cúi xuống cắn chiếc bánh quy trên tay tôi.

Không, tại sao.

Nhận tận tay đi, tận tay ấy.
"Tự tay lấy sẽ ngon hơn mà?"
"Giống nhau."
"Tùy ngài."
Trong khi tôi đang càu nhàu, xe lại bắt đầu lăn bánh trên đường.

Nhờ những con ngựa to khoẻ, cỗ xe vẫn tiếp tục di chuyển mặc dù con đường vẫn còn gồ ghề.
Nhờ có chúng mày, tao cảm thấy muốn chết một lần nữa.
Thật may vì Kyle không lờ đi trước nước da tái nhợt của tôi nữa, đã để tôi dựa lên đùi, nếu không, khi tôi đến làng, tôi sẽ không thể phân biệt được đây là thế giới thật hay backroom mất.

Đi được bao lâu rồi?
Cỗ xe dường như đang từ từ chậm lại.
"Uhhhh..."
Tôi tạo ra một tiếng động tương tự như của một thây ma và bước ra khỏi xe ngựa.

Không giống như khu trước đó, gần khu rừng, một ngôi làng nhỏ đang trải dài trước mặt tôi.
Nơi đây tệ hơn tôi nghĩ.

Họ nói rằng nó gần như sụp đổ do sự tấn công của lũ quái thú, nhưng nó không khác gì thành Blake ngoại trừ một vài tòa nhà.

Chỉ là quy mô nhỏ hơn thôi.
Kyle, người đã xuống xe sau tôi, gọi các hiệp sĩ và người hầu đã tập trung đầy đủ, và nói rằng mọi người sẽ rời đi ngay sau khi nghỉ giải lao 10 phút.

Vẫn còn một chặng đường dài để đến thủ đô, vì vậy cần phải nhanh chóng.
Khi Kyle nói xong, tôi giơ tay.

Mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.
"Tôi sẽ ở lại đây một thời gian."
"Ngươi đang nói về cái gì vậy?"
"Vì đây là nhà của tôi.

Đã lâu rồi tôi không đến đây, vì vậy tôi nghĩ mình nên nhìn xung quanh.
"Việc trì hoãn là không thể chấp nhận được vì bất kỳ lý do gì."
"Đừng lo.

Tôi sẽ..."
"Đó là quê hương của cậu ấy, thưa ngài!"
Với giọng oang oang, một trong những người hầu lên tiếng.
"Đúng vậy.

Có vẻ như ngài ấy đã mất cả gia đình và phải đến thành Blake."
"Người chưa bao giờ nói về chuyện cá nhân, lại kể chuyện về quê hương của ngài ấy trước ư?"
Họ bắt đầu đấu tranh cho tôi.

Một số người cho rằng tôi thật đáng thương, rồi nói một con ngựa và một tấm bản đồ sẽ không mất gì cả.
Mặc dù về nguyên tắc là không thể nhưng có vẻ như có những trường hợp những người không phải là chiến binh được phép dừng lại ở quê hương của họ ở một mức độ nào đó.
Kyle nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt hơi miễn cưỡng, rồi cuối cùng gật đầu cùng một tiếng thở dài.
"Shu."
Anh chìa ra trước mặt tôi một chiếc túi trông có vẻ nặng trịch.

Tôi đang nghĩ làm thế nào để nhận nó vì tôi không còn tay, nhưng cuối cùng anh ấy đã lấy ngôi nhà chuột từ tay tôi.
"Với số tiền này, ngươi có thể đi loại xe tốt nhất trong thị trấn.

Ngươi có thể sử dụng tất cả chúng.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng |||||
".....Cảm ơn."
"Thực ra...!ngươi đi một mình có ổn không?"
Một giọng nói lo lắng được nghe thấy trong câu nói.

Tôi im lặng một lúc, tránh ánh mắt của anh ấy và lúng túng lẩm bẩm.
"Tôi không phải là một đứa trẻ.

Đã một thời gian kể từ khi tôi về đây, vì vậy tôi muốn gặp gia đình."
"Được rồi."
Bàn tay anh luồn qua tóc tôi, chạm vào má và cổ tôi.

Làn da rám nắng nhẹ làm da tôi nhột nhột.
Tôi vô thức mở miệng ra.

Tôi không muốn hứa hẹn thêm nữa, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ không thể chịu được nếu không thêm vào.
"Tôi sẽ tới đó ngay"
Vì vậy, hãy tiếp tục và chờ đợi.
Khi nói xong, Kyle cười.

Quay đầu lại một chút, ánh mắt chúng tôi lại gặp nhau.

Như thể anh ấy chưa bao giờ rời mắt khỏi tôi..

Bình Luận (0)
Comment