Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 43


Sáng hôm sau.
Ngay khi mở mắt ra, tôi đã sử dụng Biến hoá và phóng sang phòng bên cạnh nơi Kyle đang ở.

Tôi là người đến gặp anh đầu tiên, anh cũng ngay lập tức đứng dậy chào tôi như thể đang đợi tôi đến vậy.
"Đi ra ngoài nào."
Tôi đoán là anh lo lắng vì tâm trạng hôm qua của tôi không được tốt.

Anh ấy tiến đến gần tôi và nắm lấy tay tôi.
Rồi những gì anh nói tiếp là...
"Ta sẽ dẫn ngươi đi mua đồ ngon."
Không, dù có thích ăn đến mức nào, tôi cũng không phải là người dễ dãi chỉ vì bị dụ với những món ăn ngon.
Tôi trở nên gắt gỏng vô cớ và cố kiễng gót chân lên.
"Tôi nghe nói lễ hội được tổ chức để kỷ niệm lễ đính hôn...." "Bánh hoa keo rán và khoai nướng nổi tiếng lắm."
Không, ý tôi là.

Ai quan tâm ở đó có gì chứ.........
....Nhưng bánh hoa keo rán là cái thứ gì? Nghe tên thôi đã tưởng tượng ra cái cảm giác giòn, nhiều dầu và có mùi hoa rồi.
"Còn có mì xào thịt cừu."
Ah.

Mì xào sẽ rất ngon.
"Bánh kem dẹt được trang trí bằng trái cây phủ sôcôla."
Họ cũng bán bánh à?
Rốt cuộc, thủ đô là một nơi khác.

Ở miền Bắc, đồ ăn chủ yếu là đồ chiên và hơi nhiều dầu mỡ.

Chà, vì sẽ không có quán cà phê nào trên phố, nên chỉ bán những loại bánh mì như tôi gặp.
"Tôi nghĩ có thể thử một chút..."
"Đi nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian."
Người ta thường nói rằng chết vì ăn là một cái chết không mấy đẹp đẽ gì.

Được rồi! Chỉ là vì Kyle mời thôi.

Tôi cũng đâu làm ra bộ dạng ch ảy nước miếng và đi theo miếng đồ ăn một cách vô tri đâu.

Không bao giờ.
Dù sao thì tôi cũng phải đi dạo quanh khu phố và cảm nhận bầu không khí, đồng thời tôi cũng cần an ủi Kyle, chắc hẳn anh ấy đã rất lo lắng khi tôi đi vắng.....
Đầu tiên, hãy lấp đầy dạ dày nào.
*
Kyle dẫn tôi qua con hẻm phức tạp, bước đi tự nhiên như thể anh đã đến đó hàng chục lần.
Chỉ sau khi một tay cầm bánh hoa keo chiên và tay kia cầm mì xào với một miếng thịt cừu nướng lớn, tôi mới nhận ra rằng anh ấy đã tìm hiểu khu chợ này cho tôi từ trước.
Đó là lý do tại sao ngài kể được chi tiết vậy.
Tôi đã đoán được từ đầu, nhưng khi nhận ra lần nữa, tôi càng cảm động hơn.
[(️艸`️)]

Cái gì, sao hả.

Chỉ là ra ngoài ăn thôi thôi.
Đừng làm bộ mặt đó nữa.
Vào lúc đó, tôi có một cảm giác kỳ lạ, và tôi bắt đầu nuốt đống đồ mà Kyle đưa cho hăng say hơn.

Giống như bao người sống chỉ vì đồ ăn ngon, đồ chiên rán, đồ ăn nhẹ hình bánh xoắn, nước cam và kẹo lần lượt đi vào bụng tôi.....
"Hả? Loại kem này..."
Tôi ngừng ăn chiếc bánh Kyle đưa và nhìn xuống đ ĩa của mình.

Nói chính xác hơn thì tôi đang nhìn chằm chằm vào lớp kem phủ lên trên chiếc bánh mì tròn.
Kem sữa trắng muốt có vị giống như tôi nhớ.

Hương vị ngọt ngào, mát lạnh đọng lại thật dễ chịu trong miệng tôi trước khi tan ra.
Đúng, đây là kem đánh bông.

Kem tươi ở miền Bắc có vị chua và gần giống kem chua hơn là kem tươi.
"Đây rồi, kem tươi!"
Khi tôi quay lại, Kyle giơ tay lên để bảo vệ tôi khỏi va vào người khác và dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh.
"Vậy sao."
"Đúng vậy.

Ngài thử xem."
"Hương vị có khác không?"
Kyle nhìn chiếc đ ĩa tôi đưa ra với vẻ mặt nghi ngờ và ngửi thử.
Ngài có thể nhận biết bằng mùi không? Đó là một loại kem.

Ngài phải tự mình thử để biết.

Tôi tặc lưỡi, dùng nĩa múc một miếng lớn và đưa vào miệng anh ấy.
"Thử nhanh đi."
"Ngươi nghiêm túc sao."
Anh suy nghĩ một lúc rồi từ từ đưa vào miệng.

Sau đó, anh cau mày.
"....Ngươi thích cái này ư?"
"Ngon mà."
Một cái gì đó ấm và ngọt ngào như mây là hoàn hảo.

Tôi không thích được mới là lạ đấy.
Khi tôi gật đầu và bắt đầu ăn tiếp, Kyle bắt đầu nhìn tôi và chiếc bánh với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thích lắm hả."
"Mhm."
"Được thôi."
Sau đó, với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy trên đời, anh ta gọi những người lính đang theo sau chúng tôi cách đó vài bước.
"Vâng, thưa Điện hạ!"

"Ngài cho gọi sao?"
"Các ngươi......".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2.

Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3.

Mùa Xuân Ở Nam Thành
4.

Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Kyle điều chỉnh thanh kiếm của mình và đi về phía quầy bán bánh.
Các hiệp sĩ đi theo Kyle, và tôi, người đang ăn bánh, cũng tham gia cùng họ.

Chỉ có chủ cửa hàng, không hiểu chuyện gì xảy ra, ngước nhìn Kyle và run rẩy như cây liễu.
"Đưa ông ta đi cùng."
"Này, thưa ngài.

Tôi đã làm gì sai...Ngài có thể nói cho tôi biết được không?
"Ngay lập tức."
"Tôi...!"
Kyle tiếp tục nghiêm túc.
"Hãy dạy họ bí quyết làm kem tươi."
"....dạ?"
"Sẽ thật hoàn hảo nếu ta có thể đưa ngươi đi cùng.

Nhưng ngươi có thể đã có gia đình, vì vậy hãy làm theo mong muốn của chủ cửa hàng."
"Vâng, thưa Điện hạ."
"Cũng không nên ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ngươi...."
Sau đó Kyle lục túi và lấy ra vài đồng vàng.
"Đây là tiền công.

Và ta sẽ mua hết quầy này."
"Tôi..."
Người chủ cửa hàng ngập ngừng nhìn Kyle và tôi, không biết nên sợ hay vui.

.....Quay sang tôi cũng chẳng có ích gì.


Tôi chỉ nói rằng kem rất ngon thôi.
"Dẫn theo ông ta đi."
"Vâng, thưa bệ hạ"
Đợi đã.

Có phải ngài đang cố gắng học cách làm món này chỉ vì tôi thích nó?
Tôi ngước nhìn Kyle như muốn xác nhận ý định của anh ấy.

Đồng thời lúc đó anh cũng đang nhìn tôi nên ánh mắt cả hai chạm nhau.
"Không phải ngươi nói ngươi thích nó sao?"
Thì có.
Những lúc như thế này, khuôn mặt ngài lại trở nên thật dịu dàng.

Ngài có biết sự trái ngược với bộ dạng lạnh lùng đó rất hề không.
"Ừ, tôi thích lắm."
Tôi mỉm cười với anh ấy và bước nhanh về phía trước.
Điện hạ yêu dấu, ngài tuyệt thật.

Tôi cũng nên tỏ ra quan tâm chứ nhỉ? Giờ nghĩ lại, khi anh ấy mua một thứ gì đó, nó sẽ luôn trở về vòng tay và bụng của tôi.
Nhân tiện, Kyle thích ăn gì?
Cái này có trong bản gốc không không? Nếu tôi biết ngài thích gì thì sẽ rất hữu ích khi chúng ta đi chơi cùng nhau.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc suy nghĩ về sở thích cho đến bây giờ.
Này, hệ thống.

Kyle thích gì? Hoặc, à......!Tôi nghĩ chỉ cần biết phản ứng của anh ta như thế nào khi nhìn thấy thứ gì đó mình thích cũng được.
[Tai của Kyle Jane Meinhardt đỏ ửng khi nhìn thấy thứ mình thích!]
Tai đỏ hả? Khi nhìn thấy thứ gì đó anh ấy thích...
Vào lúc đó, Kyle hơi quay đầu khỏi tôi.

Gò má và sau gáy vẫn vậy, nhưng chóp tai lại có màu đỏ nhẹ.
Có phải là khi nhìn thấy tôi không? Tại sao? Tôi đã làm gì à? Tôi có nói gì chưa...
Ah.
Ừ, tôi thích lắm.
Thật sao?
Xem xét lại tình hình bối cảnh, xác suất hiểu lầm t̶h̶ấp̶ ̶h̶ơn̶ ̶c̶ả ̶x̶ác̶ ̶s̶u̶ất̶ ̶A̶ ̶v̶à ̶B̶ ̶n̶g̶ồi̶ ̶c̶ạn̶h̶ ̶n̶h̶a̶u̶ ̶k̶h̶i̶ ̶x̶ếp̶ ̶c̶h̶ỗ ̶c̶h̶o̶ ̶c̶ả ̶t̶r̶ườn̶g̶ là rất thấp.

Tôi không có ý đó, và điều này thật buồn cười.
.....được rồi.

Tôi biết.

Tôi biết hết mấy câu tôi thường lỡ dại mà nói, và tôi chắc chắn rằng người khác cũng nghe thấy rất rõ.
Bầu không khí trở nên khó xử.

Kyle đang gãi, còn tôi thì gõ giày xuống đất đều đều.
[Đang có | ️ × 153]
[Đang có | ️ × 160]
[Đang có | ️ × 169]
Chỉ cần mặt đối mặt như thế này thôi là mức độ hạnh phúc đã tích tụ như tuyết.
Tôi ngẩng đầu lên và bĩu môi.

Tôi muốn gọi tên anh ấy.


Vì vậy, tôi muốn giao tiếp bằng mắt và kiểm tra lại thứ cảm xúc vô hình đó.
Nhưng, tôi không thể nói được gì.
Dường như lòng dũng cảm đã biến mất ngay lập tức và không còn lại một chút nào.

Tôi không thể biết đó là đâu là do khó xử hay xấu hổ.
Đó là lúc tôi lại im lặng trong vài giây.
"Sắp bắt đầu rồi!"
"Nhanh chân lên không sẽ muộn đấy."
"Đây là lần đầu tiên tớ được thấy Tete.

Mau đi nào!"
Những đứa trẻ chạy qua chúng tôi.

Có vẻ như chúng đang hướng về phía quảng trường.

Không chỉ trẻ em mà cả người lớn cũng có vẻ rất háo hức.
Đằng đó có gì hay nhỉ?
Thật khó để tiếp tục đối mặt với cảm giác không tên đó nên tôi hướng sự chú ý đến bầu không khí náo nhiệt đến đúng lúc kia, như một cái cớ để trốn tránh.
May mắn thay, người phục vụ duy nhất còn lại đã giải thích chuyện gì đang xảy ra.
"Trước lễ đính hôn của Bệ hạ Belial, các buổi biểu diễn múa rối rất được người dân yêu thích.

Một chú hề nổi tiếng sẽ xuất hiện và biểu diễn một vở kịch rối được đồn là rất phức tạp."
"Vậy ư?"
Tôi chưa bao giờ xem biểu diễn như vậy trước đây.

Ở ngoài đời, tôi không có thời gian đi xem phim dù chỉ một lần, nên tôi luôn ở nhà xem những bộ phi m cũ rồi cuộn tròn trên ghế sofa và ngủ.
"Chúng ta cũng đi xem nhé?"
Tôi nhẹ nhàng gợi ý.

Chỉ câu hỏi đó thôi đã khiến bầu không khí tĩnh lặng trước đó trở nên khá tự nhiên.
Kyle trả lời, khoanh tay lại.
"Có vẻ như hôm nay chúng ta có nhiều thời gian.

Được rồi, sao cũng được."
Anh không suy nghĩ lâu.

Có lẽ anh cảm thấy không cần phải lo lắng.
Kyle đưa tay cho tôi.
"Đi nào."
Cứ như thể như một người hộ tống.
Không phải là tôi đang đi đôi giày hay mặc một bộ váy không thoải mái, và cũng không phải có nhiều quý tộc xung quanh tôi để thắc mắc về lễ nghi
Tôi nhìn Kyle một lúc rồi mỉm cười và nắm tay anh ấy.
Tôi có một cảm giác thật kỳ lạ.
Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác rằng sẽ có rất nhiều lần tôi được nắm tay anh trong tương lai.

Và thay vì nới lỏng, tôi muốn giữ nó thật chặt.
"Nếu ngài buông ra, tôi sẽ lạc đấy."
Khi tôi nói một cách run rẩy, anh ấy cười lặng lẽ.
"Được rồi"
Tôi nắm tay anh ấy chặt hơn.
Tôi nghĩ rằng khung cảnh hiện tại là một phần thưởng ngọt ngào cho sự chăm chỉ của tôi..

Bình Luận (0)
Comment