Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 49


"Bộ đồ này lớn hơn tôi nghĩ."
Nhất là phần eo.

Mặc dù tôi đã thắt chặt thắt lưng hết mức có thể nhưng cảm giác đó vẫn khó chịu một cách kỳ lạ.

Tay áo cũng dài đủ để che hết mu bàn tay.
Nó có vẻ lớn hơn hai cỡ so với quần áo tôi thường mặc.

Tuy nhiên, dù gì tôi cũng không cần lo lắng về việc phải mặc cái này đi xung quanh.

Chỉ cần vào phòng vào hủy biến hình là xong.
"Ta xin lỗi.

Ta đã cho người mang bộ vừa với ngươi nhất có thể, nhưng ta không biết ngươi lại gầy hơn ta nhiều như vậy."
Tôi lắc đầu đầy.

Làm sao họ có thể đoán được dáng người chỉ bằng mắt chứ? Đặc biệt, tôi thường mặc quần áo nhỏ hơn một hoặc hai cỡ so với kích thước cơ thể của mình để vừa vặn hoàn hảo.
"Không sao đâu, mặc thế này là đủ rồi.

Đồ rộng cũng không cọ vào vết thương vừa mới băng lại nữa."
Điều kỳ lạ hơn nữa là đồ thường ngày của tôi đều vừa, như thể đồ đặt may riêng....Ể? Bây giờ tôi nghĩ lại, tại sao lại có thể chuẩn size vậy nhỉ? Tất cả quần áo tôi mặc cho đến nay đều là do Kyle đưa cho tôi...
"Có vẻ như Đại công tước đang chăm sóc ngươi khá tốt.

Anh ta có hay đối xử với cấp dưới như này không?"
Belial hỏi một cách mỉa mai.
Tôi nheo mắt lại và trả lời đầy tự hào.
"Sao cũng được.

Ngài chỉ cần quan tâm là không nên đổ trà vào người khác thôi."
"Có phải ngươi biết trước điều gì nên đã can thiệp không?"
"Nói vậy cũng đúng."
Tôi nói, hơi cúi người xuống.
"Tôi nghĩ có vài điều cần giải quyết, chúng ta nói chuyện riêng từng việc nhé? Một cách thành thật."
"Tại sao ta phải có một cuộc nói chuyện công bằng với ngươi? Ta là Hoàng tử, còn ngươi chỉ là mộ người hầu."
"Một người hầu? Tôi là một ma thuật gia.

Nếu chỉ là một cuộc nói chuyện, chẳng phải sẽ quá rẻ sao? Tôi có thể trả lời lời tất cả mọi thứ nếu được trả công tốt."
Tôi nói đùa thêm.
"Tôi đoán là ngài chưa nhận ra, Thưa Hoàng tử.

Những cơ hội như thế này không đến thường xuyên phải không? Nếu bây giờ tôi đổi ý và rời đi, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì và chỉ nhận đồ thôi."
Belial dựa vào lưng ghế sofa và trả lời một cách kiêu ngạo.
"Vậy ta trói ngươi lại thì sao?"
"Chà, nếu ngài muốn chọc giận Đại Công tước, người còn sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì người dân của lãnh thổ.

Ngài định làm vậy không?"
Đó không phải là một quyết định đúng đắn đối với Belial lúc này.
Cùng với khả năng kế vị thấp do là nhị Hoàng tử, áp lực từ công tước Klein, dòng dõi không rõ ràng của Sen và thêm cuộc xung đột với phương Bắc, anh ta trở nên thực sự bị cô lập.
Belial tặc lưỡi ngắn gọn.
"Ngươi thật thông minh một cách không cần thiết."

"Càng thông minh càng có ích chứ.."
"Tốt thôi.

Bắt đầu cái cuộc trò chuyện công bằng hay gì đó của ngươi đi."
Không có một chút ấm áp nào trên khuôn mặt tươi cười của Belial.
Bình thường, khi anh ấy cười, anh ấy trông giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng nhìn anh ấy như thế này, tôi có thể tin rằng anh ấy được tạc từ băng.
"Nhưng ta sẽ hỏi trước."
"Ngài hỏi đi."
Hỏi bất cứ điều gì ngài muốn.

Với người ngoài, đây là hoàng tử, nhưng với tôi hiện tại thì tên này giống một con quỷ hơn....
Một quãng im lặng trôi qua.

Belial nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, dường như đang tập trung suy nghĩ, rồi hỏi câu hỏi đầu tiên.
"Khi gặp nhau ở miền Bắc, ngươi đã bảo ta không được tham dự bữa tiệc.

Nói thế, ngươi thậm chí còn lao về phía ta, người mà ngươi chưa từng gặp trước đây.

Lí do là gì?"
Tôi trả lời không do dự.
"Có vẻ như chiếc đèn chùm sắp rơi và ngài có thể bị thương.

Tôi đã bảo người phụ trách sửa nhưng họ quá bận rộn với việc chuẩn bị khác nên không thực sự nghe lời tôi."
"Nếu chiếc đèn chùm rơi xuống, ta không phải là người duy nhất bị thương.

Nhưng ngươi chỉ cản ta.

Việc đó..."
Tôi lắc đầu để chặn câu hỏi của anh.
"Nếu ngài muốn hỏi lại, ngài phải trả lời câu hỏi của tôi "
Belial mím chặt miệng như thể không đồng tình.

Tuy nhiên, anh đã không thất hứa.
"Vậy ngươi hỏi gì?"
"Ngài đã bị tấn công trên đường trở về từ phía Bắc đến lâu đài hoàng gia.

Kết quả là bị thương ở cánh tay phải."
"Huh, ngươi biết rất rõ nhỉ.

Làm thế quái nào mà ngươi biết được cả điều đó? Chỉ một số người biết được thông tin này."
"Vì sao ư.....!Tôi sẽ rộng lượng cho ngài biết một chút, là có cách để biết được tất cả mọi thứ."
Hamster thường nghe ngóng vào cả ngày lẫn đêm mà, đúng không? Chú chuột này nghe được nhiều lắm đấy.
"Dẫu sao thì.

Ngài đã tìm ra ai đứng đằng sau chưa?"
Belial cười lạnh.
"Thật là kỳ lạ.

Ngươi lại chọn câu hỏi này dù đã biết trước."
"Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi."
"Được thôi.


Chúng được Công tước Klein thuê."
"Ý ngài là chúng nhận lệnh ám sát sao?"
Anh trả lời, nhếch một góc miệng lên.
"Trả lời câu hỏi ban nãy của ta.

Tại sao lại bận tâm đ ến ta và không cho ta đi dự bữa tiệc?"
Tôi đã cố gắng trả lời một cách trung thực nhất có thể.......!Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói về điều này một chút.
Tôi suy nghĩ rồi trả lời.
"Tôi thấy được."
"Ngươi thấy được? Điều đó nghĩa là gì?"
"Tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ của mình."
Một giấc mơ hay một cuốn sách.

Thực tế chúng đều bắt nguồn từ trí tưởng tượng nên hãy nhóm lại cho dễ hiểu.
"Đừng nhìn tôi như một kẻ lừa đảo như vậy.

Đây l à lý do tại sao tôi không định nói gì cả.......!Dù sao đi nữa, đôi khi tôi có những giấc mơ dự báo.

Và tôi nhận ra rằng có những lúc nội dung giấc mơ mà tôi đã thấy nhiều lần lại trở thành hiện thực.
"Nghĩa là, trong giấc mơ, ngươi thấy ta bị đèn chùm rơi trúng và..."
"Đúng.

Tôi đã kiểm tra nó trước và nhận ra nó có vấn đề, đặc biệt ở phần khớp nối.

Tôi cố cảnh báo ngài không được đến vì tôi đã không thể sửa được cái đèn."
"Ngươi không có nghĩa vụ phải cứu ta."
"Điều đó đúng, nhưng nếu ai đó bị thương trong lãnh thổ của chúng tôi, chẳng phải Điện hạ sẽ gặp rắc rối sao? Tôi không thích điều đó."
Belial xoa cằm, suy nghĩ rồi bật cười.
"Lòng trung thành của ngươi khiến ta phải rơi lệ đấy.

Không, gọi là tình cảm được chứ nhỉ?"
"......Tình cảm gì chứ!"
Tôi cứng họng một lúc và nói với giọng cầu nhàu.
"Bây giờ đến lượt Hoàng tử trả lời."
"Ừ, chúng đã mai phục sẵn.

Nhưng khi giao chiến, hành động của chúng lại rất gượng.

Như thể chỉ muốn ta bị thương nặng thôi."
"Điều đó có nghĩa là..."
Điều này nghĩa là ai đó có thể đã cố tình làm hỏng đèn chùm?
Giờ nghĩ lại tôi thấy thật kỳ lạ.

Lý do gì để sử dụng một chiếc đèn chùm cũ như vậy? Có phải họ đã nhận được món đồ đó như quà từ đâu không....?
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn lên trần nhà.

Chiếc đèn chùm có hình bông hồng giống như chiếc đèn được thấy ở phòng tiệc hôm đó.
"Này."

Trong khi tôi đang bị phân tâm bởi chiếc đèn chùm, Belial hỏi một câu.
"Ngươi có nhìn thấy ta lần nữa trong giấc mơ không? Việc ta định đổ trà lên người ả ta."
Thường xuyên lấy giấc mơ ra để đỡ đòn không phải một lựa chọn tốt.

Tôi nhìn xung quanh một chút.

Tôi quyết định trả lời thành thật, nhưng sao cũng được.

Nên làm gì đây? Tốt nhất là nên nói dối lần này.
"Tôi đã nhận ra ý định của ngài lúc đó."
Rồi hỏi thắc mắc của mình ngay sau đó.
"Điện hạ, đèn chùm hình hoa hồng có phổ biến không?"
"Không.

Chỉ có một kỹ sư ở Đế chế Meinhardt có thể chế tạo ra chiếc đèn chùm này.

Và người đó làm việc cho Công tước Klein."
"Vậy điều này có nghĩa là loại đèn chùm này chỉ có thể được cung cấp bởi Công quốc Klein?"
Những câu hỏi nối tiếp nhau.

Belial định ngăn tôi lại, nhưng khi nhận thấy giọng tôi trở nên lạnh lùng, anh ấy chỉ trả lời.
"....Phải.

Hoa hồng là biểu tượng của gia đình Klein.

Loại đèn chùm này nặng gấp đôi những chiếc đèn chùm khác và có tuổi thọ ngắn hơn.

Tuy nhiên, nó sáng hơn và lộng lẫy hơn bất kỳ loại đèn chùm nào khác.
"Chiếc đèn chùm phía Bắc là do Công tước Klein gửi đến."
Vì vậy, họ đã treo nó lên biết nó đã cũ.

Vì được gửi từ hoàng gia nên nó được sử dụng trong bữa tiệc coi như một cách để lấy lòng.
Theo lời giải thích của Belial, thường người ta sẽ dùng loại khác bền và dùng lâu hơn.

Nó mau hỏng và sẽ tốn nhiều tiền hơn để sửa chữa, Kyle có thể đã nghĩ coi đó chỉ là một thứ xa xỉ vô dụng.
"Không đời nào.......!Hắn đang cố làm hại ta bằng chiếc đèn chùm đó à?"
"Ít nhất, chúng ta cần điều tra xem nó đến miền Bắc khi nào và ai đã gửi nó."
"Tùy thuộc vào cách giải thích của ngươi, điều này có thể bị coi là sự xúc phạm đến Công tước Klein."
"Vậy ngài định bác bỏ tôi à?"
Tôi nghiêng đầu và cười toe toét.
"Kể cả sau khi cánh tay ngài bị thương như thế?"
"......"
Belial gầm gừ.
"Ngươi muốn gì, ma thuật gia."
Đó là một câu hỏi hay.
Tôi nói với một nụ cười trên môi.
"Xin đừng quấy rối Đại Công tước Kyle Blake.

Theo mọi cách.

Đừng gây áp lực và cũng đừng làm ngài ấy cảm thấy khó chịu."
"Vậy ta được gì?"
"Chắc chắn rằng sẽ không biến phương Bắc thành kẻ thù chăng? Ngài sẽ không biết được.

Nếu nhìn thấy một giấc mơ lạ khác, tôi sẽ hành động.

Tôi cứu ngài một lần, và còn ngăn cản ngài tạo ra rắc rối nữa.
"......."
"Nếu bình trà được đổ xuống người phụ nữ, không biết bây giờ tôi có thể nghe được tin đồn nào về ngài đây."

Không thể giữ quan hệ bạn bè với Belial mãi được.

Nhưng ít nhất sẽ không cần để cả hai bên phải lãng phí thời gian vào việc tranh đấu vô nghĩa.

Đối với Belial, người phải ngay lập tức phản công gia đình Công tước Klein, chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ có lợi.
Đôi mắt của Belial nheo lại.
"Thú vị thật.

Với tài năng của người, trở thành ma thuật gia là một điều lãng phí.
"Cứ để tôi làm ma thuật gia đi.

Công việc này dễ dàng hơn tôi tưởng."
Đúng vậy.

Tôi đây là một trong những sinh vật thông minh nhất sống trong lốt hamster hai mươi tiếng một ngày.

Nếu ngài không có kinh nghiệm nuôi chuột, thì đừng để ý đến tôi
"Ngươi muốn làm việc cho Hoàng gia không.

Lương ở đây sẽ gấp đôi phía Bắc."
"Ngay cả khi ngài nâng lên 20 lần thì cũng không mua được tôi đâu."
Belial hỏi, mở to mắt như thể đang thực sự hối hận.
"Tại sao? Ngươi thực sự thích Kyle à?"
Tại sao ngài cứ can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác thế?
Có vẻ như mọi chuyện sẽ không kết thúc nếu tiếp tục như thế này nên tôi hét lên.
"Vâng, tôi thích ngài ấy! Chúng ta xong chưa? "Vì sự an toàn của Đại Công tước, người mà tôi vô cùng yêu quý, tôi còn có thể đỡ đèn chùm bằng lưng!"
"Haha.

Ahaha, fuhu, hahaha."
".......Ngài đang cười gì vậy?"
Khi tôi trừng mắt nhìn, Belial ngửa đầu ra sau và phá lên cười.
"Như vậy, đủ rồi.

Ta sẽ làm như ngươi nói.

Càng nhìn ta càng thấy ngươi thú vị và hài hước".
"Cái gì..."
Tôi thay quần áo và thu thập một số thông tin, nhưng không còn gì để làm.
['Belial Serena Meinhardt' công nhận Blake là đồng minh tạm thời!]
Tôi nghĩ bây giờ ổn rồi.
"Vậy tôi sẽ rời đi."
Belial vẫn mỉm cười và vẫy tay hào hứng.

Hắn nói tôi có thể về.
Tôi càu nhàu và rời khỏi phòng.

Trước hết, Kyle sẽ lo lắng nên tôi phải đến gặp anh ấy.

Tôi sẽ chỉ chào vài câu thôi.

Gần hết thời gian rồi...
Tuy nhiên, khi bước vào căn biệt thự cho khách, người khiến tôi chú ý không phải Kyle mà là Sen.
Sao Sen lại ở đây?
"Gì vậy, Sen?"
"Shu!"
Rồi Sen chạy về phía tôi, gọi to.
"Cashew biến mất rồi!".

Bình Luận (0)
Comment