Dưới màn mưa căn phòng có thể gọi là u ám, còn nhà để xe dưới hầm là tối om đưa tay không thấy được năm ngón. Chống thấm của tòa nhà không tốt lắm hơn nửa bên tường bị thấm nước, nhiều nơi đã bị bong mất lớp vôi trắng lộ ra xi măng và gạch đá nham nhở bên trong, nếu là quá khứ cửa phòng bảo vệ chắc đã bị người ta đập vỡ.
Ba người đều hy vọng hơi nước có thể che chắn hơi thở thuộc về con người nhưng vừa đẩy cửa sắt gara được một nửa tiếng bước chân vốn đi về hai phía khác nhau ở xung quanh bỗng dừng lại, sau đó lệt xệt tiến gần về phía họ.
Tiêu Tê khua đèn pin tỏa ánh sáng lờ mờ trong tay chỉ hướng ý bảo bên phải của Thẩm Trạch Đồng rồi hướng sang bên trái của Tây Tư Diên, có vẻ muốn ba người chia nhau ra đi. Thẩm Trạch Đồng có hai dị năng phòng thân đương nhiên không sợ đi một mình, gạt đầu rồi đi dọc theo tường bên phải.
Zombie không biết ẩn nấp vừa lao tới vừa hưng phấn gào lên giống hệt trong ti vi, trước khi ra chiêu phải làm động tác khoa trương và gào lên tên chiêu thức. Sau ba giây nép sát vào tường Thẩm Trạch Đồng trong cái nhìn soi mói của Tiêu Tê và Tây Tư Diên nhanh chóng đâm thủng đầu con zombie xuất hiện ở khúc quanh, đầu khớp xương trong tay anh mỏng giòn như một miếng khoai tây chiên, phập một tiếng là vỡ.
Thi thể đã chết hẳn trước khi rơi xuống đất được anh ta dùng mu bàn chân đỡ, từ khi nó xuất hiện đến khi nằm xuống Thẩm Trạch Đồng gần như không phát ra một chút tiếng động nào.
Tiêu Tê ra hiệu ok với anh ta, len lén đưa đèn pin cho Tây Tư Diên sau lưng rồi chia nhau hành động.
Ăn ý dường như là bẩm sinh, một tiếng sau Tiêu Tê đã mở khóa toàn bộ cửa và cốp sau của tất cả xe trong ga ra. Hắn đến một cửa ra khác, không hề bất ngờ khi thấy ba chiếc xe được dựng trước lan can chặn lại cửa phòng bảo vệ, đây đương nhiên là tác phẩm của Thẩm Trạch Đồng, ở ven đường một mũi tên đã đoạt mạng zombie không thể nghi ngờ là của Tây Tư Diên. Ba người phân công hợp tác, vô cùng thích ý.
Ngoại trừ xe ô tô, xe máy và xe điện cũng có chỗ đậu riêng, vì sợ trộm nên đa số được khóa vào song sắt bên cạnh tường. Khi Tiêu Tê lách qua đã nhìn thấy lan can gần như bị kéo hỏng để lộ ra khe hở đủ cho một người đi qua.
Hắn chậc một tiếng, quay đầu lại đã thấy Thẩm Trạch Đồng nhô đầu ra từ trong một buồng nhỏ, thấy Tiêu Tê anh ta thả lỏng cánh tay đang vận lực nổi đầy gân xanh, "Lại đây." Anh ta vẫy đèn pin dùng khẩu hình ra hiệu.
Tiêu Tê tò mò đi tới, thấy Thẩm Trạch Đồng giật xuống vải bạt phủ bên trên xe máy, "Mới tinh." Thẩm Trạch Đồng lui ra phía sau hai bước tránh đi không khí toàn bụi làm người ta chết sặc, giọng của anh ta đè x uống rất thấp dù zombie trong tầng hầm đã bị tiêu diệt gần hết vẫn phải tận lực giữ yên lặng, "Có dùng được không?" Tiêu Tê bịt mũi miệng híp mắt nhìn về phía bụi đất đầy trời.
"Không có xăng, phải đi tìm."
"Ừ."
Ngắn ngủi gặp lại rồi nhanh chóng xa nhau, mười phút sau Tiêu Tê gặp Tây Tư Diên, anh đang thấy xui xẻo khi gϊếŧ zombie bị dính vài giọt máu đen lên mí mắt, ngước mắt lên chỉ thấy một lọn tóc màu bạc dính phải chất lỏng màu đỏ thẫm đán ghét đang rũ trên vai Tây Tư Diên, còn đương sự hiếm hoi lộ ra vẻ mặt chán ghét.
"Phụt..." Tiêu Tê nhịn không được cười khẽ, Tây Tư Diên lập tức giơ ống ngắm hồng ngoại nhìn sang, anh đã quá quen thuộc với bóng dáng Tiêu Tê, dù chỉ là chút đường nét thấp thoáng trong ánh sáng lờ mờ Tây Tư Diên vẫn có thể phán đoán chính xác người tới là ai. Anh khôi phục vẻ lạnh nhạt không chút rung động của ngày thường sau đó vẫy vẫy tay với đối phương.
Xem ra có phát hiện, Tiêu Tê hí hửng đi tới, bước chân nhẹ nhàng như lắp đệm thịt dưới đế giày, chỉ có góc áo thỉnh thoảng vang lên tiếng ma sát.
Bên chân Tây Tư Diên dựa sát một chiếc túi du lịch căng phồng, kéo khóa ra xong Tiêu Tê ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong. Trên cùng là một lon sữa bột dành cho trẻ sơ sinh sáng loáng đến nỗi làm mù con mắt hợp kim titan tiến hóa lần hai của hắn, ngay cả bình pha sữa Tây Tư Diên cũng không tha!
Ngoại trừ sữa bột đồ đạc bên dưới rất bình thường, dầu nhớt, xăng đựng trong chai thiếc, một con dao gọt hoa quả và một vài cái tua vít.
"Chỉ có một hộp." Tây Tư Diên rũ mắt, rất ít người tích trữ xăng dự bị trong cốp sau xe trong thời đại cây xăng ở thành phố mọc lên như rừng này, Tây Tư Diên chê ít còn Tiêu Tê lại thấy vận may của họ không quá tốt.
Mưa xối xả càng lúc càng nặng hạt, gió cuốn theo hạt mưa văng tung tóe khắp nơi, những hạt mưa liên tục rơi vào trong vũng nước, tiếng động nhịp nhàng có tiết tấu khiến Tiêu Tê cảm thấy lỗ tai đau ê ẩm, hắn dồn lực chú ý tập trung vào tầng hầm trước mặt.
Lại qua một giờ ga ra cuối cùng cũng bị ba người lục soát vơ vét sạch sẽ, nghiêm túc nhất là Thẩm Trạch Đồng tay xách nách mang qua lại vài chuyến, bãi đất trống trước cửa đã chồng đống đồ đạc. Tây Tư Diên không có sức lớn như vậy, hai túi đeo lưng đều là đồ đạc linh tinh, Tiêu Tê còn quá đáng hơn, thu hoạch lớn nhất của hắn là một gói xúc xích được cất trong ngăn để găng tay trước ghế phó lái, hắn còn cho một con mèo hoang trốn dưới gầm xe ăn.
"Nói như thế nào?" Tiêu Tê còn đang dùng xúc xích đã hết đát nửa năm trêu đùa mèo con ngây thơ ngốc ngếch, "Có dùng được không?"
Thẩm Trạch Đồng cầm vải mềm lau sạch hộp dầu rồi đổ hết xăng Tây Tư Diên tìm thấy vào bên trong, chiếc xe gắn máy này còn chưa bóc tem, lại được phủ bạt để bảo vệ nhìn mới tinh như vừa mua về, đáng tiếc không biết chủ nhân trước đây của nó đang ở phương nào, vô duyên vô cớ thành của hời cho kẻ đến sau.
"Không đủ xăng." Tây Tư Diên lắc đầu, Tiêu Tê lập tức cười nói tiếp, "Có cái gì không đủ, để đội trưởng Thẩm cõng một người chạy bên cạnh xe." Chín chắn như Thẩm Trạch Đồng cũng bị Tiêu Tê khiến cho không nói nên lời, anh ta nhìn hắn rồi nói với Tây Tư Diên, có vẻ tiếc hận lắm: "Những cái khác cũng không dùng được, động cơ ô tô đều đã bị ăn mòn, xăng không bốc hơi thì cũng bị lắng đọng, bình điện cũng không sạch. Xe máy cũng vậy, chỗ này ẩm ướt mùa đông lạnh mùa hè nóng, ngay cả xe đạp cũng không đi được."
Nếu không dựa vào thể năng của Thẩm Trạch Đồng đi xe đạp cũng chẳng khác gì đi Maserati.
Cả cái nhà để xe to như vậy cuối cùng chỉ có một bình xăng vẫn còn sử dụng được, ngay cả khi họ có hai chiếc xe máy trong tay cũng chẳng có tác dụng gì, trước khi họ tìm được nguồn xăng mới sợ rằng thực sự phải dựa vào hai chân để đi.
Sau đó bọn họ nảy sinh tranh chấp có nên mang theo các xe máy vô dụng còn lại không, ý của Tiêu Tê là nhẹ nhàng ra trận chỉ cần trang bị xăng là được, Thẩm Trạch Đồng thì tỏ ý xe cộ có thể sử dụng rất hiếm mà anh cũng không chê nặng, mang đi là tốt nhất.
Tây Tư Diên từ đầu đến cuối không nói được một lời, mặc kệ cuối cùng quyết định thế nào anh cũng không sao cả, hơn nữa chuyện xe cộ cũng không đến lượt anh nói.
Mười phút sau Thẩm Trạch Đồng đưa chiếc xe máy đến trước cầu thang chống trượt dài ở lối vào và cố gắng khởi động nó. Tiếng nổ ầm ầm và bánh xe nhanh chóng xoay tròn cho thấy khả năng vận hành tốt của chiếc xe, con xe Tiêu Tê lái lúc trước cũng rất tốt, so sánh hai bên Thẩm Trạch Đồng đều tiếc nghĩ sao cũng muốn mang cả hai đi.
Tiêu Tê thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, anh không chê vướng víu thì cứ mang." Hắn đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết trước khi đi, giờ bệnh ung thư lười lại tái phát chỉ muốn quay về ổ ngủ, đợi mưa tạnh sẽ mang theo đám con ghẻ lên đường.
Từ dưới lòng đất lên tầng một là đoạn đường nguy hiểm nhất, hơi thở của họ bồi hồi trên mặt đất trong cảm nhận của zombie và chỉ cách hàng ngàn con zombie lang thang ở chỗ này một bức tường. Họ có thể nhanh chóng chạy qua cầu thang hai tầng này nhưng vẫn sẽ hấp dẫn lũ zombie ở gần nhất, sau khi nhận ra chúng nhao nhao lao tới lầu hai lầu ba họ vừa chạy qua cào cửa ầm ầm.
"Tôi phát hiện..." Thẩm Trạch Đồng đi ở sau cùng đột nhiên nói với Tây Tư Diên đi trước mình hai bậc cầu thang, "Thần chú trong miệng Tiêu Tê luôn không thể rời hai việc là đói và buồn ngủ."
"Hả?" Kỳ thực Tây Tư Diên sớm đã phát hiện điểm này nhưng từ trong miệng người thứ ba như Thẩm Trạch Đồng vẫn khiến anh tò mò, cái này giống như nghe khuê mật nói về ấn tượng của bản thân với bạn trai mình, mặc dù Tây Tư Diên là đàn ông nhưng vẫn thích nghe bạn bè nói về những chuyện thú vị.
Nụ cười của Thẩm Trạch Đồng chân thành tha thiết, mang theo chút chế nhạo, "Cậu không tin?" Vừa dứt lời Tiêu Tê ở nửa tầng trên lầu thò đầu ra từ tay vịn, "Mọi người nhanh lên, bận rộn lâu như vậy tôi đói rồi!"
"Haha." "Haha." Tây Tư Diên cuối cùng không nhịn được nữa bị Thẩm Trạch Đồng chọc cười, Thẩm Trạch Đồng cũng ngước mắt nhìn Tiêu Tê không hiểu sao cũng cười rộ lên.
Tiêu Tê sao có thể không nghe thấy Thẩm Trạch Đồng nói gì với Tây Tư Diên, hắn cố ý làm theo lời nói của anh ta không ngờ có thể khiến Tây Tư Diên cười thành như vậy, hắn không khỏi đắc ý chậc một tiếng rồi tăng tốc lên lầu.
Thẩm Trạch Đồng thấy Tiêu Tê im lặng không lên tiếng chạy thẳng lên tầng nháy mắt đã từ tầng 8 lên đến tầng 9 sợ tiếng cười vui đùa của mình chọc hắn không vui, vì vậy anh ta lướt qua Tây Tư Diên đuổi theo, "Tiêu Tê, tôi..."
Anh ta vừa đi năm bước trên cầu thang đã thấy bóng lưng Tiêu Tê cách đó hai, ba bước. Thẩm Trạch Đồng vừa mở miệng giải thích đã thấy Tiêu Tê nhanh chóng quay đầu, đúng là xoay người đánh về phía mình.
Mỗi khúc quanh giữa hai tầng lầu đều có cửa sổ, tuy mưa lớn âm u nhưng Thẩm Trạch Đồng vẫn chú ý đến vẻ mặt Tiêu Tê trước tiên, con mắt mở to, môi nửa mở, kinh ngạc và vội vã viết đầy trong mắt.
"Đi!"
Chớp mắt Tiêu Tê tiếp xúc với Thẩm Trạch Đồng đã đẩy mạnh anh xuống dưới tầng. Tây Tư Diên lúc này cũng lộ ra nửa khuôn mặt từ dưới lầu, Tiêu Tê không kịp nói gì với ai hết chỉ vội vội vàng vàng đẩy Thẩm Trạch Đồng rồi chớp mắt tiếp theo nhấc cổ áo phía sau lên.
Tây Tư Diên lập tức hiểu ý lập tức đội mũ áo, kéo khóa áo đến trên cùng che khuất mái tóc bạc của mình, nấp trong góc chết.
Sau khi lảo đảo hai bước Thẩm Trạch Đồng vịn tường đứng vững, anh ta vội vàng giương mắt nhìn Tiêu Tê, chỉ thấy đối phương đưa lưng về phía mình, đôi mắt nhìn về phía góc khuất trên cầu thang.
Giọng nói của Tiêu Tê như nặn ra khỏi cổ họng từng chút một, âm cuối còn mang theo run rẩy, "Thả họ đi, tao đi với mày."
Chỉ chốc lát cách một tầng xi măng dầy nặng truyền đến tiếng vỗ tay của một người, tiếng nói của một gã đàn ông xa lạ lười biếng vang lên: "Tiêu Tê, không ngờ lâu ngày không gặp mày lại có tình cảm như vậy."
Tây Tư Diên cũng không ôm may mắn mà chạy xuống tầng dưới không quay đầu lại, Thẩm Trạch Đồng còn đang do dự, anh đoán được người nói chuyện rất có thể chính là Đào Bách Khả trong miệng Ân Hách. Nhưng hai dị năng tốc độ và sức mạnh đều tiến hóa lần hai của anh đều chiếm ưu thế, có thể nói là vũ khí đi lại giữa nhân gian, khi vận dụng đến cực hạn đạn bắn cũng không làm gì được nhưng trước mặt Đào Bách Khả có ba dị năng nghe, nhìn, sức mạnh tiến hóa lần hai chưa biết ai thắng ai.
"Mày sắp xếp nhiều người mai phục như vậy không phải để cùng tao ôn lại kỷ niệm đúng không?"
Những lời này bên ngoài là nói cho Đào Bách Khả trên thực tế là đang nói với Thẩm Trạch Đồng, người sau cũng nhạy bén nhận ra điểm này, anh lùi lại nửa bước rồi nhanh chóng xuống cầu thang.
Bên cạnh Tiêu Tê lập tức bay ra bốn quân nhân võ trang đầy đủ cầm súng đuổi gϊếŧ Tây Tư Diên và Thẩm Trạch Đồng vừa trốn chạy. Tiêu Tê nhíu mày đứng chặn giữa lối đi chật hẹp, người đi đầu tiến lên định bẻ cổ tay hắn nhưng lại bị hắn khống chế cánh tay quật ngã xuống đất.
"Mày muốn chết à." Đôi mắt đen như mực của Đào Bách Khả như phun ra lửa, gã mặc bộ quần áo rằn ri vô cùng hợp cách giơ tay lên đón lấy con tin từ tay đồng bọn, nòng súng nhắm ngay huyệt thái dương của Lâm Hổ.
Hô hấp của Tiêu Tê cứng lại, tinh thần suy sụp thu lại tư thế ngăn cản. Hắn hi vọng mình có thể tranh thủ mấy giây đủ cho Thẩm Trạch Đồng đuổi kịp bảo vệ Tây Tư Diên nên mặc cho ba người còn lại khí thế hung hăng sượt qua hai bên người, "Đào Bách Khả, thả nó ra, tao nói thả họ tao sẽ đi với mày. Không phải mày muốn máu của tao à."
"..." Hơn nửa khuôn mặt của Lâm Mèo Con đã trắng bệch nhưng từ đầu đến cuối vẫn cố nhịn không rên một tiếng, nó bị Đào Bách Khả túm gáy cầm súng dí vào đầu từng bước kéo tới một phòng khách rộng rãi.
Ân Hách thất hồn lạc phách bị mấy tên đàn em trông giữ chợt ngẩng đầu lên, thấy Đào Bách Khả bóp Lâm Hổ tắt thở đến nơi lập tức há mồm muốn mắng gì đó nhưng thấy Tiêu Tê bị dí súng tự động tiến vào liền hiểu lúc này nói gì cũng vô dụng, hổ thẹn và thất vọng xộc lêи đỉиɦ đầu, y bàng hoàng mấy giây nước mắt ầng ậng.
Gió lớn thổi tung cành cây khô ngoài cửa, giọt mưa lộp bộp rơi trên cửa sổ, dưới lầu vang lên hai ba tiếng súng. Đào Bách Khả khá có hứng thú tựa lên cửa sổ nhìn bên ngoài, vô số zombie đi lang thang không mục đích trong mưa bị tiếng súng kinh động thăm dò nhìn xung quanh rồi đồng loạt đi về một hướng, mà ở đó có một chiếc xe máy màu đen đang gắng gượng mở ra một đường máu.
Người của Đào Bách Khả hiển nhiên không có phương tiện chạy đường dài, từ góc độ của Tiêu Tê chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe máy đạp lên thi thể zombie quanh co lao nhanh như bay. Thẩm Trạch Đồng ngồi đằng sau quay người tháo xuống cửa của một chiếc ô tô xấu số làm khiên chống đạn, Tây Tư Diên đội mũ bảo hiểm nằm rạp xuống một tay cầm tay lái một tay cầm đao chém gϊếŧ, trước người anh cũng che một nửa đoạn cửa xe, có lẽ là một đôi với cái trong tay Thẩm Trạch Đồng.
Đừng quay đầu, Tiêu Tê cầu nguyện như vậy.
Tuyệt đối đừng quay đầu lại, mặc dù Tiêu Tê đột nhiên rất nhớ muốn được ngắm nhìn đôi mắt xanh như phỉ thúy của Tây Tư Diên.
Mặc dù Tây Dương có người của Đào Bách Khả nằm vùng nhưng đến nay Tiêu Tê vẫn không phát hiện có người theo dõi mình, tên đăng ký cũng là tên giả, rất có thể khi hắn tiếp xúc với Sở Học Dung hoặc là Tuân Thiên bị người ta nhìn thấy mặt, nhưng người quen và nơi ở vẫn chưa bị bại lộ.
Nhưng đôi mắt xanh lục và tóc bạc của Tây Tư Diên quá rõ ràng, những thứ này một khi đã lộ ra sẽ rất dễ điều tra. Đào Bách Khả tới tận bây giờ mới ra tay, mặc kệ có nguyên nhân nào khác Tiêu Tê cũng phải cược gã không biết Tây Tư Diên và sự tồn tại của nhóm Lưu Huy.
Nổ súng cũng không phải là lựa chọn tốt, không trúng kẻ địch lại hấp dẫn sự chú ý của zombie, sau khi xô ngã zombie trước mặt không còn con nào cố chấp đuổi theo nữa, zombie bốn phương tám hướng đều tràn vào tòa nhà họ đang dừng chân chuẩn bị xô ngã cửa an toàn.
Đào Bách Khả tiếc nuối lắc đầu, "Để chúng thoát rồi, tiếc là tao không có khả năng bắn tỉa như mày." Tiêu Tê lười trả lời gã, thấy Tây Tư Diên đã chạy được thì thở phào một hơi, con mắt chuyển động dời đến Ân Hách vẫn không ngừng im lặng rơi lệ, "Đừng khóc... Ê lão Đào, tiểu tình nhân của mày khóc vậy mà cũng không biết thương hại đưa cho người ta tờ khăn giấy à."
Tiêu Tê khoái chí Đào Bách Khả lập tức tràn đầy khó chịu trong lòng, vừa lúc gã cũng phiền Ân Hách khóc sướt mướt muốn chết, tức giận quát: "Khóc cái gì mà khóc, còn chưa đến lượt em khóc đâu!"