"Im mồm." Tiêu Tê gắng sức lười biếng nhưng mở cửa không được nên tâm trạng không quá vui vẻ, hắn ngồi xổm xuống lấy súng trên tay một thi thể. Người trong phòng giam tưởng hắn định lấy súng để mở cửa vội vàng lùi về phía sau rúc vào trong góc phòng ngừa đạn lạc, chỉ có Tây Tư Diên là thấy rõ Tiêu Tê nhanh tay tháo súng ra, bẻ thẳng lò xo bên trong sau đó khom người tiện tay chọc một cái đã mở cửa.
Dù có xem bao nhiêu lần Tây Tư Diên vẫn bị kỹ thuật mở khóa ảo diệu của Tiêu Tê làm cho mê muội đến điên đảo, lúc trước anh từng nói muốn Tiêu Tê dạy nhưng đáng tiếc đến nay vẫn chưa học được.
Thả người đàn ông trong phòng giam thứ nhất ra xong Tiêu Tê lại đi tới phòng sát vách, hắn mở cửa trượt nhỏ trên cánh cửa ra ngó vào bên trong, sau đó nhíu mày lùi về phía sau hai bước lắc đầu với Tây Tư Diên: "Chết rồi, có chút kinh khủng, toàn thân không còn mảnh da nào nguyên vẹn."
Người đàn ông vẫn còn sợ hãi trong lòng há mồm thở d ốc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Người này vừa tiêm một mũi thuốc tiến hóa lần hai bản 1.73 mới nhất vào hôm qua, cả đêm gào thét, có vẻ bị dị ứng, người còn lại kia tiêm bản 1.69 vẫn đang trong thời kỳ quan sát nhưng cũng vừa biến dị rồi." Trên thực tế mỗi lúc trời tối đều sẽ có người đau đớn la hét cả đêm kíɧ ŧɧíɧ thần kinh những người ở đây, dù may mắn không chết trong quá trình thí nghiệm nhưng sớm muộn gì cũng điên vì bóng ma tâm lý trong lòng.
Tiêu Tê vẫn nhớ rõ Ân Hách hoặc Đào Bách Khả từng nói bản 1.6 trước đây đều cho kết quả thất bại, những người tiêm vào đều nhanh chóng biến dị giống như mấy người ở trong đội của Sở Học Dung, biến thành một zombie không hoàn chỉnh, loại quái vật không còn lý trí, "... Họ đây là... chuẩn bị nghiên cứu vũ khí sinh học à?"
Như nghe được điều gì kinh khủng lắm vẻ mặt người đàn ông nhanh chóng trở nên trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không kiềm chế được mà run rẩy, "Đúng vậy, lẽ ra hôm nay đến lượt tôi..." Tây Tư Diên nghe vậy vỗ vai an ủi y rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tê, "Anh có biết Lâm Hổ ở đâu không?"
"Không biết, nhưng chắc chắn đang ở cùng Ân Hách ngay trong căn cứ này." Những tin tức này được suy đoán ra từ những lời Ân Hách nói với Tiêu Tê trước đó, Tin tức này so với chuyện Lâm Hổ bị Đào Bách Khả giam giữ ở nơi nào không biết còn dễ nghe hơn nhiều, "Đi tìm Tuân Thiên trước, để cậu ta đưa người này về khu an toàn." Tiêu Tê nói tiếp, "Bọn em có những ai tới?"
Tây Tư Diên nhớ Tuân Thiên phụ trách nửa căn cứ bên trái, sau khi xác nhận người đàn ông chỉ bị kinh sợ dẫn tến tinh thần không ổn định còn hành động vẫn bình thường liền để y đi theo mình và Tiêu Tê, "Tuân Thiên, Bạch Nga, Thẩm Trạch Đồng, Khỉ Ốm, Lưu Huy và hai thuộc hạ không biết tên của Tuân Thiên, một người canh ở bên ngoài, những người khác đều đã vào trong chia nhau đi tìm anh."
"Trong hai người kia có ai là người dị năng tiến hóa lần hai không?" Sau khi nhận được câu trả lời phủ định Tiêu Tê lập tức xì hơi, buồn bã ỉu xìu nói: "Sao không có ai đánh nhau được vậy... Bố trí như vậy chúng ta làm sao đấu lại được Đào Bách Khả."
"Không phải còn anh à?" Tây Tư Diên nói xong chợt dừng bước khom lưng tránh thoát con dao sắc nhọn đột nhiên lao ra từ trong góc, người đàn ông đi phía sau hoàn toàn không chú ý tới trong bóng tối có người ẩn nấp, y sợ đến mức tóc ngắn trên đầu dựng đứng mắt trợn tròn. Tiêu Tê một cước đạp người đánh lén dính lên tường, tiếng cột sống gãy lìa khiến lỗ tai người nghe tê dại, tên mặc áo đen co giật vài lần theo phản ứng thần kinh sau đó rơi xuống mặt đất biến thành một thi thể đang dần lạnh.
"Anh, anh là người tiến hóa lần hai..." Người đàn ông bỗng nhận ra sức mạnh của Tiêu Tê, nhịp thở lần nữa trở nên dồn dập, cần cổ cũng đỏ lên như mào gà vì kích động, "Tôi nhớ ra rồi, anh chính là người bị nhốt một mình trong phòng thí nghiệm, nghe nói anh có tất cả dị năng, là tỷ lệ tiến hóa gen hoàn mỹ nhất, nhiều một chút thì thừa mà thiếu lại không đạt đến tỷ lệ hoàng kim."
Một phát rắm cầu vồng khiến Tiêu Tê cũng phải ngượng ngùng, Tây Tư Diên không nói nổi đám người thí nghiệm này thì ra lúc buồn chán vẫn có thể tám chuyện trên trời dưới đất.
Người đàn ông ý thức được một vấn đề, "Nếu anh là toàn hệ dị năng, anh còn... tiến, tiến hóa lần hai... vậy..."
"Anh nói linh tinh cái gì đấy, tôi đúng là người tiến hóa lần hai nhưng chỉ có thể lực và tốc độ thôi, hoàng kim gì chứ? Anh đang nói ai vậy?" Cho đến bây giờ Tiêu Tê vẫn rất thích giả vờ yếu đuối, việc gì cũng phải để lại một tay đã trở thành bản năng khắc cốt ghi tâm của hắn.
Nếu không phải Tây Tư Diên quan sát cẩn thận vạch trần lời nói dối của hắn chỉ sợ đến tận bây giờ, dù hai người đã thề non hẹn biển không chia lìa thì Tiêu Tê vẫn sẽ che giấu một chút năng lực trước mặt anh.
Đương nhiên điểm này cũng khiến Tây Tư Diên trở nên khác biệt với người khác, không... là sự tồn tại không thể thay thế - là người duy nhất Tiêu Tê thành thật giao phó toàn bộ tính mạng.
Người đàn ông cũng chỉ là suy đoán, thấy Tiêu Tê phủ nhận liền choáng váng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tây Tư Diên đứng trước mặt như đang tìm kiếm thực hư, Tây Tư Diên chỉ thiếu chưa đính thêm cái mác "Người nhà Tiêu Tê" lên gáy đương nhiên sẽ khẳng định làm tăng sức thuyết phục của lời nói dối ba xạo phía trên. Ba người càng tiến sâu vào trong căn cứ bên trong lại càng an tĩnh, thoạt nhìn toàn bộ nhân viên đã rút lui, tường ngăn cũng càng lúc càng dầy còn bố trí các phòng cách âm trống rỗng, phạm vi Tiêu Tê có thể nghe thấy ngày càng thu hẹp, cuối cùng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau đứng trước ngã ba.
Phạm vi khu vực bên trái quá rộng họ chỉ có thể dựa vào may mắn của Tiêu Tê chọn bừa một hướng. Không biết mục đích xây dựng căn cứ nghiên cứu trước đây là gì, nơi này được xây dựng theo kiểu mê cung với những lối đi nhỏ hẹp, khúc khuỷu quanh co toàn là ngã tư, đi dọc theo tường sẽ đến được gian phòng ở phía cuối.
Tiêu Tê thính tai bỗng run lên, hắn đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt", Tây Tư Diên và Ngụy Tư Tuyền - tên thật của người thí nghiệm đều im lặng trong nháy mắt, họ dán sát tường nhìn hai bên, nhìn chằm chằm chỗ khúc cua đề phòng một đám kẻ địch trong tay cầm súng bỗng nhiên trồi ra điên cuồng bắn phá.
"Khỉ." Tiêu Tê nắm tay Tây Tư Diên quay người kéo ngón tay đặt lên môi mình, người sau khẽ mở to hai mắt lập tức hiểu ý hắn: Tiêu Tê nghe được tiếng của Khỉ Ốm.
Ngụy Tư Tuyền - người không biết gì về tình huống hiện tại chỉ thấy bầu không khí mờ ám đến cực điểm của hai người, không đi dò đường lại quay ra nhìn nhau như yếu đương vụиɠ ŧяộʍ nhịn không được tức giận nói: "Các anh đang làm cái gì đấy hả, hôn gián tiếp à?"
"... Mau tìm Tuân Thiên rồi ném cái tên này đi." Tiêu Tê nạt Ngụy Tư Tuyền một câu, người sau lập tức luống cuống ấp úng nói xin lỗi, nói mình không có ý gì, là tại bản thân nhát gan, sau khi bị bắt vào đây người ngày nào cũng khóc dữ nhất chính là y, thấy Tiêu Tê và Tây Tư Diên dễ nói chuyện mới thả lỏng nói ra tiếng lòng, Tiêu Tê không thích thì để y quay về trong vỏ.
Tiêu Tê muốn chính là bộ dạng căng thẳng nhát gan của Ngụy Tư Tuyền, như vậy y mới không phát hiện bí mật full dị năng của hắn.
"Tiếp tục?" Tây Tư Diên trưng cầu ý kiến Tiêu Tê có nên đi theo tiếng đến chỗ của Khỉ Ốm và Lưu Huy hay tiếp tục đi theo lộ trình trước đó.
"Tiếp." Giọng của Khỉ Ốm không có gì khác thường, sự tồn tại của Ngụy Tư Tuyền là trở ngại lớn cho hành động của Tiêu Tê, chuyện bại lộ thân phận là một, thứ hai Ngụy Tư Tuyền là người thí nghiệm cuối cùng còn sống sót, chờ về khu an toàn để y đứng ra công khai lên án Đào Bách Khả cùng với toàn bộ quá trình thí nghiệm đầy giá trị, tốt nhất là để Tuân Thiên đưa y đi bảo vệ ngay lập tức chứ không phải đi theo họ vòng vo cứu người.
Khi Tiêu Tê và Tây Tư Diên càn quét góc trái căn cứ Thẩm Trạch Đồng ở phía bên phải đến được một phòng thí nghiệm trong góc có bốn người canh giữ nghiêm ngặt, trong bốn người có đến hai người là người dị năng tiến hóa lần hai đang bày ra tư thế như đang trông coi kho báu của ác long khiến người thích thám hiểm Thẩm Trạch Đồng hưng phấn không thôi.
Hai người tiến hóa lần đầu dễ dàng bị giải quết, sau khi có được dị năng Thẩm Trạch Đồng cảm thấy nó rất tiện lợi nhưng khi thực sự đối diện với người tiến hóa lần hai anh mới biết sức mạnh của mình chỉ là ăn may, về phương diện thu thập tin tức anh vẫn kém người có dị năng thính lực tiến hóa lần hai, nhưng khi đánh nhau trừ khi đối phương cũng có song dị năng tốc độ và sức mạnh nếu không hai người cùng nhau cũng không phải là đối thủ của anh.
Bên trong gian phòng cũng nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, khi Thẩm Trạch Đồng bị một người tiến hóa lần hai đánh văng lên cửa thậm chí còn nghe được tiếng Lâm Hổ ho to "anh Thẩm cẩn thận" ở bên trong, anh lập tức xoay người tránh thoát dao găm đâm về phía mặt, một chưởng bẻ quặt tay kẻ địch lần nữa vung đao, sau khi cướp được lưỡi dao liền trở tay đâm sâu vào bụng hắn.
Nếu có bảo hộ tay anh ta có thể đập nát đầu kẻ thù bằng một cú đấm, nhưng với tay không anh ta chỉ có thể tấn công những nơi yếu ớt, dù sao thì người tiến hóa sức mạnh cũng không thể cường hóa xương của mình, Thẩm Trạch Đồng không phải là nhà sinh vật học nên không thể nghiêm túc làm ra tư liệu, anh chỉ cảm thấy cơ thể của nhân loại sau lần thứ hai tiến hóa vẫn không thể hoàn thích nghi được với dị năng, cần thêm thời gian để thích ứng.
Bàn tay nhuốm máu vô cùng trơn trượt, Thẩm Trạch Đồng cẩn thận lau lên quần áo mấy lần mới móc chìa khóa ra khỏi túi áo của thi thể, vừa mở cửa Lâm Hổ từ bên trong lao thẳng vào trong lòng Thẩm Trạch Đồng, mùi máu tươi ngập trong mũi, nó vội la ó hỏi: "Anh Thẩm bị thương ạ?"
"Không, đây là máu của bọn chúng." Thẩm Trạch Đồng đỡ Lâm Hổ, trên má anh vẫn còn vết dao khi người tiến hóa tốc độ lúc nãy phi tới, chỉ là một vết nhạt rịn chút máu, điều này khiến lời của anh có vẻ không đáng tin. Lâm Hổ ngoan ngoãn đứng qua một bên ánh mắt nhìn Thẩm Trạch Đồng lom lom xem anh còn giấu vết thương gì không.
Ân Hách đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách, nghe tiếng đánh nhau lại thấy Thẩm Trạch Đồng tắm máu mở cửa đi vào thì giật mình đánh đổ cốc trà khiến cả quyển sách nhúng nước nóng, "Anh không sao chứ, sao anh vào được?"
"Thì cứ thế vào thôi, Tiêu Tê ở đâu?" Thấy Lâm Mèo Con vui vẻ quan sát mình, đôi mắt hạnh nhân vẫn hoạt bát như lúc ban đầu trái tim Thẩm Trạch Đồng cuối cùng cũng vững vàng đặt xuống l*иg ngực, so với Tiêu Tê anh càng lo lắng cho sự an toàn của Lâm Hổ hơn, anh còn nghĩ trước phải tìm Tiêu Tê sau đó dựa vào tin tức của hắn về căn cứ để đi tìm Mèo Con.
Nhưng đúng là may mắn, Thẩm Trạch Đồng nhìn ánh mắt quan tâm của Lâm Mèo Con trái tim mềm nhũn như tan ra thành nước đường.
"Thật sự không có chuyện gì ạ?" Lâm Mèo Con không yên tâm hỏi thêm một câu, Thẩm Trạch Đồng chắc chắn lắc đầu, "Mau đi theo anh."
"Chờ đã." Ân Hách nhanh chóng đứng dậy nhét tư liệu trải đầy trên bàn vào trong túi, đi tới tủ lạnh nhỏ ở phòng sau lấy ra hai chiếc hộp nhỏ, cẩn thận bọc xốp lại và đặt lên trên, Lâm Hổ cũng nghĩ tới cái gì từ trong ngăn tủ lấy ra một chồng băng cá nhân.
Nó bắt Thẩm Trạch Đồng ngồi xuống dùng vải xô thấm nước lau sạch vết máu trên mặt anh, "Che miệng vết thương lại, anh Tiêu Tê nói không được để lộ miệng vết thương ra ngoài."
Thẩm Trạch Đồng nhìn chằm chằm lông mi rũ xuống của Lâm Hổ, đôi mắt kia đang chăm chú nhìn gò má anh, rất nhanh làn da được lòng bàn tay thiếu niên chạm vào truyền tới nhiệt độ.