Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 119

Câu nói ngắn ngủi lại như lời nguyền độc ác nhanh chóng linh nghiệm, trong kẽ răng Ân Hách tỏa ra làn khói màu tím đen tối tăm độc ác hư ảo lượn lờ như len lỏi vào từng lỗ chân lông không thể khống chế khắc sâu vào đầu Đào Bách Khả. Cho dù gã trốn tránh thế nào đi nữa lời nguyền vẫn như loài rắn độc có răng nhọn, như gai đâm vây lấy gã không ngừng, càng quấn càng chặt.

Có lẽ gã đã từng yêu Ân Phi, nhưng đến hôm nay chút dịu dàng lưu luyến ấy sớm đã mất tích trong dòng sông ký ức, gã chỉ nhớ rõ những dối lừa và thảng thốt, nhớ đến bất lực và đau khổ.

Gã cũng nhớ những buổi tối triền miên bên Ân Hách, cho dù trong lòng gã chống cự thế nào đi nữa nhưng khi tắt đèn, hơi ấm bao trùm quanh thân đủ để thiêu đốt lý trí, nơi đó căng mịn nóng rực mang đến cho gã kɧoáı ảʍ không thể thốt thành lời.

"Còn không đuổi theo?" Ân Hách cười khinh miệt, y quay đầu ngồi khoanh chân trên ghế, "Yên tâm đi, tôi ở phe anh."

Đào Bách Khả lạnh lùng nhìn y sau đó nhặt lên một đoạn dây vải bước nhanh đến thòng vào cổ tay Ân Hách, "Anh!" Sức lực của Ân Hách không cùng một cấp bậc với Đào Bách Khả, y bị gã đè lên lưng ghế dựa, hai tay bị trói chặt vào trên ghế.

"Ân Hách..." Đào Bách Khả ác ý dùng ngón tay nâng cằm Ân Hách lên, mỉm cười ngả ngớn: "Nếu lần này em có thể sống sót tôi sẽ chấp nhận số phận."

"Có ý gì?" Ân Hách nhíu mày lại, Đào Bách Khả quay người đi ra cửa, "Em đoán xem tôi để lại thứ tốt gì trong căn cứ."

Lời còn chưa dứt Đào Bách Khả đã đi thẳng ra ngoài, Ân Hách cảm nhận được chút hơi thở còn sót lại của Đào Bách Khả trong lối đi nhỏ, y cắn chặt răng hung hăng giậm chân, một lúc lâu sau y lại sung sướиɠ thở phào nhẹ nhõm rồi bật cười tự giễu.



Tiêu Tê rất biết ơn khi cuộc chiến diễn ra trong căn cứ nghiên cứu có địa hình chằng chịt như mê cung, những ngã tư chính là chướng ngại vật tự nhiên trên đường. Từ Thâm lần đầu tiên có được dị năng tiến hóa thỉnh thoảng lại gặp rắc rối, còn khiến tường bị lõm xuống một hố hình người, trước mắt gã vẫn chưa thích ứng được với sức mạnh và tốc độ bỗng nhiên được tăng cường.

Nếu đây là nơi đồng không mông quạnh không có vật che chắn dựa vào hành động tìm đường chết của Tiêu Tê và Tây Tư Diên không biết cả hai đã bị Từ Thâm bóp ch3t bao nhiêu lần.

Nếu đã nghi ngờ tác dụng phụ xuất hiện ở dị năng nhân tạo, Tiêu Tê quyết định dụ dỗ Từ Thâm không ngừng sử dụng dị năng tiến hóa. Hắn và Tây Tư Diên tách ra hai hướng lén lút ẩn nấp trong góc dụ địch, vừa đối mắt với Từ Thâm là lập tức chạy trốn, kiểu này không khác gì vuốt râu cọp vừa mạo hiểm vừa kíɧ ŧɧíɧ.

Ban đầu Tiêu Tê chọn địa điểm tương đối bảo thủ, cứ cách năm mười mét lại cõ một ngã rẽ hình chữ T, khi Từ Thâm xông đến hắn có thể lựa chọn rẽ vào bất cứ ngõ nào rồi biến mất ngay lập tức.

Sau khi mục tiêu xuất hiện gần vị trí đã định Tiêu Tê vội vàng bày ra tư thế chạy trốn khỏi góc ẩn nấp, cơ thể hắn như đã vượt qua giới hạn của con người, không ngờ vừa mới qua khúc cua thứ hai sau lưng truyền tới một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Từ Thâm đâm vào tường rồi.

Tiêu Tê đau hộ gã, nếu không phải trong đoạn rẽ còn có người bình thường là Tây Tư Diên đang trốn có lẽ Tiêu Tê đã cất tiếng cười to đùa cợt gã một phen.

Tây Tư Diên hết sức chăm chú canh giữ ở chỗ tối giơ ngang nỏ, thấy người chạy đến là Tiêu Tê mặt không đổi sắc thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức đứng dậy nhường chỗ cho hắn chạy chậm lại, "Nghe thấy không?" Tiêu Tê vịn tường dừng lại, cười đến mặt mày hớn hở, "Gã đâm vào tường rồi ha ha ha, có đoạn ngắn tí mà cũng để bị đâm."

"Lần tới gã sẽ rút ra bài học." Tây Tư Diên nhíu mày, không cảm xúc.

"Vậy gã cũng phải leo xuống khỏi tường trước đã..." Tiêu Tê còn muốn nói gì bỗng nhiên dừng lại, hắn nhắm mắt lắng nghe một hồi lại chậm rãi nhếch miệng nói một cách chắc chắn: "Anh biết rồi, anh biết tác dụng phụ là gì rồi!"

Hắn kéo Tây Tư Diên trốn vào một góc tường xa hơn nữa, ghé vào tai anh thì thầm giải thích: "Ban đầu sau khi anh tiến hóa xong là anh ngủ suốt ngày, một là do lượng tin tức thu được quá nhiều, đau đầu lắm. Hai là vì không có cách nào để khống chế thả ra thu lại các loại dị năng trên người, sử dụng quá độ đương nhiên sẽ mệt mỏi, lúc anh gϊếŧ người ở huyện Khả Bắc về bị tiêu hao quá độ hôn mê tận ba ngày, em nhớ không?"

Tây Tư Diên gật đầu, dường như anh có chút hiểu được Tiêu Tê muốn nói gì, "Cơ thể của chúng ta vẫn chỉ là cơ thể của con người bình thường trước tận thế, nó vốn không thể nào chịu được việc tiêu hao dị năng. Gen người tiến hóa tự nhiên sẽ dần thay đổi, dần biến dị để củng cố sức chịu đựng."

"Cũng như việc xương của anh bây giờ nhất định cứng hơn em mấy lần, nhưng em nghĩ người tiến hóa nhân tạo nhờ thuốc có thể đạt hiệu quả như vậy sao?"

Tây Tư Diên như có điều suy nghĩ, "Ý anh là chỉ cần dụ Từ Thâm dùng dị năng thêm vài lần nữa chẳng mấy chốc gã sẽ thấy vô cùng mệt mỏi?"

"Không ngừng." Tiêu Tê nói: "Nghe tiếng thở thì hiện tại Từ Thâm đã mệt mỏi, thở d ốc nặng nề nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Gã không cảm nhận được cơ thể của mình đang mỏi mệt, thuốc tiến hóa đã phá hỏng cơ chế tự bảo vệ trong não gã, không phải, cũng có thể đây chính là tác dụng của thuốc tiến hóa, dùng cách tiêu hao vô hạn để giới hạn cơ thể tăng mạnh trong một thời gian ngắn."

"... Nên là?"

"Nên rất nhanh Từ Thâm sẽ tự chơi chết mình. Vì sao Đào Bách Khả vừa nghe tin tám người chúng ta tới đã sợ mất mật, đó là vì gã biết đám người tiến hóa lần hai nhân tạo nhờ vào thuốc kia vốn không chịu nổi một đòn, người của gã chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức chết vì suy kiệt chức năng cơ thể."

Để chứng minh cho phỏng đoán của mình Tiêu Tê quyết đoán để Tây Tư Diên ngồi bên cạnh hóng mát còn mình lại xuất hiện trước mắt Từ Thâm, gã kia lập tức đuổi theo, lần nữa vồ hụt, gã nhận ra tên đàn ông này coi mình là con diều mà thả, mục đích là để tiêu hao thể năng của gã.

Thế nhưng gã hiện tại không biết mệt, lại còn cảm thấy sức mạnh vô biên, "Tiêu Tê... đúng không? Tao biết mày nghe thấy, mày cũng tiêm thuốc tiến hóa lần hai? Hay mày vốn là người tiến hóa lần hai?" Từ Thâm như con sư tử không chút hoang mang lại hừng hực khí thế tuần tra lãnh địa của mình, "Mày giả vờ hay đấy, lúc trước tao đến thăm mày vài lần, cái bộ dạng nửa sống nửa chết lúc đó còn dọa tao sợ mày chết đến nơi."

Gã rất hưởng thụ trò đuổi bắt này, hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Từ Thâm không cố ý giấu đi tiếng bước chân của mình, từng tiếng bước chân vang vọng trong hành lang như ở ngay bên tai đánh lên lớp phòng ngự trong lòng người đang trốn sau tường.

Quả nhiên, khi gã dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt, đang định rời đi thì bên trong truyền đến tiếng nấc cụt, tựa hồ có người va phải vật gì đó.

Từ Thâm nhướn lông mày hài lòng xoay người mở cửa, "Ra là trốn ở trong phòng..." Lời gã còn chưa dứt bỗng cảm nhận được một cơn gió mạnh ập đến sau lưng, gã lập tức xoay người vung tay lên, đối diện với Tiêu Tê đang nhảy bật lên chuẩn bị đánh lén.

Cái vung tay này đã dùng toàn bộ sức lực, Tiêu Tê đã rút lui đúng lúc ngay khi Từ Thâm phát hiện mình nhưng trên vai vẫn bị đánh trúng văng xa ba mét, "Khụ." Hắn không để ý tới mùi máu tanh trong cổ họng mà nhanh chóng bật người lên, quay người bỏ chạy.

Lúc này đây Từ Thâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, tất cả động tác trong hình đều không thể nhìn bằng mắt thường, Tiêu Tê hoàn toàn dựa vào trực giác và xúc giác tiến hóa lần hai trong nửa bước khom lưng tránh thoát một chưởng quét đất. Nắm đấm của Từ Thâm sượt qua đỉnh đầu hắn, mũi chân trái của Tiêu Tê chấm đất rồi quay ngược 90 độ, trong chớp mắt chân phải ra sức đạp một cú nghiêng người tránh thoát từ bên hông của Từ Thâm, lập tức kéo dài khoảng cách.

Một chiêu này khiến Từ Thâm hoàn toàn trở tay không kịp, khả năng nắm bắt thời cơ tuyệt vời cùng với thân thủ linh hoạt khác hẳn người thường, nếu không phải trong lòng nắm chắc gã cũng không đi chọc vào cục phiền toái này, trong mệnh lệnh của Đào Bách Khả cũng không yêu cầu gã xử lý Tiêu Tê nhưng Từ Thâm mấy lần bị trêu chọc nuốt không trôi cục tức này.

Quán tính khiến gã không thể không tiến lên bốn năm bước mới dừng lại, gã quay đầu liền thấy Tiêu Tê chạy theo hình chữ Z bỏ xa mình 20 mét, chỗ đó có một cánh cửa lên xuống, hắn ngây thơ tự tay bấm nút xuống hi vọng nhốt Từ Thâm ở bên ngoài.

Từ Thâm đương nhiên sẽ không tha cho hành vi chọc cho đã rồi bỏ chạy của hắn, gã nghẹn một bụng tức sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Tê. Dựa vào tốc độ nhanh chóng gã khó khăn quay người, trong chớp mắt đã chui qua một nửa khe cửa đang hạ xuống, Tiêu Tê đúng ngay ở vị trí gã vươn tay là có thể bắt được.

Người đang quay lưng kia tựa hồ đã kiệt sức nhưng lại đột nhiên nghiêng người để một mũi tên sắc bén xẹt qua, mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mang theo hơi thở chết chóc tiếp cận nhãn cầu của Từ Thâm, gã sẽ không quên rằng đối thủ có hai người, lại có đủ thời gian để bàn bạc phối hợp tác chiến.

Nhưng Từ Thâm tin tưởng vững chắc trước sức mạnh tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều không làm được trò trống gì, gã lần nữa sử dụng dị năng tốc độ và xúc giác né tránh mũi tên gần trong gang tấc, khóe mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tóc bạc đang nửa ngồi bên góc tường cách đó không xa.

"Muốn chết." Gã cắn răng nghe tiếng mũi tên ghim vào vách tường kim loại, Tiêu Tê chạy tới bên cạnh Tây Tư Diên vươn tay dùng sức kéo anh lên. Tất cả hình ảnh như một thước phim quay chậm trong mắt Từ Thâm, gã lại dùng sức đạp mạnh xuống đất, sau đó là tiếng nổ ngập trời. Tây Tư Diên chỉ vừa kịp đứng lên đã thấy Từ Thâm đối diện ngã sõng soài trên đất chật vật trượt về phía trước hai mét.

Dây câu trong suốt trước đó được cố định bằng một chiếc khóa móc nhỏ sát mặt đất đã phát huy tác dụng, Tiêu Tê yên lặng giúp Tây Tư Diên dựng thẳng ống đựng tên sau lưng, bàn tay nóng bỏng nắm lấy tay đối phương, năm ngón tay quấn lấy nhau, hai người đã sẵn sàng đón địch, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn bán sống bán chết.

Tăng giảm tốc độ rất tốn sức cộng thêm chạy vòng vèo, Tiêu Tê vẫn luôn duy trì trạng tháo cảnh giác cao độ, chỉ trăm mét ngắn ngủi mà lòng bàn tay hắn toát mồ hôi nhễ nhại, trái lại Từ Thâm ngã xuống cách đó không xa hai tay chống đất dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm. Hai tay gã run rẩy kịch liệt nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không thể đứng lên.

"... Chuyện... Xảy ra chuyện gì... " Gã không thể tin nhìn hai tay không nghe sai khiến của mình, Từ Thâm đã sớm vào trạng thái thở d ốc mà không hề hay biết.

Gã hốt hoảng ngẩng đầu phát hiện hai người kia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Từ Thâm từng thấy Tây Tư Diên bắn tên thời đại học, câu lạc bộ những người thích bắn cung dành riêng một khu cho anh luyện tập, tư thế luôn phóng khoáng, bình thường có hàng đàn nữ sinh kéo nhau đến xem. Khi ấy gã cảm thấy Tây Tư Diên bắn rất nhanh, lấy tên, ngắm bắn nhanh đến mức không nhìn rõ lắm, lúc này đây gã cũng không thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Tây Tư Diên, trong nháy mắt anh gỡ khóa bên hông nỏ và lấy tên trên vai xuống, lên đạn ngắm bắn, nhưng gã lại thấy rõ mũi tên đang chĩa thẳng vào giữa trán.

Đại não điên cuồng kêu gào, tư duy kéo căng thành một sợi dây gào thét mũi tên đang lao đến, nhưng thân thể gã lại không nghe lời, Từ Thâm nhận ra mình đã kiệt sức.

Ở nơi này Tây Tư Diên chỉ tốn ba mũi tên, cuối cùng cũng rửa nhục bắn xuyên sọ của gã.

"Yếu hơn anh nghĩ." Tiêu Tê không muốn nhìn máu chảy đầy đất, Tây Tư Diên cũng không muốn lấy lại mũi tên kia, lúc ở Bắc Cảnh anh đã muốn làm như vậy, lúc này còn ngại mình đã quá nương tay, "Anh là ai, gã là ai chứ? Có khi cả đời mới chỉ tiếp xúc qua huấn luyện đơn giản nhất trong kì quân sự, còn anh thì sao?"

Anh đeo phụ trọng chạy 10km còn dễ như ăn cơm. Tiêu Tê giải quyết xong đại họa còn chứng minh được phỏng đoán thì rất vui, hắn dùng ngón trỏ lượn lờ quấn lấy một lọn tóc bên cổ Tây Tư Diên, "Đi bên kia? Tìm Lưu Huy hay Tuân Thiên?"

Hai bên đều cần giúp đỡ, hơn nữa lại cùng mất tích, nhưng chỗ Tuân Thiên tuy rắc rối hơn vẫn còn Thẩm Trạch Đồng, hơn nữa Đào Bách Khả hẳn là biết đến tác dụng phụ của thuốc không dám lạm dụng dị năng. Tây Tư Diên đưa ra quyết định còn chưa kịp trả lời đã có người trả lời cho anh.

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một hồi tạp âm, sau đó tiếng Đào Bách Khả vang vọng qua bộ phận phát thanh.

"Tiêu Tê, tao đã mở quyền hạn cả tám căn phòng, mày có thể chọn một phòng mày thích để vào, đám bạn của mày đang chờ mày đó."

Tiêu Tê mở to hai mắt nhìn đối diện với Tây Tư Diên, 8 căn phòng, bạn bè?

Loa phát thanh lại vang lên một lần, sau đó truyền tới tiếng bước chân và tiếng quần áo ma sát, tiếng người rên hừ hừ vì đau, Đào Bách Khả cười nói: "Nói chuyện, gọi Tiêu Tê một tiếng đi."

Một người khác từ đầu đến cuối không nói bất luận một chữ nào, có vẻ Đào Bách Khả thấy chán lại đánh một quyền rồi đổi người khác, "Thế mày đi."

"Au au au." Khỉ Ốm thể hiện càng ăn hại hơn người vừa nãy, "Mày đừng kéo tóc ông, không phải chỉ nói chuyện thôi à, tao nói tao nói, tao rất hợp tác! Tiêu Tê, Tây Tư Diên, thằng cháu Bằng Phi, còn cả đội trưởng Thẩm, Mèo Con đều trong tay gã, vậy... cứu hay không cũng như nhau thôi, tôi thấy mấy người tới đây có khi cũng phải chết."
Bình Luận (0)
Comment