Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 46


"Có thể, tên, dị năng?"
"Siesvan Ingrams, dị năng thị lực sơ cấp."
"..." Nhân viên bảo vệ nghe được tên tiếng Anh thì dừng bút, lúc này mới nhận ra đứng trước mặt mình là một người nước ngoài tóc bạc mắt màu xanh lục.

Anh ta ngượng ngùng lấy ngòi bút chọc chọc lên danh sách, "Cậu nói tiếng Trung lưu loát quá nên tôi không chú ý, à mà, từ đơn ghép thế nào?"
Tây Tư Diên đọc cho anh ta từng chữ một, Sở Tử Vũ cũng ở bên cạnh im lặng ghi nhớ, thậm chí còn muốn về nhà lấy sổ hộ khẩu mang đi đổi tên thành Tử Vũ Anh Cách Lạp Mỗ Tư.
Cái suy nghĩ này Tiêu Tê đã nghĩ đến thiu luôn từ mấy trăm năm trước rồi, bây giờ hắn chỉ để ý đến việc Tây Tư Diên thế mà lại chủ động yêu cầu đến phòng theo dõi cùng mình.

Hắn nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
"Không được à?" Vẻ mặt Tây Tư Diên như không để ý, không giống như cố ý tỏ ra chưa phát hiện vấn đề, Tiêu Tê lập tức nhộn nhạo, ngả ngớn nói: "Đó là muốn trải qua thế giới hai người với tôi à?"
Dư Uyển Ương cũng rất muốn làm người thứ ba chen vào nhưng con gái nhà người ta lại thẹn thùng, không chịu thể hiện tấm lòng yêu thầm quá rõ.

Sở Tử Vũ còn biết nghĩ hơn cô nàng, cũng mạnh dạn trực tiếp hơn, lập tức nói vậy y cũng phải đến phòng theo dõi ở bên ân nhân của mình.
Người anh trai phái tới đón y đang đứng một bên chờ đón người về phục mệnh nghe vậy gấp đến không chịu được, uyển chuyển khuyên nhủ vị tiểu tổ tông này đừng làm chuyện linh tinh nhưng Sở Tử Vũ nào có chịu nghe, còn mang dáng vẻ đại thiếu gia yêu cầu họ quay về mang chút đồ ăn ngon uống bồ và hai cái chăn nhung dày đến phòng theo dõi.
Đám tay chân không còn cách nào khác chỉ đành để lại một người trông chừng Sở Tử Vũ còn tất cả quay về báo cáo.


Đinh Nhất Kiệt cả đêm bị kinh hãi dày vò mới vừa trở lại khu an toàn liền thở phào một hơi, sau khi xét nghiệm máu biết bản thân không có gì đáng ngại thì thả lỏng, anh ta quay người gật đầu ra hiệu với Tiêu Tê, "Tôi về nghỉ ngơi tắm rửa rồi đi tìm các cậu sau."
"Nghỉ ngơi cho tốt, mang thuốc nhỏ mắt tới là được." Tiêu Tê phất tay với anh ta một cái, Đinh Nhất Kiệt nhớ tới cái gì trước khi đi lại nói với bọn Lưu Huy: "Chúng tôi có mẫu đơn tình nguyện thí nghiệm máu, chính là dùng kết quả xét nghiệm máu qua từng lần của mọi người để nghiên cứu, nếu được mọi người có thể ký tên không?"
"Dị năng giả cũng cần sao?" Lưu Huy hỏi, trong khi bảo vệ Bắc An cũng có điều lệ về nghĩa vụ phải hiến máu nhưng chủ yếu nhằm vào người miễn dịch.

Đinh Nhất Kiệt gật gật đầu, "Cần chứ, nhưng trong số các anh có người miễn dịch đồng ý hiến máu thì càng tốt hơn, viện nghiên cứu có thể dùng lương thực để mua, máu của người tiến hóa hai lần giá gấp mười."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Khỉ Ốm tiếc nuối buông tay than thở: "Đáng tiếc chúng tôi chỉ có máu của người dị năng sơ cấp ti tiện như rơm rác."
"Tôi là người có dị năng thính lực tiến hóa hai lần." Sở Tử Vũ thấy bản thân có giá trị cao nhất lập tức đúng lúc chen miệng nói: "Nhưng anh tôi là phân đội phó chiến đội 3S, không cần tôi phải bán máu đổi lấy đồ ăn."
Nếu cho thực lực của chiến đội Hùng Ưng là một thì 3S chính là ba trăm, tùy tiện đưa ra một tiểu đội cũng đã đủ để diệt hết toàn bộ dòng dõi Hùng Anh Anh.

Nhưng Khỉ Ốm mới tới nơi này cũng không hiểu quanh co trong đó, gã vừa nghe cũng chỉ là đội phó một phân đội mà thôi bèn trực tiếp phân loại Sở Tử Vũ thành chém gió, chút rác rưởi này mà cũng dám lấy ra để khoe khoang.
Lâm Hổ trốn phía sau Lưu Huy ló đầu nhìn trộm Sở Tử Vũ một cái, lôi kéo ống tay áo của Lưu Huy nhẹ giọng hỏi: "Y tiến hóa lần hai có thể nghe được bao xe, em nói như này y có nghe thấy không?"
"Nghe được đấy!" Sở Tử Vũ lập tức đắc ý chống nạnh, Lâm Hổ giật mình lập tức dùng ánh mắt bội phục nhìn về phía Sở Tử Vũ, "Thật là lợi hại..."
Sở Tử Vũ hả hê được rồi thì lao như điên tới bên cạnh Tây Tư Diên, "Tư Diên, em rất quen thuộc nơi này, anh đi theo em nha."
Dùng câu "bám dai như đỉa" để hình dung cái vóc dáng nhỏ nhắn này của y thì đúng là lợi cho y rồi.


Kiên nhẫn của Tiêu Tê gần như hao hết, vẻ mặt hắn lạnh băng như đang có mưu đồ gì, Tây Tư Diên cũng không muốn dính dáng liên quan gì tới Sở Tử Vũ, lần này Tiêu Tê về Tây Dương cần phải khiêm tốn không thể để các chiến đội biết được, thế nhưng Sở Tử Vũ lại khoe khoang với xung quanh mình là em trai của phân đội phó chiến đội, đến lúc đó nhất định sẽ kéo theo nhiều người đến nhận mặt làm thân...!Vẫn nên diệt tại chỗ luôn cho đỡ rách việc.
Có lẽ Sở Tử Vũ không tưởng tượng nổi mình sắp phải đối mặt với tình trạng gì, y còn đang đắc ý dẫn đường cho crush vừa gặp đã yêu, nhưng đáng tiếc thủ hạ y sai khiến lại không mang đồ ăn tới mà mang anh trai y tới.

Sở Tử Vũ nhìn thấy Sở Học Dung vẻ mặt âm u, còn lớn tiếng quát tháo y không nên hồ nháo về nhà với anh thì lập tức tủi thân kêu lên: "Không muốn, Sở Học Dung, sao anh có thể như vậy!" "Ngay cả "anh" cũng không gọi? Em đúng là cánh cứng rồi!"
Khoảnh khắc Tiêu Tê nghe đến ba chữ Sở Học Dung thì trong nháy mắt đã trùm mũ áo khoác lên, quay người vùi mặt vào vai Tây Tư Diên, nghĩ linh tinh nói: "Quả nhiên là hắn, đại học luận ngữ mạnh tử trung dung tôi sớm nên đoán được, cái tên cuồng em trai chết tiệt này lại nuôi thằng em thành dáng vẻ ngu ngốc như vậy."
"Quen hả?" Tây Tư Diên giơ tay đè lại sau gáy Tiêu Tê, âm thanh thoáng khuếch đại hư tình giả ý mà an ủi: "Đã lớn vậy rồi sao bị đau còn khóc?"
Tiêu Tê: "..."
Sở Tử Vũ còn đang ở bên cạnh một khóc hai nháo ba thắt cổ, Sở Học Dung nhìn hung ác thực ra cũng hết cách với em trai cuối cùng thật sự quay ra nhìn xem Tây Tư Diên là ai? Sở Tử Vũ lập tức khen lấy khen để Tây Tư Diên, cố gắng thuyết phục anh trai nhận Tây Tư Diên vào trong phân đội.
Sở Học Dung dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tây Tư Diên từ đầu đến chân, lưng Tiêu Tê cứng đờ, không ngừng thầm thì nhắc nhở bên tai Tây Tư Diên: "Từ chối từ chối từ chối mau từ chối hắn...!!"
"Xin chào, tôi là Sở Học Dung, anh trai của Sở Tử Vũ.

Cảm tạ cậu đã cứu em tôi một mạng, ngày sau nếu có phiền phức gì cứ đến chiến đội 3S tìm tôi." Sở Học Dung chưa đến mức tin vào ánh mắt mang theo chữ "sắc" của Sở Tử Vũ mà tùy tiện mời người khác vào trong chiến đội của mình, nhưng nếu người nước ngoài này thật sự có ý muốn gia nhập chiến đội 3S ngày sau tới tìm anh, anh đương nhiên sẽ tạo điều kiện.
Sở Tử Vũ tức giận đạp Sở Học Dung một cú, nói thẳng: "Tư Diên, anh có muốn gia nhập chiến đội 3S không, là chiến đội đứng thứ hai ở Tây Dương nha, rất khó vào đấy, nhưng anh đã cứu em nên em có thể bảo anh trai cho anh đi cửa sau."

"Không cần, chúng tôi đã quyết định gia nhập đội Hùng Ưng." Tiêu Tê không muốn lộ giọng nói thật nên nói nhanh như bắn rap, "Đúng không, đội trưởng Hùng Anh Anh."
"Đúng không???" Hùng Anh Anh hoàn toàn không biết chiến đội của đã bị gia nhập, gã bị Tiêu Tê tàn nhẫn lườm một cái, lập tức nói: "Đúng! Chiến đội nhỏ của chúng tôi hiếm khi có thêm nhân thủ, Sở đội cho chút thể diện đi."
Sở Học Dung thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng nói với em trai: "Em xem, người nước ngoài này đã tham gia chiến đội khác, mau về với anh." Sở Tử Vũ tức giận đến mức vai còn đang run rẩy, hoàn toàn coi tên Lâm Tây kia là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt chỉ hận lúc này không thể nhào tới cắn chết hắn ngay, y miễn cưỡng kiềm chế lại phẫn uất, cố cười nói với Tây Tư Diên: "Vậy cũng tốt...!Nếu như đổi ý nhất định phải nói cho em biết...!Mai em lại tới tìm anh."
Còn đến nữa?! Tổ tông ơi sao cậu kiên trì bền bỉ vậy hả! Thật sự không hổ là anh em ruột, cái nết ương bướng y chang anh trai! Tiêu Tê đến phòng theo dõi lại đấm đất xưng tội, "Tôi không nên ôm đồm cái việc xui xẻo này chỉ vì vài tấm phiếu lương thực, dính phải cái thứ mè xửng buồn nôn kia!"
"Là tôi dính vào." Tây Tư Diên góp ý, "Anh gấp cái gì?"
"Cũng vì là cậu bị quấn lấy nên tôi mới gấp." Tiêu Tê quơ quào hai chân chiếm hết đồ ăn Sở Tử Vũ gọi người đưa tới làm của riêng, "Cậu là người thích mềm không thích cứng, nhóc thối kia cầu xin hai câu đảm bảo cậu không bỏ được."
Tây Tư Diên rất kinh ngạc với hình tượng của mình trong lòng Tiêu Tê, anh nhíu mày nói: "Anh nghiêm túc?" "Hả? Lẽ nào tôi nói không đúng?" Tiêu Tê bóc gói hoa quả đông lạnh, tuy rằng rất ghét bỏ đồ ăn vặt linh tinh nhưng có thì vẫn cứ đớp, "Cậu rất mềm lòng, khi tôi sốt cao, còn cả Cù Đào...!Cậu nói xem ngày nào y cũng đúng giờ xuất hiện lời ngon tiếng ngọt theo đuổi thì cậu có đồng ý không?"
"Tôi sẽ đáp ứng y vì những điều này." Tây Tư Diên cười cười, "Lúc trước tôi đã gặp không biết bao nhiêu người như vậy rồi."
"Ồ?" Tiêu Tê nổi hứng thú, "Nói như vậy trước đây có rất nhiều người theo đuổi cậu?"
"Anh thì sao?" Tây Tư Diên hỏi ngược lại, "Có người theo đuổi anh không?"
"Còn phải hỏi?" Tiêu Tê trải chăn len, một nửa lót dưới thân nửa khác đắp lên cho hai người, "Tôi rất quý hiếm đấy." Tây Tư Diên nhếch khóe môi, cũng xốc bóc giấy bọc một quả chậm rãi cắn.
Nhiệt độ của Tiêu Tê truyền tới từng chút một, ấm áp khiến người ta buồn ngủ.

Trong lúc hai người đang dựa vào nhau thì Đinh Nhất Kiệt mang theo hòm thuốc chạy tới, thay băng bôi thuốc cho Tiêu Tê, rồi lại xem mắt cho Tây Tư Diên.
"Hết tơ máu rồi, còn khó chịu không?"
Tây Tư Diên lắc đầu một cái, Đinh Nhất Kiệt đưa thuốc nhỏ mắt cho anh, "Mới vừa nghe nói cậu có dị năng thị lực, theo lý thuyết sơ cấp sẽ không bị cát làm đau mắt, trước đây tôi từng gặp một ca viêm kết mạc, sau khi có dị năng thị lực đôi mắt không quá mạnh."
"Chẳng lẽ là sắp tiến hóa lần hai?" Tiêu Tê ở bên cạnh đùa anh, Đinh Nhất Kiệt nghiêm trang phản bác: "Dấu hiệu của tiến hóa lần hai là sốt cao, càng tiến hóa sẽ chỉ càng mạnh, sao có thể đau được?"

"Mấy giờ rồi?" Tây Tư Diên không giống Tiêu Tê lúc ngủ lúc tỉnh, nhịn cả đêm hiện tại chỉ muốn tìm cái giường rồi ngủ một giấc, Đinh Nhất Kiệt lập tức nhìn giấy, "Còn một tiếng đồng hồ nữa các anh có thể đi ra ngoài, vậy tôi đi trước, có vấn đề gì đến viện nghiên cứu khu 1 tìm tôi."
Hùng Anh Anh phái người chờ họ ở ngoài phòng quan sát, dẫn thẳng tới ký túc xá của chiến đội Hùng Ưng ở khu 7.

Dư Uyển Ương sớm đã nấu xong cơm trưa chờ Tiêu Tê và Tây Tư Diên trở về, bốn mặn một canh, dấu hiệu của sự khá giả.
Hùng Anh Anh cảm thấy cũng không buồn ngủ nên nhanh chân chạy tới hiệp hội đổi thưởng, mới vừa vào cửa đã nghe thấy mùi cơm nức mũi, vừa nhìn món ăn đang ở nhờ chỗ mình lại nghĩ ngay lẽ ra nó là của mình, lại bị lũ cướp kia giành giật.
"Lần đầu tôi thấy có người đổi gia vị không đổi lương thực." Tuy rằng đầu quả tim đang chảy máu nhưng Hùng Anh Anh vẫn khen tay nghề của Dư Uyển Ương không dứt miệng, "Được rồi, sau này mọi người đều là một phần tử của chiến đội Hùng Ưng, tôi cũng không phân của anh của tôi nữa! Tôi làm đội trưởng dùng bát canh này thay rượu kính mọi người! Hi vọng ngày sau mọi người —— "
"Chờ chút!" Tiêu Tê ngẩng đầu lên khỏi bát cơm đắp cao như núi, "Ai ở đội Hùng Ưng? Chỉ là cái cớ để qua cửa thôi."
"Hả?" Tiếng cảm thán đầy kinh ngạc này không phải từ trong miệng Hùng Anh Anh phát ra, mà là của Lưu Huy, Khỉ Ốm cùng Dư Uyển Ương đang ôm mộng ăn ngon mặc đẹp, "Ôi chao không phải, anh nói cái gì? Lý do?" "Chúng tôi còn nghĩ trước đó các anh đã đạt thành thảo thuận cho nên mới..."
Hùng Anh Anh giương nắm tay ho khan, từ trong túi tiền móc ra một tờ hợp đồng đã ký tên, "Tên cũng đã ký rồi, không thể đổi ý.

Xé cũng vô dụng, một phần khác tôi đã giao cho hiệp hội chiến đội rồi!"
"Hùng Anh Anh anh thừa lúc tôi và Tư Diên không ở tìm cách lừa dối người đàng hoàng!" Tiêu Tê tức giận đến quăng đũa, Lâm Hổ vì quá nhỏ tuổi bị Hùng Anh Anh ghét bỏ từ chối cho ra rìa vốn đang rất bất mãn, hiện tại đổ dầu vào lửa cười nhạo Khỉ Ốm, Tây Tư Diên nhìn kỹ một lần giấy bán thân của đám bạn bè ở trong phòng thương xót vỗ vỗ vai Lưu Huy, "Nói rõ trước, tôi không ký."
"Sith ông có còn là con người không!" Khỉ Ốm đập bát, "Năm ấy môn Hồng học ông không giỏi, ân tình tôi gian giúp ông ném cho chó ăn hết rồi à!?"
Môn Hồng học: chuyên nghiên cứu tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.
"Lâm Tây, ăn ngon không?"
"???" Động tác truy sát Hùng Anh Anh của Tiêu Tê bị câu này làm cho cứng lại, đội trưởng chiến đội Hùng Ưng không có mặt mũi xé họng rống to: "Tôi dùng thân phận đội trưởng ra lệnh cho các cậu! Ngày mai cũng phải đi cho tôi!".

Bình Luận (0)
Comment