Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 14

Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy trong phòng ngủ tỏa ra mùi máu tanh từ tay của cô, cô mờ mịt lo sợ, cảm thấy rất hối hận.

Nếu như Băng Diễm không gạt cô, những câu anh nói là thật. Như vậy cô mới vừa rồi là tự làm tự chịu, dùng tiêu chuẩn Đại Chu phán đoán, hẳn cô là người thay lòng đổi dạ lại lãnh huyết tàn nhẫn đúng không ?

Nhưng nếu Băng Diễm thật sự lừa cô thì sao?

Người lớn trong nhà luôn dạy cô rằng, lòng người không thể dò được, cẩn thận tránh xa là tốt nhất. Cô không thể ở thời khắc mấu chốt, vẫn còn lòng dạ đàn bà, vẫn còn ảo tưởng.

Đúng, nếu cô đã làm, thì trên đời này cũng không có gì khiến cô hối hận, vậy hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng.

Phó Chỉ Lan hít sâu một hơi, cắn răng quyết tâm. Đầu tiên muốn thừa dịp Băng Diễm hôn mê, mang anh tới chỗ một người có thể canh chừng anh dùm cô, chờ anh khôi phục ý thức lại cẩn thận hỏi anh. Cho tới khi có đáp án, tạm thời tùy cơ ứng biến. Cô không lập tức báo cảnh sát bắt anh, đã là rộng lượng lắm rồi.

Trong nhà trọ của Phó Chỉ Lan thì nơi thích hợp nhất để tạm thời giam giữ Băng Diễm chỉ có một, đó là phòng người giúp việc có thể khóa trái từ bên ngoài. Bên trong phòng người giúp việc có một buồng tắm đơn giản, có thể bảo đảm trong lúc giam giữ, Băng Diễm có thể tự do giải quyết vấn đề sinh lý của anh.

Phó Chỉ Lan nghĩ là làm, kéo Băng Diễm đang hôn mê bất tỉnh rời khỏi phòng ngủ của mình, đi đến phòng người giúp việc .

Phòng người giúp việc trước mắt đã thành phòng để đồ, một đống đồ vứt bỏ không cần dùng chất lung tung trong phòng, phải dọn dẹp thì mới có thể ở được. Phó Chỉ Lan lấy chân đẩy lung tung mấy thứ cản đường, vứt thân thể cao lớn của Băng Diễm trên mặt đất, mở đèn bên trong phòng vệ sinh của người giúp việc .

Băng Diễm trong quá trình kéo túm không tính là dịu dàng đã sớm tỉnh táo lại. Ngay lúc phát giác thê chủ sắp xoay người muốn rời khỏi thì anh giãy dụa bò lên, lấy tư thế tiêu chuẩn của nô lệ quỳ xuống, khẩn cầu: “Hạ nô biết sai rồi, xin ngài tùy tiện trách phạt hạ nô là được, chỉ cần ngài nguôi giận hạ nô xin nhận bất cứ hình phạt nào. Xin ngài đừng vứt bỏ hạ nô là được.”

Chân Phó Chỉ Lan đã vượt qua cửa, lại xoay người, ánh mắt chần chờ nhìn chăm chú Băng Diễm xích lỏa khiêm tốn quỳ trên mặt đất.

Động tác của anh không có một chỗ sơ hở nào, thấp thỏm lo âu trong mắt anh cũng không giống giả vờ. Anh sợ hãi, là thật sự như anh luôn mồm cầu xin, sợ bị vứt bỏ sao? Hay là anh sợ cô báo cảnh sát, sợ sẽ bị bắt về bệnh viện tâm thần?

Nếu anh sợ hãi, vì sao không tiếp tục dùng phương thức cực đoan kia, chế phục cô, bắt buộc cô cho anh ở lại chứ?

Một đống câu hỏi lẩn quẩn trong đầu, Phó Chỉ Lan cơ hồ cho là mình như đang mơ.

Tối hôm qua cả đêm không ngủ, ban ngày còn cùng bạn bè đi dạo, trở lại nhà lại đã bị loại tập kích này ập đến, cô không phải siêu nhân, rõ ràng thể lực đã hết chống đỡ nổi. Cô lười biếng nghĩ không ra biện pháp, bằng không cái gì cũng không quản, ngủ một giấc trước, chờ tỉnh táo lại sẽ xử lý những vấn đề phiền não này chứ? Cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lời các câu hỏi của Băng Diễm mà? Giờ cô không tính là tỉnh táo, nếu như hỏi Băng Diễm, không chừng cô sẽ lại bị anh lừa.

Cân nhắc một hồi, Phó Chỉ Lan không chần chừ nữa, bước một chân còn lại ra khỏi phòng, khóa kỹ cửa phòng từ bên ngoài, bỏ lại một câu: “Anh thành thật hối lỗi ở bên trong, suy nghĩ kỹ lại, chờ tôi ngủ dậy sẽ xử lí anh!”

“Dạ, hạ nô đã biết.” Băng Diễm dập trán chạm đất cung kính hành lễ bái biệt thê chủ của anh.

Anh đã làm sai, cô tức giận, có khả năng cô không nói gì lập tức đuổi anh đi, nhưng cô bây giờ chưa nói gì, hơn nữa hình như cũng không trách phạt. Anh hơi hơi yên tâm.

Cô thật là dịu dàng, đúng là người tốt.

Tâm trạng ổn định lại, Băng Diễm bắt đầu đánh giá hoàn cảnh quanh mình. Không có cửa sổ, nhìn không thấy bên ngoài, đây là hình phòng nhà cô hả ? Nhưng nơi này không có mùi hư thối khó ngửi anh quen thuộc, không có sâu bọ và chuột, lại còn có ánh sáng, còn có bồn cầu trắng tinh làm bằng sứ, thần kỳ là còn có thể vĩnh viễn chảy ra nước.

Anh không cần lo lắng không chỗ giải quyết, đói bụng cũng có thể dùng nước lót dạ. Vết thương đau đớn, lấy nước sạch rửa thì có khả năng sẽ hồi phục nhanh hơn, nơi này đúng là không tệ, đúng là một nơi tĩnh dưỡng tốt! Nếu như có thể ở lại, nếu như sau này được cho phép nghỉ ngơi trong phòng này, thật là tốt biết bao ?

Trong hoàng cung Đại Chu, chỉ có đàn ông được mẫu hoàng cưng chìu mới có chỗ ở riêng, còn những người đàn ông khác đều chen chúc trong một nơi nghỉ ngơi thấp bé. Bởi vì anh xấu xí, thường xuyên bị người ta cười nhạo chọc ghẹo, có khi lại bởi vì tập võ đến đêm khuya mới về, tự nhiên tìm không được chỗ gần lò sưởi ấm áp. Trong trí nhớ của anh chỉ cần có thể ngủ cạnh cửa, không bị đá ra ngoài phòng đã là may rồi. Còn đa số những ngày khác, anh mang theo thương tích cuộn mình ngoài phòng, gắt gao dựa vào tường, ảo tưởng có một mái hiên rộng rãi có thể che gió che mưa.

Thê chủ tạm giam anh trong một gian phòng, hình như không có người khác ở lại. Nơi này thật sự không giống hình phòng, nhìn như là gian phòng cho đàn ông được sủng ái ở vậy.

Thật ra thì thê chủ không tức giận đúng không ? Có lẽ chỉ là Thê chủ thích đánh đàn ông. Cô thấy anh ngoan ngoãng nghe lời hơn nữa không phản kháng, nên muốn cho anh ở lại phải không ?

Băng Diễm cố gắng ảo tưởng về mặt tốt, chỉ cần nghĩ như vậy, thân thể cũng phảng phất chẳng còn đau đớn nữa.

****

“Chị họ, vừa nãy hai người làm cái gì trong phòng ngủ? Tiếng động lớn quá.” Cao Nhạc đẩy cửa, nhìn Phó Chỉ Lan sắc mặt cực kém đang đi về phòng, tò mò hỏi một câu, hơn nữa còn chân thành nhắc nhở cô, “Chị họ, mặc dù người kia không bình thường, nhưng cũng đừng đùa quá mức, thân thể quan trọng hơn.”

“Ừ. Chị đang nghĩ có nên anh ta đi chỗ khác không.” Phó Chỉ Lan mơ hồ trả lời một câu.

Cao Nhạc lung tung phụ họa nói: “Chị nói rất đúng, nên sớm mang anh ta đi đi, nhìn anh ta em không được tự nhiên lắm.”

“Được, mới vừa rồi chị nhốt anh ta trong phòng giúp việc, đây là chuyện của hai người bọn chị, em đừng để ý đến anh ta, cũng đừng thả anh ta ra.” Phó Chỉ Lan nghĩ thầm em họ mình vẫn chưa trưởng thành, ngàn vạn lần không thể để cho em ấy thấy trường hợp bạo lực máu tanh trong kia, ảnh hưởng tới hình tượng dịu dàng của mình trong mắt em ấy.

Phó Chỉ Lan không biết hình tượng của cô trong lòng em họ đúng là rất tỏa sáng, chỉ là cách từ “dịu dàng” kia khá xa.

Cao Nhạc le lưỡi, trả lời: “Chị, em rõ rồi. Chị yên tâm, có liên quan đến thứ chị yêu thích, em sẽ giữ bí mật thay chị, tuyệt đối không nói cho anh rể tương lai .”

“Em tiểu quỷ này, không muốn sống nữa hả?” Giờ Phó Chỉ Lan mới nhận ra ẩn ý trong lời nói của em họ, rít gào, “Mau cút về phòng đi, nếu không chị ngay cả em cũng đánh!”

“Chị à, oan uổng quá! Em đối với là chị một mảnh lòng son dạ sắt nha!” Cao Nhạc hoảng hốt đóng cửa, quay về phòng. Chị họ quần áo không chỉnh tề, mơ hồ có thể thấy được trên tay trên mặt những vết máu rõ ràng, mới vừa rồi tiếng đánh nhau trong phòng ngủ còn vang to như thế, sao có thể không khiến Cao Nhạc tò mò? Trong lòng anh yên lặng cầu khẩn, chỉ mong người đàn ông chịu ngược cuồng kia so với vẻ ngoài càng mạnh mẽ cứng cỏi hơn một chút, ngàn vạn lần đừng để chị họ bạo lực của mình chơi đùa thành tàn phế.

Nội lực Băng Diễm cao thâm, tuy cách một vách tường, cũng có thể nghe thấy đối thoại bên ngoài.

Em họ thê chủ ghét bỏ anh, chuyện này không có gì kỳ lạ, nhưng ý của thê chủ, hẳn là cũng muốn vứt anh đi?

Đột nhiên anh nhận ra, từ đầu đến cuối cô không thừa nhận anh là đàn ông của cô, cô chỉ là nói không muốn anh gọi cô là thê chủ. Cô không dùng hình trách phạt, là bởi vì căn bản không cần thiết, cô không muốn anh ở lại, cô sau khi tỉnh ngủ , có lẽ sẽ bán anh đi, nhưng trên người anh nhiều thương tích như vậy có thể bán được giá tốt không? [lần đầu tiên mình thấy người bị bán mà còn lo người bán mình không nhận được nhiều tiền #_#]

Do cảm giác sợ hãi bị vứt bỏ, đói khát và đau đớn càng tăng thêm, Băng Diễm phảng phất như trong nháy mắt bị rút đi tất cả sức lực, chán nản ngã trên mặt đất, theo bản năng cuộn mình lại.

Mới vừa rồi anh vẫn còn tính toán rửa sạng vết thương, uống chút nước an tâm tĩnh dưỡng, giờ anh cái gì cũng không muốn làm nữa.

Sẽ bị vứt bỏ sao? Anh không cần thể diện, cho cô tấm thân xử nam, cô vẫn không thuận mắt, không cần anh sao?

Đúng vậy, anh xấu xí, không rõ lai lịch, mới vừa rồi còn không biết xấu hổ bắt buộc cô… Cô chán ghét anh, là chuyện bình thường.

Nhưng cô có thể làm bất cứ thứ gì để trừng phạt anh, dùng bất cứ hình cụ tàn khốc nào phát tiết bất mãn, anh cũng có thể gắng sức nhẫn nại. Chỉ cần cô không đuổi anh đi là được.

Tại sao, cô không thể bố thí cho anh một chút thương hại sao?

Đau, ngực hít thở không thông, vết thương còn chưa khử trùng, nhưng không thể hôn mê, không cách nào trốn tránh được hiện thực dày vò.

Băng Diễm không biết nên làm cái gì bây giờ, dường như tất cả những gì anh làm đều sai. Anh thật sự vô dụng, ti tiện như vậy sao? Anh nhất định sẽ khiến quốc sư đại nhân và tỷ tỷ thất vọng sao?

Nếu như trên đời này thật sự có thần linh, nếu như cô là thê chủ định mệnh của anh,vì sao không cho anh một cơ hội nữa, để anh đền bù khuyết điểm, xin sự tha thứ của cô?

Anh thành kính cầu khẩn trong lòng.



Phó Chỉ Lan quả thực rất mệt mỏi, không tắm rửa, nằm ở nơi vừa rồi cùng Băng Diễm hoan, nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, vẫn đang không cách nào nhanh chóng ngủ. Cô vẫn không yên lòng người đàn ông đang ở trong phòng người giúp việc kia, cô sợ anh đào tẩu đúng không ? Không, cô trong lòng rõ ràng, cô càng sợ là cô hiểu lầm, anh rất có thể là bị oan uổng.

Tình huống xảy ra quá bất ngờ và kỳ lạ, suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô, hành hạ cô.

Là cô sai rồi sao, hay là anh sai rồi?

Tại sao mở mắt nhắm mắt, đều là bóng dáng của anh?

Cô cố ý không cho anh thay quần áo, cố ý giam anh lại, còn nói lời lạnh lùng, cô cho là làm như vậy thật tuyệt, cô làm vậy để giảm bớt lo lắng quyến luyến với anh. Tuy nhiên, cô lại vẫn là cảm thấy tự trách nặng nề.

Cô lương thiện như cô vẫn nghĩ sao? Dựa theo tình huống vừa rồi rõ ràng là anh xâm phạm cô, cô hẳn là phải tức giận, hẳn là báo cảnh sát bắt anh mới đúng!

Cô là ngây dại, hay là đần độn?

Cô chưa tắt đèn phòng ngủ, trên sàn gỗ mơ hồ có thể thấy được vết thương của anh do bị cô đánh mà chảy máu, màu đỏ sậm loang lổ, lốm đốm trên sàn.

Anh bị thương không nhẹ, kế hoạch lúc đầu của cô là về nhà lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ đến xem vết thương của anh. Nhưng anh đã làm gì, cô lại làm gì anh rồi?

Hay là cứ theo kế hoạch trước đây, tìm bác sĩ đến xem anh? Giúp anh trị liệu ngoại thương đồng thời thuận tiện phán đoán một phen đầu óc anh có vấn đề gì không? Bác sĩ hẳn là so với người ngoài nghề biết rõ hơn về mấy cái này ?

Phó Chỉ Lam ở trên giường trằn trọc, giãy dụa khoảng một giờ, cuối cùng quyết định không thể chờ nữa, lập tức gọi điện thoại tìm bạn.

Phó Chỉ Lam có một người bạn học tên Thu Tố, cô ta là một hủ nữ thứ thiệt. Sau khi tốt nghiệp vì bị cha mẹ bức hôn, Thu Tố tìm một đồng chí để kết hôn. Một nam một nữ, tuyên bố với mọi người kết hôn sẽ không làm hôn lễ truyền thống, mà sẽ kết hôn kiểu du lịch, thuận tiện hưởng tuần trăng mật. Mà chồng của Thu Tố là một bác sĩ, còn là bác sĩ có bằng tiến sĩ ưu tú nhất khoa.

Thu Tố thích chụp ảnh, từng một lần vì thích vẻ ngoài anh tuấn của Phó Chỉ Lan, dây dưa xin cô cho chụp không ngớt. Phó Chỉ Lan không dám chủ động trêu chọc Thu Tố, bất đắc dĩ tìm kiếm bạn bè khắp nơi, thì nhớ ra chồng của Thu Tố thấu tình đạt lý, đành gọi điện nhờ vả anh ta. Đối mặt với Băng Diễm y như một người bệnh tâm thần này, đưa bệnh viện thì không có khả năng, tùy tiện tìm bạn bè không thân đến xem càng nguy hiểm hơn.

Phó Chỉ Lan không hề do dự, cầm lên điện thoại di động, gọi điện thoại cho Thu Tố.

“Này, ai a? Đêm hôm khuya khoắc không biết mọi người phải ngủ hả?” Thu Tố gào thét.

“Là mình, Tiểu Lan.” Phó Chỉ Lan dùng giọng điệu lấy lòng ân cần thăm hỏi.

Giọng Thu Tố bên kia điện thoại lập tức đổi thành dịu dàng vui vẻ, như hai người khác nhau với tiếng thét hồi nãy: “Là Tiểu Lan hả? Chào bạn, tìm mình có chuyện gì? Đang buồn chán hả? Vừa lúc chồng của mình không có ở đây, mình qua nhà bạn nhé? Tớ biết cậu nam tính từ trong xương tủy, cậu mà lập gia đình chắc chắn sẽ không được rồi, đàn ông trên đời ai có thể có được khí phách như bạn chứ.”

“Nghiêm túc mà nói, mình có việc muốn nhờ.” Phó Chỉ Lan thấp thỏm bất an mở miệng, “Trước đây mình giúp bạn chụp rất nhiều ảnh dọa người, bạn đã nói sẽ báo đáp mình, có đúng không?”

“Gì mà ảnh chụp dọa người? Bạn bè của mình vừa nhìn hình bạn lập tức nhịn không được chảy nước miếng, trước kia mình chỉ thích em gái nhỏ nhắn chỉ biết nép vào người, từ khi gặp bạn, khẩu vị của mình cũng thay đổi nha.” Thu Tố dịu ngọt cười hì hì, “Chuyện của Tiểu Lan cũng là của mình, mình giúp bạn là nhất định rồi. Nhưng vừa lúc mình đang thiếu tư liệu ảnh sống nha, bạn cho mình chụp vài tấm nữa được không vậy.”

“Bạn tìm mình chụp ảnh, có khi nào mình cự tuyệt chưa?” Phó Chỉ Lan cũng không khách khí, ngắn gọn nói, “Đàn ông của bạn cho mình mượn dùng một chút.”

“Phụt!” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng phun nước, ho mấy tiếng, Thu Tố run giọng hỏi, “Mặc dù anh ta là chồng trên danh nghĩa, nhưng bình thường bọn mình ở riêng, không can thiệp chuyện của nhau. Có phải bạn đói bụng ăn quàng không? Anh ta chỉ thích nam nhân, không phải bạn quên rồi chứ? Là vì trong nhà bạn bức hôn sao? Nếu muốn tìm người giả làm bạn trai cũng phải tìm người chưa lập gia đình trên pháp luật chứ, huống chi anh ta lại còn rất khó nói chuyện nữa.”
Bình Luận (0)
Comment