Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 41

Mạc Uyên đúng là có chỗ khác người, chuyện này còn phải nói từ gia tộc Rogers! Nhà bọn họ là thế gia quý tộc truyền thống điển hình của Anh quốc, có quan hệ rất thân mật với nữ hoàng Anh, truyền thuyết từ thời Trung Cổ đã bắt đầu nắm giữ mạch máu kinh tế Anh quốc, là {người điều khiển}âm thầm của cục diện chính trị Anh quốc, đối với thế cục quốc tế cũng có kiềm chế và ảnh hưởng không lường được. Năm đó từ lúc đế quốc  Nhật Bất Lạc khuếch trương chung quanh, gia tộc Rogers cũng đưa xúc tua đến các nơi trên thế giới, thông qua công ty mậu dịch ở Thuộc Địa làm nằm vùng cho gia tộc. Đến hiện đại, sau khi thần thoại đế quốc Nhật Bất Lạc xuống dốc, gia tộc Rogers cũng thay hình đổi dạng, dùng phương thức đầu tư tài chánh thành lập vô số công ty hải ngoại, khống chế hoặc ảnh hưởng kinh tế nước Anh, lại lấy điều khiển kinh tế mà duy trì địa vị tương đối cường thế trong cục diện chính trị vẫn.

Gia tộc Rogers rất coi trọng truyền thừa huyết thống, bình thường là con trai trưởng thừa kế gia nghiệp. Đến cận đại, bọn họ lấy hành thiện cứu tế làm lí do, thu dưỡng rất nhiều cô nhi từ các nơi trên thế giới. Thật ra thì từ tình báo chúng ta lấy được biểu hiện, những cô nhi kia bị huấn luyện nuôi dạy nghiêm khắc, sau khi lớn lên đều trở thành nhất nòng cốt tinh anh trung thành khống chế công ty của gia tộc Rogers."

" Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ mà, Đại Gia Tộc muốn kéo dài đế quốc buôn bán, luôn phải bồi dưỡng một chút tâm phúc. Cô nhi không vướng không víu, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, báo đáp người nuôi dưỡng không có gì không hợp lý."

Phó Chỉ Đình cười khổ: " Đúng vậy, nhưng Gia tộc Rogers thu nuôi rất nhiều cô nhi, hệ phái phân tranh khó mà tránh khỏi. Rất nhiều cô nhi bất mãn rõ ràng mình rất ưu tú, lại phải hạ mình nghe lệnh của con cháu nhà Rogers - số mạng bất công đã định trước. Bọn họ có người muốn thoát khỏi sự khống chế của Gia tộc Rogers tự gây dựng sự nghiệp, có người thậm chí cũng sinh ra dã tâm phản kháng đoạt quyền. Trong lịch sử Gia tộc Rogers lên xuống nhiều lần, cơ hồ đều bởi vì nội đấu."

"Anh hai, đừng dong dài nữa, anh nói những chuyện này có quan hệ gì với Mạc Uyên? Chẳng lẽ ý của anh là, những sát thủ kia là vì tranh đoạt quyền khống chế Gia tộc Rogers, ngàn dặm xa xôi đuổi tới Trung Quốc mưu hại Mạc Uyên sao? Vậy thì nên đến thẳng ám sát anh ta đi ? Những sát thủ kia nam nữ cũng không phân ra được mà, vì sao lại ra tay với em ?"

"Đây chỉ là một loại suy đoán trong nhiều loại của chúng ta thôi, em đừng kích động." Giọng điệu của Phó Chỉ Đình không tự chủ được trở nên nặng nề, "Có câu nói mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, nội đấu trong gia tộc Rogers anh cũng không rõ lắm. Anh chỉ là cảm thấy Mạc Uyên rất xuất sắc. Khi anh du học học thạc sĩ ở Anh quốc, anh ta học là hệ quản lý bác sẽ, anh nghe nói lúc trước anh ta đã đạt được bằng Thạc sĩ Tâm Lý Học. Anh ta là thiếu niên thiên tài, 16 tuổi đã lấy được nhất bảng khoa học. Nhưng anh ta luôn luôn làm việc khiêm tốn, hình như rất ít tham dự trong quản lý xí nghiệp gia tộc, từ hướng này nhìn có không ít chỗ tương tự em. Điều này làm cho anh không thể không hoài nghi, nói không chừng anh ta là người nối nghiệp Rogers coi trọng."

"Trời ạ, anh hai, tin tức quan trọng như vậy sao giờ mới nói cho em biết. Nhất định Mạc Uyên là thiên tài trong thiên tài đó!" Phó Chỉ Lan không ngừng sợ hãi than, sau một lúc lâu mới trấn định lại, lại mệt mỏi nói: " Không phải anh nói, Gia tộc Rogers rất coi trọng huyết thống sao, sao lại để cho Mạc Uyên làm người nối nghiệp?"

"Trưởng tộc Gia tộc Rogers không có con trai, cả con riêng cũng không sinh ra, trong nhà chỉ có hai con gái đợi gả. Tình huống như thế trước kia cũng xuất hiện qua, hoàn toàn bất đắc dĩ vì giữ vững huyết thống, cuối cùng gia tộc sẽ cho con gái dòng chính thừa kế gia nghiệp, kén rể. Anh nghĩ con nuôi Rogers  đều là người được đề cử vào vị trí vị hôn phu, loại nhân tài ưu tú như Mạc Uyên này cho dù anh ta vô tâm với gia nghiệp, cũng sẽ bị coi trọng hoặc là bị những người con nuôi khác coi là kình địch." Nói tới chỗ này, lời nói Phó Chỉ Đình xoay chuyển, ý vị sâu xa khuyên nhủ, "Em gái, Mạc Uyên tài hoa gia thế cũng không tệ, em ấn tượng với anh ta thế nào? Nếu như anh ta thật sự là không muốn cuốn vào gia tộc phân tranh mới về Trung Quốc tránh đầu sóng ngọn gió, nếu như anh ta hiểu quý trọng em, nói không chừng hai người có thể có một đoạn nhân duyên mỹ mãn."

Vừa nhắc tới chuyện lớn cả đời, cảm xúc Phó Chỉ Lan rất khó khống chế, trong mắt bay qua đều là bóng dáng Băng Diễm, hơn nữa không tự chủ được hòa tan hình tượng Mạc Uyên, ngoài miệng uất ức nói: "Anh hai, Mạc Uyên người ta mắt và đầu óc cũng không có vấn đề gì, vừa về nước đã điểm danh Vương Vân Vân chiêu đãi, nói rõ thẩm mỹ của anh ta rất bình thường. Anh cảm thấy anh ta sẽ sinh ra hứng thú với loại nam nhân bà như em sao? Vương Vân Vân có cảm giác rất tốt với Mạc Uyên, ngộ nhỡ cô ấy động chân tình, sao em có thể hoành đao đoạt ái đây?"

Phó Chỉ Đình thở dài nói: "Em à, anh phải nói em thế nào cho phải đây? Anh bình luận thế này không phải cố ý chửi bới bạn của em, nhưng hi vọng em có khả năng tỉnh táo suy nghĩ một chút. Gia thế bối cảnh Vương Vân Vân còn có quá khứ phong lưu của cô ta, nhất định ý muốn gả cho Quý công tử như Mạc Uyên của cô ấy cực thấp. Nếu như đến lượt anh là Mạc Uyên có bối cảnh như vậy, anh cũng biết yêu cầu Vương Vân Vân làm bạn, vui tai vui mắt đồng thời còn có thể không cố kỵ gặp dịp thì chơi, chơi đã dùng tiền tài đuổi, gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Nếu như không phải loại gái hồng lâu như Vương Vân Vân, tìm một cô gái nhỏ truyền thống ngây thơ nghĩ không ra, tương lai muốn bỏ rơi còn cần thanh toán tổn thương tình cảm quá mức, rất phiền toái không có lợi."

"A, hóa ra có nhiều cách thức như vậy đó, đàn ông các người âm hiểm quá." Phó Chỉ Lan không chút khách khí phê phán một câu, lại thấp thỏm nói, "Nếu như Mạc Uyên thật giống như anh suy đoán, chỉ có dự mưu chơi đùa với Vương Vân Vân một chút mà thôi, loại đàn ông này đáng tin chỗ nào? Không phải em nghĩ chủ động ôm ấp yêu thương gấp gáp bị người đùa giỡn. Chuyện Đỗ Thuần, đời em thậm đã chí quên không hết, sợ."

"Mạc Uyên và Đỗ Thuần tuyệt đối không phải là một dạng người. Nói trắng ra là Đỗ Thuần không chỉ có là hoa hoa công tử cũng là Phàm Phu Tục Tử, anh ta tiêu thụ không nổi sự cường hãn của em, chính anh ta cảm thấy không cách nào điều khiển năng lực của em, dĩ nhiên chọn lùi bước. Từ tư cách bạn gái bây giờ của anh ta, đó chính là một cô nàng ngực lớn nhưng không có đầu óc mọi chuyện dựa vào đàn ông, đàn ông chỉ muốn nuôi loại phụ nữ này tự nhiên không xứng với em." Phó Chỉ Đình nói rất đúng trọng tâm, "Mạc Uyên  trí khôn tài nghệ vượt xa người thường, mà em cũng không phải phụ nữ bình thường, đàn ông thông minh sẽ chọn cường cường liên thủ, chỉ có đàn ông mạnh hơn em mới là thích hợp với em nhất. Không phải em cũng hi vọng có một người đàn ông mạnh hơn em để cho em dựa vào sao? Ngoại hình và gia thế Mạc Uyên đều không có nhưng bắt bẻ, chỉ thiếu là em còn chưa để cho anh ta phát hiện chỗ tốt của em."

Phó Chỉ Lan suy tư lời nói của anh hai, cảm giác có chỗ nào không nhất trí với tiềm thức nhận định của mình, tạm thời cô không cách nào dùng rõ ràng ngôn ngữ biểu đạt ra, chỉ đành phải mơ hồ nói: "Anh hai, theo anh đánh giá Mạc Uyên đích xác là tốt như con trai Vu Bá, cũng thuộc về nên một trong những mục tiêu em suy tính kết hôn. Nhưng anh cũng nói qua đủ loại tranh cãi của Gia tộc Rogers, anh sẽ không sợ em và Mạc Uyên đi gần, bị cuốn vào nguy hiểm sao? Lại nói, mặc dù Mạc Uyên đẹp trai hơn đàn ông bình thường một chút, nhưng kém Băng Diễm rất nhiều. Hơn nữa Băng Diễm cũng rất thông minh, cơ hồ là đã gặp qua là không quên được, võ công cao cường, trung thành cảnh cảnh với em, còn có thể làm việc nhà."

Phó Chỉ Đình kiên nhẫn nghe em gái quấy nhiễu xong, trong lòng biết sự quật cường của cô không thể nào buông tha ý niệm với Băng Diễm nhanh như vậy, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển khuyên nhủ: "Em gái, dù sao Băng Diễm và em cũng là người của hai thế giới, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi em. Bây giờ em đối với Mạc Uyên  băn khoăn không tồi, như vậy anh sẽ phái người chú ý trọng điểm khảo sát anh ta. Nói không chừng, anh ta đến Trung Quốc tới là vì tìm một cô vợ môn đăng hộ đối tình đầu ý hợp, từ đó giải thoát khỏi ‘chăm sóc ’ đặc biệt của Gia tộc Rogers thì sao? Mạc Uyên nếu không phải loại hình em ghét, vì sao em không thử nghiệm anh cùng**** anh càng lui tới sâu hơn chứ?"

Sau khi chấm dứt trò chuyện với anh trai, tâm tư Phó Chỉ Lan phập phồng khó định như cũ.

Anh hai khuyến cáo rất có đạo lý, coi như cô đã quyết định tận lực làm bạn Băng Diễm, nhưng cũng không thể không để một đường lui cho mình. Cô không đi Đại Chu, cô muốn ở lại thế giới này, cô phải thừa kế công ty, trên lý thuyết cô cần gả cho một lang quân như ý. Đương nhiên tài hoa và gia thế của Mạc Uyên là rất ưu tú, là một thí sinh kết hôn rất tốt.

Cô cũng hiểu tính tình có mới nới cũ của thích hợp Vương Vân Vân làm người tình tốt hơn là một cô vợ tốt. Có lẽ Vương Vân Vân và Mạc Uyên đều xem đối phương như trò tiêu khiển, nói không chừng còn là Vương Vân Vân chơi ngán kiếm đủ bạc sẽ thả tay trước.

Bỏ ra luân lý đạo nghĩa không nói, chỉ nhìn từ diện mạo, Mạc Uyên cũng thuộc về loại hình anh tuấn cao lớn phong độ nhanh nhẹn, số tuổi dung mạo chiều cao đều xứng đôi như vậy, cô đứng ở bên cạnh anh ta một chút cũng không thấy đột ngột.

Cô còn do dự cái gì, bắt bẻ cái gì?

"Băng Diễm, anh cảm thấy Mạc Uyên thế nào?" Phó Chỉ Lan mất hồn mất vía đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Băng Diễm lại không nhịn được hỏi một câu.

Băng Diễm thành thật nói: "Anh ta đang từ Đại Chu chúng tôi đến xem tính là dáng dấp rất xấu, chỉ là dùng ánh mắt của mọi người có thể sẽ là loại hình tương đối được hoan nghênh chứ?"

"Trừ dung mạo ra? Anh cảm thấy anh ta còn có cái chỗ đặc biệt gì không?"

"Có chứ, lúc bãi đậu xe xảy ra chuyện, động tác phản ứng của anh ta rất nhanh nhẹn, là người luyện võ. Trong lúc người khác đều bối rối, tâm trạng của anh lại hết sức ổn định, hô hấp cũng dài hơn người bình thường, có lẽ là bởi vì tu luyện nội công thượng thừa."

"Cái gì?" Phó Chỉ Lan kinh ngạc cực kỳ, run giọng hỏi, "Băng Diễm, anh chắc chắn Mạc Uyên hiểu nội công hả? Chuyện này không có khả năng lắm đâu, coi như ở Trung Quốc, nội công tâm pháp cao siêu trên căn bản đã thất truyền, huống chi Mạc Uyên từ nhỏ lớn lên ở Anh, lần đầu tiên tới Trung Quốc."

"Tôi cũng vậy không thể hết sức khẳng định, chỉ nghe thấy phương thức hô hấp của anh ta khác mọi người." Băng Diễm giải thích xong câu này, vừa tò mò hỏi, "Ở Thần Tiên Thánh Thổ người hiểu nội công thượng thừa rất ít thấy sao? Như vậy võ công của tôi có coi như tốt không?"

"Võ công của anh cũng tương đối cao. Nhưng hiện đại có thật nhiều vũ khí có tính sát thương cao, khiến người không biết võ công cũng có thể dễ dàng giết chết cao thủ. Tựa như gọt đứt tóc của em..., rất có thể là Laser Gun, cương cân thiết cốt cũng không cản được." Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ thở dài, "Đây là tác dụng phụ khoa học kỹ thuật phát triển mang tới, võ công khổ luyện vài chục năm của anh so ra kém một khẩu súng trong tay người ta, ai còn khổ cực học võ như vậy đây? Cho nên dần dần võ học cao thâm thất truyền hết. . . . . . Rất nhiều truyền thống tài nghệ khác cũng là bởi vì không bì kịp công cụ sản xuất  Hiện Đại Hóa có hiệu suất cao, hoàn toàn bị vứt bỏ. Nhưng vật sách truyền thống tài nghệ sản xuất, nhất là sách nghệ thuật, ở trước mắt mà nói là cơ khí không cách nào so sánh, có chứa một loại linh tính."

Băng Diễm vẫn cho là khuynh hướng phát triển khoa học kỹ thuật là tất nhiên, phương thức lạc hậu nên bị loại bỏ, hiện tại cô cảm khái lại dẫn phát anh suy nghĩ sâu xa. Đến tột cùng những kỹ thuật tân tiến này có nên mang về Đại Chu không? Truyền thống tài nghệ tinh xảo của Đại Chu có được cất giữ thích hợp không? Thậm chí là, về địa vị của đàn ông. . . . . . Mọi người đều biết ngang hàng cùng tự do là tốt, nhưng đại đa số đàn ông Đại Chu vẫn ngu ngốc, phải tiến hành hướng dẫn theo chất lượng  , không thể một lần là xong, nếu không sẽ mang đến rung chuyển xã hội không cách nào khống chế.

Phó Chỉ Lan hoảng hốt nói: "Băng Diễm, anh hai em khuyên em nên lui tới với Mạc Uyên, anh thấy thế nào? Từ các phương diện gia thế bối cảnh tài hoa, người khác có lẽ sẽ cho là em và Mạc Uyên thích hợp hơn hơn xứng đôi hơn."

Băng Diễm chỉ cảm thấy chỗ yếu ớt nhất trong lòng hung hăng nhói một cái, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Anh đã sớm biết anh hai của cô không thích anh, không muốn anh và cô ở chung một chỗ. Anh cũng biết mình không xứng với cô. Nhưng nghe nói rõ ràng như vậy, cô tính toán lui tới với người khác, anh còn là sẽ để ý. Nơi này không phải Đại Chu, một người phụ nữ chỉ có thể trở thành vợ chồng hợp pháp với một người đàn ông. Cô và Mạc Uyên xứng đôi hơn, như vậy thì có nghĩa cuối cùng cô sẽ vứt bỏ anh sao?

Giống như đang trong bang tuyết lại bị người dội cho một thùng nước lạnh từ đầu đến chân, thân thể Băng Diễm không khống chế được khẽ run, đau đớn từ trong lòng tản mát ra.
Bình Luận (0)
Comment