Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 55

Thế ngoại đào nguyên trong miệng Mạc Uyên, thật ra là trang viên đầy tớ ngăn cách với đời.

Ngày qua ngày, đàn ông bị phụ nữ xua đuổi ra trên đồng ruộng xung quanh Cổ bảo làm việc tay chân. Nếu như không phạm sai lầm, đàn ông mới có thể trong buổi trưa lấy được thức ăn thô ít đến thương cảm. Sau khi mặt trời lặn, bốn phía sẽ sáng lên ánh đèn, như ban ngày, phụ nữ giám công sẽ thay ca nghỉ ngơi, đàn ông bụng đói kêu vang mệt mỏi rã rời lại phải tiếp tục làm việc tay chân nặng nhọc. Cho đến đêm khuya, đàn ông mới bị đuổi về phòng dưới đất, vải che giấu chỗ kín bị thu hồi thống nhất, biểu hiện tốt đẹp mới được một bàn thức ăn chó tính là đồ ăn. Sáng sớm hôm sau, đàn ông người trần truồng, lỏa, thể lần nữa bị nước lạnh xối tỉnh.

Tất cả đàn ông chỗ này đều là đầy tớ, bị phụ nữ cửa coi là súc vật công cụ. Trừ Băng Diễm, đàn ông còn lại đều là sống ở đây từ khi biết chuyện. Bọn họ không biết thế giới bên ngoài, bọn họ quen bị nô dịch tàn phá như vậy. Bọn họ nhát gan mềm yếu, bọn họ không biết chữ, bọn họ chỉ từ lao động chân tay đơn giản bẩn mệt, bọn họ đều là phụ nữ dạy dỗ. Bọn họ sợ hãi bị phụ nữ từ trong xương.

Băng Diễm dần dần biết một ít chuyện, cũng có thể đoán được nghe hiểu ý tứ lời nói người khác, đáng tiếc còn không cách nào tiến hành trao đổi với người khác. Phụ nữ cũng không nghe lời đàn ông nói, họ chỉ cần đàn ông tuyệt đối phục tùng. Đàn ông thường cùng lao động nghỉ ngơi với Băng Diễm kia kiến thức thiển cận ngu muội ngu ngốc, tuần hoàn quy củ ít châu đầu ghé tai với người khác.

Việc tay chân không bao giờ ngừng nghỉ và quy củ nghiêm khắc, Băng Diễm cũng có thể thích ứng, nhưng anh không cách nào nhịn được nội tâm cô độc khủng hoảng. Anh muốn thoát đi chỗ này, anh không thể chết lặng ngu ngốc như người khác, ngây ngô dại dột sống qua ngày. Anh không thuộc về nơi này, anh có thê chủ, anh có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Đến tột cùng là nhiệm vụ gì đó?

Thê chủ của anh, là ảo tưởng hay là chân thực đã từng tồn tại?

Theo thời gian chuyển dời, anh dần dần lại không dám khẳng định trí nhớ tan tành của mình.

Chiều nay, như thường ngày, anh bị đuổi về phòng dưới đất. Bởi vì đội bọn họ chiều nay có một người đàn ông phạm sai lầm, một phòng tất cả mọi người bị miễn cơm tối. Đàn ông không có thức ăn bồn chồn không yên, vẻ mặt khổ sở.

Băng Diễm chịu đựng mệt mỏi đau đớn, bụng đói kêu vang co rúc ở góc, nhắm hai mắt nhưng không cách nào ngủ. Anh không biết là kinh nghiệm từ đâu tới mà biết, nhưng anh có thể xác định thức ăn chó buổi tối phát ra có tác dụng an thần thôi miên, ăn nhiều còn có thể nghiện. Sau lần đó anh không dám ăn thức ăn chó kia nữa, có lúc là cố ý phạm một ít sai lầm không có thức ăn, có lúc là tặng thức ăn cho đàn ông khác ăn. Tóm lại, anh phải bảo đảm của mình thần trí không bị người khác khống chế.

Cũng may, giám sát nơi này có lẽ là quen đàn ông ngu xuẩn, tính cảnh giác cũng không cao, vẫn không phát hiện Băng Diễm mờ ám.

Nhưng Băng Diễm hiểu đây tuyệt không phải kế hoạch lâu dài, chỉ dựa vào một ít phần ban ngày căn bản ăn không đủ no, lao động cường độ cao kéo dài không ngừng và bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có đòn roi, thân thể sẽ từ từ tiêu hao. Anh nội tức không ổn, thể lực cực độ hao tổn tiêu tan, tinh thần thấp thỏm lo âu khốn hoặc rối rắm, sợ là kéo càng lâu càng nguy hiểm, không bị mệt chết đói chết cũng sẽ bởi vì thức ăn hấp dẫn bỏ qua ý thức con người, biến thành cái xác không hồn.

Cho nên mỗi một tối, Băng Diễm đều thừa dịp tỉnh táo, cố gắng nhớ lại từng ly từng tý mình có thể nhớ tới khác với nơi này. Từng lần một gia tăng ấn tượng, bắt buộc mình không được quên, bắt buộc mình tin tưởng trong trí nhớ đều là thật, nơi này mới là ác mộng là giả dối sẽ kết thúc. Sau đó mới có thể nhàn nhạt ngủ, nếu không căn bản không ngủ được.

Mấy ngày gần đây trong mộng, cảnh tượng trở nên càng ly kỳ. Anh nằm mơ thấy mình sống trong tòa thành trì thật lớn, kiến trúc trong thành nguy nga vững chãi, rường cột chạm trổ đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau. Những kiến trúc kia dạng hoàn toàn bất đồng Châu Âu Cổ bảo, mọi người mặc quần áo khoan bào đại tụ, bất kể nam nữ đều để tóc dài, tất cả đều là tóc đen mắt đen da thịt màu vàng như anh.

Chỉ là trong mộng, anh vẫn là đầy tớ như cũ. Phụ nữ cầm roi da xua đuổi đàn ông mỗi đêm ngày làm việc tay chân, anh hơi lười biếng sẽ bị hung hăng quất.

Trong mộng và thực tế còn có một chỗ bất đồng, những người trong mộng gọi anh Băng Diễm.

Anh nghĩ, Băng Diễm, có lẽ là tên của anh.

Đầy tớ tại sao có thể có tên?

Đàn ông ngủ trong một phòng với anh không có tên, trên người của bọn họ cũng bị dấu ấn một ký hiệu, phụ nữ dùng con số đánh số cho bọn họ. Trên cổ tay anh cũng bị ấn ký hiệu như vậy.

Đúng, anh ở trong mộng và ở thực tế đều là đầy tớ.

Anh không nên có tên.

“Băng Diễm!”

Trong mơ mơ màng màng, anh nghe đã có người cứ gọi anh như vậy. Anh kinh ngạc nhìn chung quanh, phát hiện mình đang đặt chân trong thành trì trong mộng.

Đúng rồi, anh lại đang nằm mơ.

“Băng Diễm, em nghe được tiếng của chị rồi hả?” Một giọng nữ quen thuộc dịu dàng gọi.

“Ngài là ai?” Trong đầu Băng Diễm đặt câu hỏi.

“Chị trong mộng của em, chị là chị gái của em.” Giọng kia lo lắng nói, “Băng Diễm, em đang ở đâu? Chị cảm thấy em đói khổ lạnh lẽo, em không có quần áo, em bị giam trong hình phòng sao? Vì sao trên cổ tay chân em bị khóa xiềng xích, đầu vai của em bị xích sắt xỏ xuyên qua?”

“Chị gái?”

Phản ứng nghi ngờ của Băng Diễm khiến Thất hoàng nữ vô cùng lo lắng, Cô khẩn trương nói: “Băng Diễm, em quên chị? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lần trước liên lạc, em nói em tìm được thê chủ rồi. Em ở Thần Tiên Thánh Thổ, mới qua ba tháng. Cảnh ngộ của em giống như thê thảm hơn lần trước.”

“Tôi quên mình là ai, thật xin lỗi.” Băng Diễm theo thói quen tự trách, dưới ý thức thân thể co rút thành một cục.

“Băng Diễm đừng sợ, chị là chị sanh đôi của em. Ở Đại Chu, chị là Thất hoàng nữ, em là nhi tử của mẫu hoàng.” Thất hoàng nữ kiên nhẫn giải thích, “Nước gặp đại nạn, em theo Thiên mệnh đến Thần Tiên Thánh Thổ, thê chủ mệnh định của em là Cứu Thế Chủ Đại Chu .”

Thất hoàng nữ nói rất đơn giản sáng tỏ. Lời của cô giống như là ánh sáng, xuyên qua hắc ám đục ngầu, trí nhớ Băng Diễm vốn mơ hồ bởi vì chút ánh sáng này hướng dẫn dần dần rõ ràng.

Anh nhớ tới tới, anh là người Đại Chu, anh là đệ đệ sanh đôi của Thất hoàng nữ điện hạ, anh là vận mệnh chi tử. Anh xuyên qua thời không đi tới Thần Tiên Thánh Thổ, anh may mắn gặp được thê chủ mệnh định của anh, anh khuyên thê chủ về Đại Chu, cứu vớt dân chúng Đại Chu.

Thê chủ của anh. . . . . . Phó Chỉ Lan, mặc dù cô chưa đồng ý cưới anh, lại nguyện ý cùng anh trở thành bạn bè trai gái.

Anh yêu cô, anh không muốn rời khỏi cô.

Như vậy hiện tại, anh là bị ném bỏ rồi hả?

“Băng Diễm, em bị ngươi thê chủ từ bỏ?” Thất hoàng nữ từ trong cảm xúc lo lắng của anh cảm ứng được lời anh không nói rõ, cô ưu thương nói: “ Băng Diễm, em nói thê chủ của em thương yêu em vô hạn, vì sao. . . . . .”

“Em không tìm được cô ấy. Em không biết cô ấy ở nơi nào.” Băng Diễm không nhịn được bi thương trong lòng, uất ức và đau đớn mấy ngày liên tiếp vỡ đê mãnh liệt, “Em rất sợ, người nơi này nói ngôn ngữ em nghe không hiểu. Tất cả đàn ông đều là đầy tớ, cũng bị ép làm thô trọng lao động. Em muốn chạy, em muốn đi tìm thê chủ.”

“Băng Diễm, đàn ông sinh nhi làm nô, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có phải em phạm sai lầm, chọc giận thê chủ của em. Cô ấy không sủng ái em nữa, mới nhốt em ở chỗ này tỉnh lại không? Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, thì em có cơ hội gặp lại được thê chủ của em đúng không?” Thất hoàng nữ suy đoán chuyện Băng Diễm gặp phải.

“Không phải vậy, đàn ông Thần Tiên Thánh Thổ không phải đầy tớ. Em không nhớ rõ mình phạm sai lầm gì, là có người hại em , thê chủ đối với em rất tốt, cô ấy sẽ không vứt bỏ em. Có lẽ thê chủ cũng bị làm hại, cô ấy gặp nguy hiểm, em phải bảo vệ cô ấy.” Những suy nghĩ này của Băng Diễm cũng không biết từ nơi nào đến, anh kiên trì, không chịu buông vứt bỏ.

“Băng Diễm, em bị bệnh, nói mê sảng thế nào? Không nên nóng lòng không nên oán hận, đừng sinh quá nhiều vọng niệm. Nếu như em không sai, thê chủ của em nhất định sẽ tới tìm em.” Thất hoàng nữ thở dài nói, “Thời gian có hạn, không biết nên an ủi em ra sao. Nhưng em phải nhớ kỹ chúng ta sẽ không vứt bỏ em. Đừng quên thời gian trở về, dù không mời được thê chủ của em, chính em cũng phải về. Người khác không quan tâm sống chết của em, nhưng chị chỉ có một mình em là em trai ruột, chị rất nhớ nhung em, chị đang mong đợi em có thể bình an trở về.”

Lúc giọng nói quen thuộc dịu dàng đó biến mất, Băng Diễm biết mình khóc, đủ loại chuyện cũ ở Đại Chu hiện lên trái tim. Đau đớn giá rét, anh tận lực quên, chỉ ghi nhớ ấm áp vui sướng trong lòng. Nếu như không có chị của anh là Thất hoàng nữ điện hạ chăm sóc, có lẽ anh đã sớm chết với cưỡng bức lao động nặng nề và khi dễ ngược đãi. Chị của anh nhớ anh, anh không phải người cô độc. Anh phải về, về Đại Chu. Dù anh đã bị thê chủ vứt bỏ, chị của anh vẫn không ghét bỏ anh.

Anh phải thoát khỏi động ma này, cho tới bây giờ anh cũng có chỗ để về.

Mục tiêu rõ ràng ra, anh tìm kiếm có thể cơ hội thoát đi.

Băng Diễm phát hiện đàn ông dịu ngoan khéo léo, sẽ bị chọn trúng ở ban đêm miễn trừ cưỡng bức lao động, mang đi gian phòng hào hoa trong thành đảm đương dụng cụ vật kiện, hầu hạ phụ nữ vui đùa. Còn những Mỹ Thiếu Niên yếu ớt cũng không cần đi đồng ruộng lao động, bọn họ bị nhốt trong lâu đài phục vụ phụ nữ gần người, giặt quần áo nấu cơm quét dọn gian phòng.

Rốt cuộc có một ngày, anh “Vinh hạnh” bị chọn làm ghế ngồi, vào đại sảnh hình tròn trong thành. Đầy tớ tráng kiện giống anh, đều bị ra lệnh quỳ rạp dưới đất nằm sấp vững vàng, xích, trên sống lưng để đệm thật dầy. Sau đó phụ nữ lục tục tiến vào, chọn chỗ ngồi của mình.

Băng Diễm nhận ra bên trong đại sảnh phần lớn cũng là giám sát, còn có mấy phụ nữ xa lạ quần áo hoa lệ, chắc là nhân viên quản lý cao cấp trong pháo đài cổ, bình thường rất khó thấy ở vùng đồng ruộng.

Vậy mà những phụ nữ này đều không phải là chủ nhân của nơi này, họ cung kính chờ đợi chủ nhân xuất hiện.

Tiếng nhạc ưu nhã vang lên, tất cả phụ nữ nghiêm nghị đứng dậy, cửa đại sảnh hình tròn mở ra, tám thị nữ vây quanh một cô bé đi vào.

Băng Diễm không dám ngẩng đầu nhìn dung mạo những người đó, vị trí của anh chỉ có thể sơ lược thấy giầy những phụ nữ kia, hơn nữa dựa vào thính lực phán đoán, mới suy đoán ra đi vào là những người nào.

Căn cứ trận thế trước mắt, cô gái nhỏ ở giữa là chủ nhân chỗ này.

Cô gái nhỏ kia đường hoàng lịch sự nói thông suốt, Băng Diễm cơ hồ là một câu cũng nghe không hiểu.

Chợt tiếng nói cô gái nhỏ kia chuyển một cái, chỉ vào Băng Diễm hỏi “Đầy tớ đó là nơi nào tới, vì sao trước kia chưa từng thấy qua? Anh ta tóc đen mắt đen giống ta, có ý tứ, bảo anh ta bò qua đây để cho ta nhìn kỹ một chút.”

Giám sát bên cạnh Băng Diễm biết anh nghe không hiểu họ nói chuyện, lại e sợ cho chậm trễ chủ nhân phân phó, lập tức vung roi quất vào Băng Diễm đứng lên, dùng ngôn ngữ hô quát thô lỗ bình thường bảo anh nhanh chóng bò đến trước mặt chủ nhân.

Cô gái nhỏ hào hứng bừng bừng nâng gò má của Băng Diễm, nhìn kỹ anh diện mạo.

Lúc này Băng Diễm cũng có đầy đủ cơ hội nhìn một chút bộ mặt thật chủ nhân chỗ này. Thật là rất kỳ lạ, tất cả mọi người anh đã gặp trong tòa thành trước kia là tóc vàng mắt xanh hoặc là làn da màu đen, mà cô gái nhỏ thế nhưng tóc đen mắt đen, da lại trắng nõn như tuyết mà không phải là màu vàng.

Cô là con lai?

Suy đoán to gan này nhô ra từ đáy lòng Băng Diễm, hơn nữa anh còn mơ hồ cảm thấy mặt mày dung mạo bé gái này giống như đã từng quen biết. Hình tượng một người đàn ông mơ hồ đầu đung đưa trong.

Thị nữ bên cạnh cô gái nhỏ giải thích: “Hồi bẩm công chúa điện hạ, tiện nô này là món đồ chơi mấy ngày trước Mạc đại nhân đưa tới. Tụi nô tỳ cảm thấy dung mạo anh ta xấu xí khó coi, sợ hù Điện hạ, an bài anh đi làm khổ nô.”

“Là quà tặng Mạc đại nhân đưa tới sao?” Trong con ngươi ngây thơ của cô gái nhỏ thoáng qua một tia mừng rỡ, “Mặc dù tên đầy tớ này dáng dấp cao lớn, dung mạo cũng không so được với nam nô tế tuyển trong bảo, nhưng nếu là tâm ý Mạc đại nhân, cô phụ thể nào? Mẫu Hoàng thích Mạc đại nhân nhất, ta cũng vậy không thể không nể mặt mũi của anh ta. Tên đầy tớ này sau này ở lại hầu hạ bên cạnh ta đi.”
Bình Luận (0)
Comment