Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 19

Một buổi sáng sớm trong lành cùng bầu không khí lạnh lẽo trong vắt, vài đợt tuyết cố bám trụ trên nhánh cây bởi vì nặng hay không đủ chỗ mà nặng nề rơi xuống nền tuyết bên dưới.

Hàn Diễm không quan tâm đến khí lạnh bên ngoài, chỉ ôm trong tay hộp đá chứa than để làm ấm tay, bản thân ngồi lắc lư trước sau với ghế bập bênh bằng gỗ đã được lót đệm. Trên người khoát lên áo choàng, trên chân phủ thêm một lớp chăn nhỏ, nheo mắt để gương mặt tạo ra nét cười nhìn tiểu Thi như cục bông di động đang dùng một nhánh cây khô, viết ra từng chữ cái cho tên hộ vệ câm kia xem, lâu lâu lại khẽ run lên, nặng nề nhưng khẽ khàng thở ra đợt khói trắng.

Đứa nhỏ nói không ngừng. Hết chữ này rồi lại đến nét kế, lại nói về cách ghép từng nét còn người ngồi bên trên bậc thềm dù cho tầm nhìn là xuống nền tuyết nơi có những con chữ do tiểu nha đầu viết, nhưng mặc nhiên hắn cũng không có biểu hiện gì nhiều.

Bỗng ở cửa vào xuất hiện một chú mèo trắng với những mảng màu đên trông rất ngộ cùng đôi mắt màu xanh thong thả bước vào, chợt bước chân nhỏ ấy dừng lại, lắc lắc đầu rồi lại ngồi xuống dùng chân trước dụi lấy gương mặt nhỏ của mình rồi sau đó lại tiếp tục đứng lên, đi đến bên cạnh tên hộ vệ mà ngồi xuống, sau đó kê đầu đến gần tay hắn, bắt đầu cọ, rất vui vẻ kêu meow meow.

Tiểu Thi từ lúc thấy nhóc kia liền dừng nói, tay cũng chỉ cầm thanh gỗ và dùng một bộ mặt không thể tin được nhìn vào mèo béo kia. Hàn Diễm cũng rất bất ngờ, nàng cũng tròn mắt mà nhìn hành động của mèo béo, rồi lại nhìn đến tên hộ vệ sau khi thấy tiểu Thi dừng viết, hắn nhìn lên đứa nhỏ một chút, rồi quay đầu nhìn qua mèo béo, giơ tay xoa xoa đầu nó. Mèo béo được khích lệ liền đứng dậy, lẹo gọi meow một tiếng rồi đặt cái chân đầu tiên lên đùi của tên hộ vệ và kế đến sau khi đã thấy hắn chuyển tư thế thì liền bước lên,thoải mái nằm trong vòng chân của hắn, tay trước giơ lên cào cào phần áo trước ngực hắn một chút, trở mình một chút rồi lại nằm yên mà lim dim ngủ

Hàn Diễm mím môi, giơ nắm tay ra trước mặt, quay đầu đi khẽ ho gằn nhẹ vài tiếng. Đứa nhỏ cũng đồng thời vì tiếng ho khẽ kia mà giật mình nhìn qua chủ tử, lại thấy nàng phất tay, lắc đầu ý không có gì thì mới yên tâm, vuốt ngực, hít sâu một hơi, tiếp tục nói, tiếp tục viết. Tiếng nói ấy trong trẻo, nhẹ nhàng khiến Hàn Diễm cũng muốn gật gù mà ngủ. Chỉ là bên cạnh, đã có thêm một chiếc ghế bập bênh khác, trên chiếc bàn gỗ nhỏ trống trải bên cạnh được đặt thêm vào một lọ trầm hương thật bình yên tỏa hương giữa không gian rộng lớn thoáng đãng xung quanh

Người đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cũng khẽ khàng lắc lư trước sau như Hàn Diễm, trong tay là quyển sách cùng thẻ tre đánh dấu. Hắn chậm rãi mở ra trang sách, bắt đầu đọc.Hàn Diễm tựa đầu ra sau gối, quay đầu nhìn sang người bên cạnh, lại đưa tầm nhìn xuống dưới nhìn hai con người vẫn đang chiến đấu cùng những con chữ, rồi lại đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh cao vút kia, thở dài một hơi.

"Hàn Diễm"

"…."

"Vài ngày nữa là hoa đăng"

Hàn Diễm lười biếng khép mắt, chỉ trẻ lời bằng âm giọng_"Ừm"

"Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị xong"

"…."_Nàng mở hờ mắt, liếc qua nhìn Ly Bách vẫn đang đọc sách rồi lại trở về với bầu trời, nhưng đã không còn lim dim mắt ngủ, chỉ thờ ơ mà nhìn vào tán cây phủ tuyết,thiết nghĩ, tên bên cạnh, có vài chuyện giấu hắn cũng bằng thừa, nhẹ nhầng nói_"Ngày mai ta cùng bọn họ quyết định đi xem nhà"

Ly Bách cũng không một lần nhìn qua biểu hiện của người bên cạnh, khẽ dùng lực đẩy người một chút để chiếc ghế có thể tiếp tục lắc lư vẻ mặt rất nhàn nhã. Nhưng bỗng nhiên hắn lại nheo mắt, mỉm cười, vươn ra hai tay luôn bắt vào nhau của một thư sinh, thư thái đặt sang hai tay vịn của ghế_"Hàn Diễm, khi về già, muội muốn sẽ như thế nào?"

Hàn Diễm nghe qua hít lấy một hơi thật sâu, mắt cũng nhắm lại rồi chậm rãi mở ra_"Bỗng nhiên nghĩ lại, ta và ngươi, đủ thân thiết để nói chuyện sau này sao?"

"Ta thật sự không muốn sống lâu, cho nên vẫn chưa nghĩ đến việc về già"_Ly Bách mặc kệ lời phủ phàng của Hàn Diễm, vẫn một bộ dạng điềm tỉnh, thong thả mà trả lời_"Chí ít... có lẻ là được vui vẻ mà sống chăng?"

"Đừng nói mấy câu khiến người khác đau lòng rồi thương hại ngươi như vậy"

"Sao?"

"Ta sống đã quá lâu, từng trải cũng quá nhiều. Những thứ ngươi nói, khiến ta khó chịu, đầu sẽ đau. Sở dĩ thời ta còn sống lúc trước có câu. Đối với người đã từng trả quá nhiều. Một là sẽ mang ngươi vào những gì họ từng trải để ngươi nềm mùi, hai là sẽ làm mọi biện pháp để kéo ngươi ra. Bởi căn bản họ biết cái từng trải kia khó chịu đến đâu"_Hàn Diễm lại hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn Ly Bách nhếch môi cười_"Ta là loại thứ nhất. Đừng cho ta biết điểm ếu của ngươi, sẽ có ngày rồi ngươi sẽ phải hối hận"

Ly Bách đưa tay, chạm nhẹ lên những nét khắc tinh tế trên thân quạt. nheo mắt, mỉm cười nhìn trời_"Từng trải là gì? Đau khổ là gì? Không phải trong lúc khó khăn, đau khổ nhất trong tiềm thức dù là yếu ớt nhất cũng mong một lần được sống hạnh phúc, vui vẻ sao? Dù muội có lớn hơn ta, biết nhiều hơn ta, hiểu nhiều hơn ta, nghĩ nhiều hơn ta. Suy cho cùng, đích đến cũng chỉ có một"

Nhìn thấy vẻ mặt bình thản kia của Ly Bách, Hàn Diễm chớp mắt ngây ngô nói_"Ta muốn nghe"

"Nếu muội chịu tiết lộ thứ muội giấu diếm ta về thứ cả ta và muội đều không thể có thì ta sẽ nói cho muội biết"

Hàn Diễm liếc mắt có chút khinh bỉ nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Ly Bách, thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn về khung cảnh trước mặt, mắt không kiềm được nhìn qua góc nhỏ chỗ tên hộ vệ ôm mèo béo học chữ cùng tiểu Thi ồn ào_[Thật sự rất bình yên]

"Khi về già sao? Bản thân ta cũng muốn được vui vẻ, muốn được ngồi ở giữa sân mà nhẹ nhàng lắc lư trước sau trên ghế bập bênh phơi nắng, ta sẽ được lười biếng... muốn người ở quanh ta cũng vui vẻ... ta còn muốn..."_nói đến đây nàng lại thở dài_"Quên đi"

Ly Bách quay đầu nhìn người bên cạnh, vẫn cong mắt cười, sau đó quay đầu trở về, vẻ mặt bình thản nhưng nghiêm túc ẩn sâu_"Được"

Nàng có chút bất ngờ, có chút ấm áp, cúi đầu, nở nụ cười tiếc nuối, thở dài một hơi, nheo mắt nhìn trời cao với những tia nắng cố xuyên qua những đám mây lớn tạo thành những cột sáng xa xăm.

~~~~~
Ở trong một căn phòng của quán rượu nọ đang có tám con người già trẻ lớn bé chen chúc cùng nhau

Một nam nhân sau một lúc suy nghĩ đắng đo, cuối cùng vẫn quyết định thở dài, nhìn đến lão ông hai tay đều gác lên đầu gậy ngồi quay lưng qua một bên_"Phụ thân, sao người có thể vì một lời yêu cầu, vì một miếng ngọc mà chấp nhận việc này"

Lão ông ngoảnh đầu nhìn con trai, nhắm mắt thở dài, lại nhìn đến cánh của phòng trước mặt, giậm nhẹ gậy xuống nền nhà_"Ngươi không biết gì cả, việc gì đến rồi sẽ đến, ta chỉ thuận theo thiên ý mà làm"

Nam nhân thở dài, đập bàn đứng dạy, vẻ mặt tức giận hướng về phía ông lão vẫn quay lưng với mình_"Cái gì mà thiên ý, phụ thân, người lại muốn như năm xưa, để mọi chuyện lại tái diễn nữa sao?"

Lão ông giậm mạnh gậy xuống nền già, giọng cũng lớn hơn hẳn_"Ngươi im miệng, chắc chắc là người đó, ngươi phải tin ta, người đó sẽ là người giúp chúng ta giải oan"

Một nữ nhân trên tay là đứa nhỏ, cũng khẽ chau mà hướng về phía lão ông_"Phụ thân, người bảo làm sao chúng ta có thể tin vào một tiểu a hoàn"

"Không những là tiểu a hoàn mà còn có thêm người bói quẻ nữa kìa"_một thiếu niên gần đó rất không khách khí cắn vào trái táo một ngụm lớn, rồi nhảy lên cửa số, vui vẻ ngồi ở đó

Nam nhân và những người còn lại trong phòng nghe được liền bày ra vẻ mặt không thể nào nhìn lão ông_"Phụ thân!/ Bá phụ!"

"Các ngươi câm miệng. Chuyện ta làm ta biết. Còn người đứng phía sau tất cả đảm bảo cho chúng ta mọi việc sẽ thành công. Ngươi muốn trăm mạng người cứ như vậy không nhắm mắt mà chết sao? Ngươi chịu được nhưng ta thì không!"

Người nam nhân đó thở dài, buông xuôi nổ lực, quay lưng nhìn về phía cửa sổ_"Phụ thân, ván cờ trước, chúng ta đi sai. Mất hơn một trăm mạng. Người vẫn còn muốn đi tiếp sao?"

"Ý ta đã quyết"

Nam nhân nhịn không được, đi đến trước mặt lão nhận phân bày_"Phụ thân, chúng ta một thân làm lụng, chỉ là người dùng sức không dùng mưu, quả thật lần này quá mức nguy hiểm. Không những bị người sử dụng cho mục đích riêng mà thậm chí chưa đạt được kết quả đã mất mạng"

Lão ông lấy ra trong người một mảnh ngọc đỏ nhỏ, nhìn nhìn một chút, rồi lại đưa cho nam nhân lặng lẽ quay đầu đi_"Ngươi nhìn thấy miếng ngọc này ra sao?"

Ông ta chỉ vừa cầm lên, liền mắt tỏa sáng dù cho gương mặt vẫn còn nét khó hiểu_"Ngọc tốt"

"Người trong nghề, chắc chắn rõ thực hư. Đối với người không biết, ngươi phải cố gắng phô bày ra giá trị của một viên ngọc để người khác có thể hiểu được phần nào đó ý ngươi muốn nói. Thứ ngươi nghĩ chưa chắc người khác đã hiểu hết. Ngươi không cho họ thấy giá trị của ngươi thì sao họ có thể trân trọng hoặc tín nhiệm ngươi? Ngươi chưa cho họ thứ gì mà lại muốn nhận lại một đặc ân lớn sao? Ta e cái giá là ngay cả gân cốt ngươi cũng không còn. Họ dùng mưu, chúng ta dùng sức. Mỗi người đều cần một ít của nhau. Nếu mọi chuyện cũng không thành, hy vọng duy nhất của ta cũng chỉ là người làm ngọc tìm được người hiểu ngọc mà thôi. Đi đi, ý của ta, người muốn theo hay không thì tùy. Lão nhân đây quá già, quá yêu để có thể ép buộc các ngươi rồi"_ông lão thở dài, phất tay ý đuổi người

Người nam nhân nhìn phụ thân ông rồi lại nhìn xuống miếng ngọc, lại nhìn quanh một vòng bảy người đang cùng nhau đồng lòng yên lặng, quay mặt sang mỗi hướng khác nhau.
~~~~
"Hành nhi, con nói xem, rốt cục là con và Trịnh Lương đã làm gì khi đến Lam phủ?"_Liễu Thanh vẫn một bộ dáng thanh thoát, nhẹ nhàng nâng lên gáo nước nhỏ để tưới cây

Trịnh Hành đang nâng trà định uống, nghe được câu hỏi kia thì đã dừng lại hành động trong giây lát, mắt khẽ nhìn sang phải rồi rất nhanh trở lại với chung trà, bình thản uống, sau đó chậm rãi đặt qua một bên_"Không quan trọng"

"Hành nhi, đừng nghĩ giấu ta"

"Người còn chuyện hậu cung"

"Đã có Vân hậu nhiệt tình kia giúp ta chăm sóc. Hành nhi, ta là quan tâm con"

"Thật sự không có chuyện gì quan trọng"

Gáo nước trong tay Liễu Thanh chợt ngừng lại giữa không trung, ánh mắt bà vô hồn nhìn vào cây nhỏ bên dưới, rất nhanh lại nhẹ nhàng mỉm cười, chớp mắt lấy lại thần_"Tại sao lại không quan trọng?"

"Bởi vì không liên quan"

"Từ khi nào con đã xem thường Trịnh Lương như vậy?"_Liễu Thanh luôn như vậy, mọi việc liên quan đến triều chính hay cung đình bà ta đều luôn rất nhàn nhã, điềm tĩnh, nhẹ nhàng như mặt nước trong chỉ ngoại trừ đôi lúc Trịnh Hành có ý tứ muốn phản khán

"Hành nhi không xem thường hắn. Việc hắn làm, tự hắn có ngày gánh lấy hậu quả"

Bà nhẹ nhàng đặt lại gáo nhỏ lên tay nữ tì, mị mắt khẽ quay đầu nhìn Trịnh Hành phía sau rồi lại trở về nhìn cây hoa nhỏ, chậm rãi đưa tay, miết nhẹ cánh hoa _"Con biết gì sao?"

"Không"

"Trịnh Hành"

Trịnh Hành hắn đứng dậy, đi đến vách gỗ, vươn tay sờ lấy bức tranh vẽ một nữ tử đang rất thong thả và trông có vẻ là đang rất vui ngồi trên bờ tường nhìn ra cảnh trời rộng cùng thiên nhiên bao la bên ngoài kia_ "Người kia, đã tìm ra được chút manh mối"

Liễu Thanh nghe được cũng dừng việc cắt tỉa cây, vẻ mặt ánh lên tia kì vọng, vui mừng hiếm hoi nhìn hài tử_"Thật sao? Như thế nào? Có tìm ra được không?"

Trịnh Hành cũng không quay đầu, chậm rãi nhấc chân bước đi ý muốn ra ngoài_"Vẫn chỉ là manh mối nhỏ, người cũng không cần gấp, ta sẽ điều tra"

"Được, được, ta tin Hành nhi của ta"
~~~~

"Lương nhi, con nói xem, tại sao ngốc qua kia vẫn chưa có động tĩnh?"

Trịnh Lương vẫn một bộ mặt vui vẻ, nâng lên chung trà mà uống_"Điểm này, thật sự ta cũng không rõ. Chắc có lẽ đứa nhỏ đó đã quên"_hắn nhìn qua Vân Liên, mặt cũng trở lại lạnh lẽo âm trầm_"Dù cho mang đến hay không, cũng chỉ kéo dài đến hoa đăng"

Vân Liên nghe được liền có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng khẽ mỉm cười_"Làm sao?"

"Ly Bách hắn trông rất lạ, hành động gần đây đa phần đã được che dấu, không còn công khai như trước nữa. Thái độ của hắn khiến ta không an tâm"_Trịnh Hành vẫn một bộ mặt vui vẻ nhìn mẫu phi của hắn, rồi lại quay về nhìn thẳng phía trước mặt

"Nhưng nếu đến hoặc sau hoa đăng, đứa nhỏ kia nhớ lại chuyện và muốn đi lấy món đồ kia, Lương nhi đã nghĩ đến chưa?"

"Nếu mẫu phi đã nói vậy, thì sau hoa đăng ba ngày vẫn là có thể"

"Lương nhi, nếu có được ấn tín của Lam vương, định sẽ làm gì?"

"Chỉ đơn giản để làm thêm một cái khác tương tự như vậy, hoặc nếu tình hình lúc đó thuận lợi thì...có lẽ sẽ âm thầm mượn dùng nó vài ngày cuối cùng đều sẽ trả lại hắn"

"Lương nhi phải cẩn thận"

"Chuyện này rất đơn giản, đều là tùy theo biểu hiện cùng với sự may mắn của đứa nhỏ kia, ta sẽ chọn ra cách phù hợp nhất để nhận lấy những gì đứa nhỏ kia tặng"_nói đến đây, Trịnh Lương lại mày khẽ chau nhẹ

Vân Liên rất nhanh liền thấy được biểu hiện của Trịnh Lương, bà cũng liền lo lắng_"Lương nhi, con không ổn?"

"Chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra thêm một tình huống khó tin khác"_mày của hắn bởi vì suy nghĩ nhanh này mà chau lại ngày một gần, quạt trong tay cũng được nắm chặt_"Nhi thần quên mất chúng ta còn có phụ hoàng"

Vân liên cũng liền chau mày, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Trịnh Lương_"Lương nhi, nhất định phải cẩn thận"

"Gần đây, người luôn trông rất vui vẻ, thần thái đều rất thoải mái. Trên triều dù cho có loạn, người cũng không nóng giận như trước"

Vân Liên nghe được, mắt liền nhìn sang nơi khác, nhếch môi cười_"Chỉ e là Liễu quý phi kia là làm gì rồi"

"…"_Trịnh Lương đối với chuyện hậu cung cũng không để ý quá nhiều, nhưng nếu người mẫu phi này của hắn làm chuyện gì đó vượtqua sức tưởng tượng, hắn sẽ giúp bà kéo lại nó một phần, trong phạm vi có thể chấp nhận được. Hắn đánh quạt vào tay như vừa ra một quyết định nào đó, sau đó đứng lên, hương mẫu thân hắn chắp tay, cúi chào_"Hài nhi cáo lui, mẫu phi nhớ cẩn thận"

"Lương nhi thật sự đi sao?"

"Đúng vậy. Dù cho là được Trịnh Hành nói với phụ hoàng ban cho ta đặc ân thăm người nhiều hơn thông lệ, nhưng cũng thể ở quá lâu, sẽ không tốt. Tiện đường sẽ vào Mục phủ thăm Trịnh Duệ"

"Ừ, chỉ cần nhớ phải cẩn thận"

"Đạ tạ mẫu phi, ta sẽ ghi nhớ. Người cũng cẩn thận"

"Mau đi đi, không lại chậm trễ"

"Nhi thần cáo lui"

[Ly Hiên ngươi phải bước đi thì ta mới có thể cũng Ly Bách bày trò. Mau mau cho ta xem biểu hiện tiếp theo của ngươi, nhất định không được làm trò chơi của ta bị hỏng, bằng khong ta cho ngươi sống không bằng chết, ngốc tử Ly gia]
~~~~~
Tại một góc nhỏ trong một con hẻm lớn, có một người với áo choàng đen bao lấy người, phủ che cả mắt đang cùng với giọng điệu cười nguy hiểm của mình, từ trong tay vung lên mấy thẻ tre rồi để nó rơi xuống mặt bàn. Sau đó lại vươn tay lấy thêm mai rùa, lẩm bẩm gì đó rồi mở mai rùa ra xem xét, haha cười to_"Hàn Diễm, tôi sẽ cho cô chết không bằng sống...a, sống không bằng chết hahahahaha"

Đang lúc người kia còn đang vui vẻ nhìn vào mấy quẻ bói thì lại có người đến bập bàn_"Này cười cái gì, ngươi xem bói dạo đúng không?"

Người cũng không nhìn lên, thong thả thu dọn đồ vật trên bàn_"Mắt ngươi còn tốt chứ hả? Không thấy rành rành ra đây sao?"

"Hừ, lắm điều, mau xem cho bản công tử"

"Không xem, hạng người như ngươi, vừa xấu vừa thô lại còn thiếu văn hóa, vốn dĩ là đá tảng, mài cũng phí công"_nói rồi lại không khách khí gác một chân lên ghế, tay cũng gác lên đầu gối, tay kia đập bàn, hất mặt nhìn hắn_"Ngươi mà công tử cái củ cải ấy, không xem, cút đi. Thật là ô nhiễm nhãn quan của ta mà. Ôi mắt tôi"_nói đoạn người đó liền dùng ngón trỏ ùng ngón cái xoa xoa hai bên mắt, rồi lại ngẩng đầu, nhìn tên nam nhân đang nhìn mình chòng chọc_"Còn nhìn cái gì mà không chịu biến đi. Nhìn nữa ta đảm bảo mắt ngươi ba ngày sau sẽ giân người mà tự động rớt ra"

"Cái tên này! Ngươi có biết bản công tử là ai không hả?"

Người đó liền dùng một nữa ánh mắt hoài nghi không tin tưởng ngước nhìn, cả người cũng nghiêng về phía sau một chút, miệng cũng trề uống_"Củ cải?!? Củ kiệu?? Củ hành? Củ tỏi? Mặc kệ dòng họ nhà ngươi, ngươi thích cái nào thì là cái đó. Cho nên"_người đó đâp bàn khiến cho tên nam nhân kia cũng phải giật mình_"Cút ra khỏi thế giới quan của ta!"

"Ngươi không muốn xem, ta lại phải xem cho bằng được. Bằng không, vào nhà lao mà xem quẻ cho ta"

Người đó liền tỏ thái độ dửng dưng, rung đùi, quay mặt sang một bên, tay chống lên đầu gối giờ tiện thể chống luôn cằm, tay kia gõ gõ mặt bàn_"Ngươi làm ta thấy sợ bộ não giun của ngươi, cho nên, ta không quan tâm nhiều cho lắm"

Hắn chịu không được, cũng đập bàn_"Hỗn xược"

Người đó liền nhếch mối, hơi nghiêng đầu nâng lên một bên tai_"Ngươi nói cái gì? Lần cuối, mười giây, tránh xa khỏi tầm nhìn của ta ở bất cứ nơi đâu mắt ta quét tới. Bằng không, không chỉ mắt ngươi rơi mà cả nhà ngươi cũng gặp chuyện"

"NGƯỜI ĐÂU!!!"_hắn tức giận hét lên, quay đầu nhìn quanh , sau đó tức giận nhưng cũng nhếch môi cười_"Ngươi chết chắc rồi"

Ngay lập tức xung quanh hắn ta liền có bốn người vây quanh, trước sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, một chủy thủ kề cổ, một dao ngang cổ, một dao ngay tim, một đao bên hông hắn, còn người coi bói liền haha cười to_"Muốn cho ta ăn cơm tù sao? Xưa rồi. Bây giờ muốn bắt người rồi ba ngày sau mắt rớt hay là chạy ra khỏi tầm mắt của ta?"

Sau một hồi nheo mắt hứng thứ nhìn biểu hiện của tên tự xưng là công tử này nọ trướ mặt, người phất tay, bốn người kia cũng thu lại đao, rất nhanh lẫn vào dòng người đi mất. Tên nam nhân mím môi trợn mắt nhìn người xem bói, sau đó im lặng rời đi, có đôi lúc còn quay lại nhìn vài lần.

Sau khi đảm bảo người kia đã khuất dạng, ngay lập tức ngay phía sau lưng người coi bói liền xuất hiện một bóng người_"Tiểu tổ tông, người có thể lịch thiệp, nho nhã hơn một chút có được không"

Người đó liền không khách khí, quay đầu rất hiển nhiên hỏi_"Lịch thiệp, có cơm ăn sao?"

Người phía sau im lặng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng lắc đầu_"Hiện tại cũng mệt nhưng tốt hơn cái kia. Sẽ Chết vì mệt"

"Ý gì vậy hả?"_người xem bói ngoái đầu nhìn người phía sau lưng chậm rãi biển mất, chỉ đơn giản bỏ lại cái nhún vai
~~~~
Trong một bầu không khi tắm tối nhưng thoáng đãng, sạch sẽ, đâu đó lại vang lên tiếng nấc khe khẽ_"Hàn Diễm, con đang ở đâu?"

~~~

Tiểu Thi cầm theo vài mản giấy, vui vẻ chạy vào phòng của Hàn Diễm_"Tiểu thư, tiểu thư người xem, hắn...ừm không biết tên, hắn đã viết được rồi"

Hàn Diễm buông bút, ngẩng đầu vẻ mặt không tin tưởng chậm chạp vươn tay nắm lấy góc giấy, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tự tin đến bừng sáng vì vui vẻ đạt được thành tựu của đứa nhỏ, sau đó mới chậm rải dời tầm nhìn về phía nội dung trong tờ giấy

"Này là chữ sao?"

"Vâng, hắn viết rất tốt"

"Ngươi hiểu được sao?"

"Dạ"

"Phải rồi, ngươi là phu tử của hắn cơ mà. Dịch nghe xem, hắn viết từ này là từ gì?"

"Ý của tiểu thư là hắn viết chữ gì sao? Là 'Giết' ạ"

Hàn Diễm trợn mắt nhìn tấm giấy rồi lại quay đầu nhìn lên đứa nhỏ, nhướn mày_"Ngươi chắc chứ?"

"Từ này là do hắn tự ghép các nét lại mà ra, là từ đầu tiên do chính hắn viết"

Hàn Diễm chuyển sang cầm tờ giấy chỉ bằng hai ngón tay, e dè nhìn nó_"Chữ ghép nét đầu tiên là 'Giết' sao? Thông minh cũng có trong trường hợp này sao?"

[Không lẽ từ lúc lượm hắn về, Ly Bách suốt ngày cầm tờ giấy với chữ 'giết' xòe ra trước mặt hắn sao? Quái gỡ vậy?]
Bình Luận (0)
Comment