Vân Lang đứng ở cửa nhìn tên tượng tác dập đầu ở bậc thềm toét máu vậy mà vẫn làm khó cho tảng đá, không đành lòng nói:” Ngươi về đi, chuyện nơi này bọn ta sẽ làm tốt.”
Tượng tác từ khi nghe thị nữ chuyển lời của A Kiều thì biết mình chết rồi, hắn làm sao ngờ được chỉ một chuyện rất nhỏ lại chuốc lấy họa ngợp trời như thế, phẫn nộ ngẩng đầu chỉ Vân Lang:” Đều tại ngươi, ngươi ...”
Còn chưa nói hết thì Tào Tương đá cho một phát làm hắn ngậm mồm:” Vừa rồi bảo ngươi nghe lệnh là được, ngươi không chịu, còn làm ra vẻ, giờ muộn rồi, thật không biết các người suy nghĩ kiều gì, cho rằng nương nương không phải là hoàng hậu nữa thì có thể xỉ nhục à?”
Tượng tác lớn tiếng:” Tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân chỉ ..”
Tào Tương đá hắn phát nữa:” Đây là Vân gia, bên kia là Trường Môn cung, ở đây chỉ hai người được lên tiếng thôi, ngươi là cái thá gì? Xèo, đứng quấy rầy bọn gia gia làm việc …”
Tượng tác thê lương nhìn đại môn đóng im lìm, gào một tiếng lên xe ngựa chạy về Trường An, mau chóng an bài hậu sự.
Một nghìn năm trăm lao dịch thêm vào năm trăm Trường Môn cung vệ, ba trăm gia tướng Tào gia, dùng bằng này người đào mấy cái ao thì đúng là lãng phí sức lao động.
Dưới sự chỉ huy của Vân Lang, bọn họ lắp cày vào trâu, muốn đào ao phải cày đất lên, sau đó các lao dịch xúc đất mềm đổ đi, Vân Lang tính tận dụng số đất đó làm một ngọn núi nhỏ.
Sáu con trâu luân phiên cày đất, chỉ một buổi sáng đã đào được sâu hơn ba trượng rồi.
Đây sẽ là một cái áo đầu nông đầu sâu, nơi sâu tới sáu xích, nơi nông chỉ bốn xích, bằng này nhân thủ, đào một ngày một đêm là đủ, khó là ở công tác hậu kỳ.
Đến chập tối bốn huynh đệ tụ tập lại, ai nấy thở ngắn than dài, trừ Vân Lang đào ao thuận lợi ra, ba người kia đều gặp vấn đề.
Hoắc Khứ Bệnh đi kiếm đá nên tới đâu cũng húc đầu vào tường, mặc dù Thượng Lâm Uyển khắp nơi là tường đổ ngói nát, nhưng mỗi một tảng đá đều có chủ, chủ là Lưu Triệt.
Thượng Lâm Uyển cây cối rậm rạp, nhưng mỗi cái cây đều có chủ, chủ nó cũng là Lưu Triệt.
Thường ngày chặt một cái cây, lấy một phiến đá chẳng ai nói gì, nhưng tới khi làm ao cho Trường Môn cung thì khó khăn trùng trùng, người Thượng Lâm giám sống chết đòi họ phải có văn thư của hoàng đế mới được tiếp tục.
Tào Tương tay cầm cái đùi gà ăn tỏ ra dửng dưng, Hoắc Khứ Bệnh thường ngày ngang ngược hung hăng vậy mà giờ bị người ta ngăn cản một cái là về ngay, cãi một câu cũng chẳng thèm. Lý Cảm thì cứ vậy mà đào mười mấy cây liễu lớn, kéo về bên ao Trường Môn cung.
“ Có kẻ lúc này cố ý làm khó, không rõ là ai, chúng ta đừng tham dự là hơn.” Hoắc Khứ Bệnh cẩn thận nói:
“ Còn ai, những kẻ ủng hộ bệ hạ phế hậu thôi, chẳng qua là lo nương nương lấy lại địa vị thì chúng khó sống.” Tào Tương ném chân gà đi, vỗ bụng cười: “ Xem ra thái độ bệ hạ không kiên quyết, nếu không nương nương chẳng bị làm khó, mấy vụ này chúng ta chưa tham dự được, Lý Cảm, ngươi tới đây là dừng đi.”
Lý Cảm gật đầu, chỉ là có chút hưng phấn, vở kịch hay thế này nếu chứng kiến hết, sẽ có ích lợi cho đường đi về sau.
Hoắc Khứ Bệnh đấm đùi:” Đợi đám lão tặc chết hết sẽ là thời đại của huynh đệ chúng ta, cứ để chúng đắc ý nhất thời vậy.”
… …
A Kiều phản ứng rất lạ, biết có kẻ làm khó mình, nàng chẳng giận mà còn vô cùng hoan hỉ.
Đại Trường Thu cũng suốt ngày cười, không thúc giục quan viên của Thượng Lâm giám, chẳng ra công trường giám sát, cả ngày cùng Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đánh mạt chược trong lều, còn về phần Tào Tương muốn chơi là bị đuổi đi, còn bị Đại Trường Thu ngầm châm chọc sợ hắn thua sẽ gọi mẫu thân tới.
A Kiều sống ở Vân gia trang rất vui vẻ, suốt ngày dẫn Mạnh Đại, Mạnh Nhị và Tiểu Trùng, Đại Vương lượn lờ khắp nơi, về sau thích uống trà đăng đắng kia nên nàng thi ân cho Hồng Tụ theo.
Đại Vương là thứ không ra gì, A Kiều mỗi ngày cho nó ăn mười cân thịt bò, thế là nó không chút do dự vứt bỏ đám nghèo khó Vân Lang, theo A Kiều tận tình nô đùa ở đồng hoang.
Tiểu hoạn quan cứ mỗi một tuần hương lại báo cáo động tĩnh của A Kiều cho Đại Trường Thu, lúc thì bảo nàng đang cày ruộng, lát bảo nàng đứng ở ruộng gai, lại còn học các phụ nhân rải hạt giống xuống ruộng.
Tin tức cũng truyền tới Vị Ương cung.
Sau khi hoàn tất triều chính, hai tay Lưu Triệt tê cả, mỗi ngày xem năm trăm cân tấu chương, là việc khổ sai không bao giờ kết thúc.
“ Hôm nay A Kiều vẫn chơi cùng Mạnh Đại, Mạnh Nhị à?” Lưu Triệt hoạt động cổ tay thuận miệng hỏi:
Cung điện vốn trống vắng bỗng nhiên có giọng the thé đáp lời:” Khởi bẩm bệ hạ, nương nương hôm nay giờ thìn xuất môn, tự mình làm nông, đi cùng có huynh đệ Mạnh gia và hai phó tỳ Vân gia, còn có con hổ lớn theo bên, cực kỳ vui vẻ.”
Lưu Triệt cười khẽ:” Vậy là hai thằng ngốc, hai tỳ nữ và một con hổ à? Nàng thật biết chọn bạn chơi, thế cũng tốt, vui vẻ hơn là suốt ngày nhăn nhó. Lưu Thắng, tông chính khanh nói sao?”
Hoạn quan áo đen sau rèm đi ra, quỳ xuống đất:” Tông chính khanh Lưu Trụ tâu: A Kiều đã bị hoàng gia vứt bỏ, bệ hạ dùng một nghìn năm trăm lao dịch vì nàng đào ao là vượt chế, sao có thể dùng sản vật Thượng Lâm Uyển cho một người sa hoa.”
“ Tông chính khanh gừng càng già càng cay, xem ra người già mà tâm chẳng già, đi hỏi ông ta, có muốn làm Kinh Châu mục không?”
Hoạn quan chắp tay lui khỏi đại diện.
Vệ Tử Phu tay xách hộp cơm từ ngoài đại điện đi vào, còn chưa kịp thi lễ thì nghe Lưu Triệt nói:” Về sau đừng tùy tiện tới Vị Ương cung, đây là nơi xử lý chính vụ, không phải là tẩm cung của chúng ta.”
Vệ Tử Phu rất hiểu tính khí Lưu Triệt, cười duyên dáng:” Hầu hạ bệ hạ uống thuốc xong, Tử Phu tất nhiên sẽ lui ra.”
Lưu Triệt chán ngán nói: “ Lại là thuốc à, chẳng qua là ho vài tiếng, cần thế không?”
Vệ Tử Phu lấy trong hộp ra một bát thuốc, một đĩa đường, đặt trước mặt hoàng đế, tự uống một ngụm trước rồi mới đưa lên:” Tử Phu chỉ biết bệ hạ trị thiên hạ là thiên chức, thái y lệnh thấy bệ hạ long thể không tốt, kê đơn thuốc cũng là thiên chức, còn về phần Tử Phu, thiên chức là hầu hạ người uống thuốc.”
Lưu Triệt uống một hơi hết sạch, ném bát lên bàn, vốc đường cho vào mồm ngậm, hồi lâu mới nói:” Đâu ra nhiều thiên chức như thế, thái y lệnh chỉ muốn cho trẫm biết là ông ta không ăn không ngồi rồi, còn nàng, chỉ muốn kiếm cớ tới xem xem trẫm có phải đang buông thả cuồng hoan hay không, ài.”
Vệ Tử Phu che miệng cười:” Thần thiếp nghe nói bệ hạ làm ao cho A Kiều, không tiếc vạn kim.”
Lưu Triệt cười lớn:” Ha ha ha ha, còn tưởng nàng nhẫn nại thêm vài ngày nữa chứ, không ngờ chỉ được năm ngày đã không chịu được, nàng cũng phản đối à?”
Vệ Tử Phu lắc đầu:” Thần thiếp tự biết không nên nhiều lời, chỉ là không nói gì lại cũng không được, bệ hạ cứ định đoạt, không cần để ý tới lời của thần thiếp.”
Câu này rất có trình độ vừa khóe léo thể hiện nàng có để bụng, lại không tùy ý can thiệp, không làm người khác thiếu thoải mái, còn thấy nàng hiểu lý lẽ, Lưu Triệt buông một tiếng thở dài:” A Kiều có một nửa sự ôn nhu của nàng thì đã không bị phế hậu.”
“ Mong rằng tỷ tỷ có thể tỉnh ngộ.”
Lưu Triệt lắc đầu: “ Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách của A Kiều định hình từ nhỏ, nàng ấy được Đậu thái hậu sủng ái, được tiên đế sủng ái, bị Quán Đào cô cô không biết tiến thoái sủng ái, rồi về sau lại thêm trẫm nữa. Nói ra, là chúng ta đẩy nàng ấy lên tận trời, khiến nàng ấy trở nên vô pháp vô thiên, biết thuật yểm trấn là đại kỵ trong cung mà vẫn cứ nghịch thiên, làm chuyện ác như thế mà không biết hối cải, thật không thể nói lý lẽ.”
Vệ Tử Phu bỗng nhiên bật cười làm Lưu Triệt ngạc nhiên, biết tính nàng đâu phải thế:” Có gì buồn cười?”
“ Thần thiếp không cười A Kiều, mà cười Bệnh Nhi, nó nói thuật yểm trấn là thứ nhảm nhí, nếu tà thuật mà hữu dụng thì vạn thiên binh mã của Đại Hán làm cái gì? Chỉ cần phát động thuật yểm trấn, giết chết kẻ địch, sợ gì Hung Nô?”
Lưu Triệt ngớ người rồi cười:” Nói năng hồ đồ quá.”
“ Bệ hạ, Bệnh Nhi nói nghiêm túc đấy, bảo với huynh trưởng thần thiếp, nó sẵn sàng bị yểm trấn, thách cả vạn người yểm trấn nó, xem làm nó chết không?”
Lưu Triệt bất ngờ:” Vậy sau đó thế nào?”
Vệ Tử Phu cười khúc khích:” Tất nhiên bị huynh trưởng thần thiếp đánh cho một trận rồi, chưa ai yểm trấn mà đã nằm giường mất nửa tháng.”
Lưu Triệt cười dài, vuốt cằm suy tư:” Lấy Khứ Bệnh Nhi ra để thử thì tất nhiên không được, kiếm vài tội tù không sao. Loan Đại, Thiếu Ông đều nói mình thông đạt quỷ thần, đợi thuật yểm trấn được xác nhận, chúng ta nghiệm chứng họ ...”
Vệ Tử Phu thấy hoàng đế rơi vào trầm tư thì mỉm cười xách hộp thức ăn rời Vị Ương cung.
Cũng không biết qua bao lâu Lưu Triệt mới tỉnh lại:” Nàng cho rằng di chuyển tâm tư của trẫm là trẫm quên A Kiều sao?”
Đại điện trống không chẳng có ai trả lời, Lưu Triệt buông một tiếng thở dài, đi ra cửa đại điện, nhìn xuống thành Trường An ngoài Vị Ương cung, lớn tiếng nói:” Chuyện tu sửa Trường Môn cung mười lăm ngày phải xong.”