Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 27 - Q1 - Chương 027: Chuẩn Bị Rời Núi.

Q1 - Chương 027: Chuẩn bị rời núi. Q1 - Chương 027: Chuẩn bị rời núi.

Trong nhà chỉ có rất ít bột đại mạch, còn là do Vân Lang dùng tay nghiền ra từng chút từng chút một suốt mùa đông, vì theo Thái Tể nói, người nước Tần rất không thích cái vị cám, cho rằng mạch là loại lương thực khó ăn nhất, khiến cốc, kê, cao lương mới là thứ lương thực chính.

Có lẽ những món ăn từ bột mỳ tới thời Đường mới phổ biến chăng, do du nhập từ người Hồ vào, ấy là Vân Lang đoán thế thôi, y chỉ nghiên cứu làm sao ăn cho ngon, chứ lai lịch của nó thì nghiên cứu làm gì.

Thịt lợn băm nát thành miếng thịt vụn nho nhỏ, rau hẹ thì không cần băm quá nát, Vân Lang cực ghét mấy món ăn kiểu sền sệt không phân biệt nổi cái gì với cái gì.

Hôm nay Thái Tể hiếm một lần có hứng thú, chắp tay sau lưng nhìn Vân Lang nhào bột, lấy cái khúc cây khá mịn cán bột, nhìn y gói xủi cảo, thuận tiện giúp Vân Lang để ý tới nước canh măng nấu chân lợn.

Tất cả những nguyên liệu nấu ăn này ông ta biết gần hết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc mang về ăn.

Xủi cảo gói xong được thả vào nồi, công cụ là một cái đỉnh đồng không hề nhỏ, dùng than củi đốt mà phải rất lâu nước mới sôi.

Nhưng khi một cái xủi cảo trắng trẻo nổi lên mặt nước, được Vân Lang dùng vợt vớt ra, ngay cả lãnh đạm như Thái Tể cũng lộ vẻ chờ đợi.

Không có dấm, mặc dù nơi này rượu chả khác gì dấm, song Vân Lang không muốn dùng loại thứ cấp đó, làm ít tỏi, thế là đủ.

Hẹ non mới nhú đầu xuân mêm ngọt hết sức, lại thêm thịt lợn con không có vị tanh, ngoại trừ ít muối ra căn bản không cần gia vị nào cả, cắn một miếng, nước sốt thịt nóng ngọt lịm chảy đầy khoang miệng, trong tích tắc đó ý nghĩa cuộc sống được giải nghĩa một cách hoàn mỹ.

Người thương tâm rõ ràng không thể dùng một cái xủi cảo xua đi, vì thế Thái Tế ăn liền một hơi hết cả đĩa, bát đĩa người Tần to khác thường, ông ta ăn no làm Vân Lang thèm phát cuồng mới chỉ được vài cái.

Thái Tể xoa xoa bụng: “ Mùi vị vừa vặn.”

Vân Lang không thèm chấp dân nhà quê lần đầu được nếm mỹ vị, lấy hai cái bát múc nước canh: “ Để bụng một chút, ăn món gì cũng không nên ăn tới no mới là cách ăn đúng nhất.”

Mấy nghìn năm qua, Vân Lang cho rằng trong lịch sử Hoa Hạ, thứ hữu dụng nhất là sử tiến hóa của món ăn ngon. Chỉ có món ngon mới có thể chia sẻ cho tất cả mọi người, còn về vương hầu công khanh sự nghiệp lừng lẫy gì thì chẳng liên quan mấy tới bách tính, thậm chí họ chỉ là vật hi sinh.

Phàm là người lập chí lớn, bị chặt đầu, bị phân thây, soát nhà diệt tộc đều là hậu quả mà bọn họ đáng thu hoạch được, chẳng có ai theo đuổi hưởng thụ xa hoa cực dục mà không phải trả giá.

Cho nên nói những sự kiện lịch sử bi thảm hoặc tàn nhẫn trên lịch sử, nếu không liên quan tới bách tính, Vân Lang có thể đối diện hết.

Ai mà đi thương hại những loại người mưu đồ lớn chí xa là đồ ngốc, bọn họ sẽ nhân lúc ngươi thương hại mà đâm một dao vào bụng ngươi. Cái loại đó dù bị ngũ mã phân thây cũng không cần người ta thương xót, hoặc nói cách khác, họ ghét nhất người khác thương hại mình.

Chỉ bách tính bình dân, hoặc những người không thể khống chế vận mệnh mới xứng đáng nhận đồng cảm, một bữa ăn ngon luôn là cách tốt xoa dịu đau thương.

...... .......

Mùa xuân Quan Trung tới mãnh liệt nhanh chóng, hôm qua vẫn là mùa đông âm u, hôm sau thôi qua một ngày nắng chiếu, trở thành trời trong gió ấm chim ca hoa nở rồi.

Thời gian này Vân Lang theo Thái Tể xuống núi hơn sáu lần, mỗi lần nhìn như đều nguy hiểm, song chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trong đó có một lần, Thái Tể phát hiện hai tên thợ săn đi lẻ muốn tập kích, thấy Vân Lang khẩn trương, liền bỏ ý nghĩ đó.

Vân Lang cái gì cũng tốt, chỉ có không chịu một mình ở trong Thần Vệ doanh, bất kể Thái Tể ngon ngọt hay dọa dẫm đều vô ích, ông ta đành thở dài, nhân vô thập toàn.

Trời ấm lên, áo choàng da dầy nặng không mặc nổi nữa, Vân Lang chuyển sang áo mỏng hơn, mái tóc dài được nửa xích được y búi chổng lên trời như củ tỏi, kiểu tóc ngu xi chẳng che lấp được phong độ của chàng thiếu niên môi hồng răng trắng, cử chỉ nho nhã, ai nhìn cũng thấy đây là con cháu nhà giàu.

Đương nhiên là một nhà giàu đã sa sút, vì chất liệu quần áo trên người y tuy quý giá, nhưng mà cũ lắm rồi.

Y phục này không thích hợp bôn ba trong rừng, càng không thích hợp chạy thi với với Đại Vương, sở dĩ ăn mặt áo dài là lượt như vậy, là vì tiết Thanh Minh tới rồi.

Thanh Minh là ngày lễ Tấn Văn Công kỷ niệm công thần Giới Tử Thôi cắt thịt đùi nấu cháo cho mình ăn lúc gian nan mà đặt ra, không liên quan tới người Tần.

Thái Tể muốn Vân Lang ăn mặc như thế do trong ba ngày Thanh Minh, Thượng Lâm Uyển mới cho phép bách tính có mộ tổ ở nơi này tới tế bái.

Ba ngày này sẽ không có Vũ Lâm Lang và thợ săn.

Mặt trời mọc đi, mặt trời lặn về, qua tiết Thanh Minh, nơi này quay trở lại sát khí ngợp trời.

Hôm đó cũng là ngày dã nhân đi ra giao dịch muối, là cơ hội duy nhất bọn họ có thể tranh thủ đào thoát khỏi Thượng Lâm Uyển.

Trời cao có đức hiếu sinh, hoàng gia cũng không thể làm trái, truy sát người ta ba trăm sáu mươi hai ngày, phải cho ba ngày để người ta nghỉ ngơi.

Vân Lang căn bản không cho rằng đây là ân điển hoàng gia gì hết, mà là âm mưu vô cùng hiểm độc, giống như người nuôi thỏ không biết mình có bao nhiêu con thỏ, vì thể rải thật nhiều thức ăn ở đất trống, để toàn bộ thỏ chạy ra ăn, sau đó mới tiện lập kế hoạch giết hết.

Nhìn Thái Tể giúp mình đeo kiếm lên người, Vân Lang hỏi:” Gia gia, thế này có thích hợp không?”

Thái Tể rơm rớm nước mắt, ngây ngất nhìn trang phục của Vân Lang: “ Đại Tần công tử bao năm không hiện thế, chẳng biết thế nhân còn nhớ chăng?”

Vân Lang biết Thái Tể mỗi lần xúc động là trí tuệ sụt giảm nghiêm trọng, nên ít hi vọng lắm, đành dựa vào bản thân thôi, đeo ba lô hai quai do mình tự chế lên, chuẩn bị xuất hành, lòng vừa hồi hộp lại hưng phấn.

Con hươu đi theo, Đại Vương cũng muốn theo, bị Thái Tế đá một phát ra sau cửa đóng lại, chỉ biết ủy khuất gầm gừ cào tường.

“ Đi tới Nghi Xuân cung xem, toàn bộ công cáo của nước Hán đều dán ở đó, gia gia lo năm nay bọn chúng sẽ có nhiều Vũ Lâm quân tới trú.”

“ Loại chuyện này chúng sẽ không nói trước mới đúng chứ ạ, sao còn dán thông báo?”

Thái Tể lắc đầu: “ Ngươi chưa biết rồi, tên ngụy đế đó cũng không dễ sống, trên có thái hậu, dưới có ngoại thích cựu thần, hắn chưa nắm hết quyền lớn. Vũ Lâm chính là kỳ vọng của hắn, hắn mở Thượng Lâm Uyển vì thế, năm nay là năm thứ chín, vây cánh đã dầy, tới lúc huấn luyện quy mô lớn.”

(*) Mọi người sẽ thấy trong truyện này xuất hiện nguồn gốc rất nhiều thứ chúng ta còn quen thuộc tới ngày nay, như Nguyên Đán, Nguyên Tiêu … đây thực sự là thời đại khởi đầu cho tất cả.

Bình Luận (0)
Comment