Tào Tương rất không hiểu Vân Lang sao bỗng dưng sinh ra thêm sở thích quái gở banh mồm người ta xem răng, khi Vân Lang xem cả răng Hoắc Khứ Bệnh xong thì y mới kết thúc hành vi quái lạ này.
“ Xem ra lương thực trong nhà làm ra vẫn an toàn.” Vân Lang nói một câu không đầu không cuối:
“ Lương thực nhà ai mà lại hại chết người?” Tào Tương quy kết hành vi này của Vân Lang là vì thèm phong hầu quá nên điên rồi:
“ Vì cách vật học còn chưa thịnh hành, khi ngươi nghiên cứu sâu về cách vật, sẽ nhận ra là rau xanh và lương thực mới là thức ăn lành mạnh cho chúng ta.”
“ Nói thế thì những người suốt ngày ăn uống kham khổ sẽ thọ hơn chúng ta.” Tào Tương ứng dụng rất nhanh chỉ đoàn người vác than ngoài kia:
“ Lý luận là thế, nhưng họ lao khổ thành bệnh, sống không lâu bằng chúng ta.”
“ Ta vẫn thích ăn thịt, nhưng theo ý ngươi thì thiên hạ nên ăn nhiều rau.”
“ Đúng, nếu không nhiều cải thảo như thế này làm sao ăn hết.”
Tào Tương nhìn cải thảo xếp thành hàng trong phòng tằm Vân gia, cảm khái:” Nhìn số rau này, ta an lòng một cách kỳ lạ.”
Hoắc Khứ Bệnh rút một cây cải thảo từ giá ra, bẻ lá non nhai:” Ngon.”
Lý Cảm chép miệng:” Trước kia cha ta thi thoảng vào mùa đông được bệ hạ thưởng ít rau, mẹ ta liền băm nát, thêm vào mù tạt, để bọn ta ăn từng ít một.”
Tào Tương dứt khoát dặn:” Thế nào cũng phải để chúng ta ăn trước, không chỉ đem bán được, với gia thế chúng ta bây giờ mà chỉ biết tới tiền, sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
Vân Lang bĩu môi:” Thiếu cái ăn cho ngươi chắc, yên tâm đến Tết ta chỉ bán ra lượng nhỏ. Trước kia nhà ta trồng nhiều cải thảo còn bị quan phủ tới hỏi, ngự sử đàn hặc. Sau này phát hiện Trường Môn cung trồng nhiều hơn, bọn họ mới ngậm miệng.”
“ Đợi ta nhậm chức thiếu giám Ti nông tự, các ngươi trồng thoải mái, ta không tin có kẻ nào dám lắm mồm.” Tào Tương vỗ ngực đảm bảo:
Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy có một quả dưa to bằng đầu người, cầm lên ướm thử:” Trồng trong nhà phú quý thì tiếc quá, nông gia nên trồng nhiều vào.”
“ Cái đó phải xem A Tương, Vân gia đã trồng ra rồi, muốn phổ biến ra toàn thiên hạ thì trông cậy vào hắn.”
“ Nói chung là vẫn phải bắt đầu từ huân quý.”
Bốn người nói cười rời khỏi phòng tằm, Tào Tương là hưng phấn nhất, hắn nhìn thấy con đường thăng quan rộng mở rồi, chỉ cần mang thứ Vân gia làm ra phổ biến khắp thiên hạ là có công tích lớn.
Trước mặt Lưu Triệt bày một đống rau củ, bắt mắt nhất là cải thảo, bí đao, cà rốt còn nguyên rễ ...
A Kiều cầm củ cả rốt cho vào mồm cắn rắc một cái rồi cười khúc khích với Lưu Triệt, Lưu Triệt trừng mắt với nàng, vỗ quả bí đao lớn:” Trồng to tới mức này, Vân thị khổ công không ít.”
“ Quanh năm đánh trận chỉ còn phụ nhân trẻ nhỏ ở nhà, dựa vào họ thì trồng được bao nhiêu lương thực? Thế nào phải có thứ dễ trồng mới được, cho dù trong nhà không có lương thực, ăn thứ này cũng có thể sống được. Bệ hạ nghĩ Vân Lang ỷ vào chút quân công ở Thụ Hàng thành đòi hầu tước sao, chính là cái này mới đúng.”
Lưu Triệt nhìn A Kiều ăn cà rốt rất bất nhã, cướp lấy nói:” Chiếu mệnh Vân Lang vào Hồng lư tự học lễ, Hà Sầu Hữu thường trú Vân thị, có lương thực mới báo lên, lệnh Trương Thang kiêm nhiệm đốc bưu Phú Quý huyện, lệnh huyện lệnh Ứng Tuyết Lâm dùng một vạn mẫu đất thử lương thực mới.”
“ Lệnh Ti nông tự tả thiếu giám Tào Tương, hữu thiếu giám Vân Lang chọn đất trồng thử lương thực trong mười sáu huyện Quan Trung.”
Bí thư giám sau lưng liên tục ghi chép.
A Kiều ngạc nhiên:” Thế thì lão quan của Ti nông tự bị bệ hạ đem nướng trên lửa rồi, ông ta thật thà đôn hậu không phải đối thủ của hai tên đó.”
“ Không sao tâm tư của Nhi Khoan đặt hết vào kênh Lục Phụ rồi, Vân Lang, Tào Tương muốn Ti nông tự, trẫm không nhỏ nhen, trẫm cho. Chúng muốn người, muốn đất, trẫm cũng cho, đến khi trẫm cần lương thực mà chúng không có chớ trách trẫm vô tình.”
A Kiều nhắc:” Đại ti nông là quản cả tiền lương, thủy lợi đấy.”
“ Tách ra, tiền thuộc Tang Hoàng Dương, thủy lợi thuộc Nhi Khoan, chỉ trồng lương thực giao cho Vân Lang, Tào Tương.”
A Kiều phì một cái cười thành tiếng:” Bệ hệ tách quyền Đại ti nông, không biết hai tên tiểu tử đó sẽ nổi giận cỡ nào.”
Lưu Triệt cười nhạt:” Nếu chúng thực sự một lòng vì nước, chỉ muốn làm ra nhiều lương thực thì đó là an bài tốt nhất. Nếu như có tâm tư khác, tất nhiên là sẽ không có hứng thú trồng lương thực nữa, vậy thì xử tội chúng cũng không ai nói được gì chứ? Lương thực dù sao cũng ăn vào bụng, người sạch sẽ trồng ra lương thực sạch sẽ, chúng ta ăn vào cũng yên tâm.”
Biết mình phải tới Hồng lư tự học lễ pháp, Vân Lang biết ngày phong tước của mình sắp tới gần, không khỏi cảm khái, thật là giống đời sau, trước tiên phải đưa đi củng cố tư tưởng sau đó mới thăng chức giao trọng trách.
Khi Vân Lang bước chân vào đại môn Hồng Lư tự, phụ trách nghênh tiếp vị sắp thành hầu gia này chính là Hồng lư tự thiếu khanh Hàn Yên.
Đây là lần đầu tiên Vân Lang gặp Đại Hán đệ nhất mỹ nam tử.
Cứ tưởng rằng mỹ nam tử được Lưu Triệt cực kỳ sủng ái này phải đẹp như mỹ nữ, gặp mới biết hắn là thanh niên sáng sủa, không bôi son trát phấn, cũng không đi đứng õng ẹo làm người ta buồn nôn, đứng trong nắng sớm lại càng khí vũ hiên ngang mỗi hành động đều thể hiện phong độ ngời ngời của đại trượng phu.
“ Sớm nghe nói Vân tư mã là nhi lang hiếm có, nghe danh không bằng gặp mặt, thật là vinh hạnh.”
Vân Lang chắp tay thi lễ:” Hàn thiếu khanh chớ chiều hư Vân Lang.”
Hàn Yên cười ha hả kéo tay Vân Lang:” Trong đám tiểu bối chỉ có tư mã và Hoắc Khứ Bệnh là nổi trội nhất, Hoắc tướng quân đã được phong hầu, mỗ còn nghi hoặc vì sao chưa thấy tên ngài, vậy mà chớp mắt tước Vĩnh An hầu đã đặt lên Vân thị.”
Vân Lang thầm tán thưởng, tên diện thủ Đổng Yên của Quán Đào công chúa không đủ tư cách xách dép cho hắn, đó là ấn tượng đầu tiên của Vân Lang và Hàn Yên.
Tay hắn chắc mà ấm, đó là tay nam tử, không có chút cảm giác hồ mị tử nào.
Có điều chính vì thế tưởng tưởng cảnh hắn và Lưu Triệt ở bên nhau … Vân Lang càng sởn gai gốc, kín đáo rụt tay về chỉ điện đường nguy nga đằng xa, nói với vẻ tò mò:
“ Nơi đó có phải là Tuyên lễ điện không?”
“ Chính phải, Vân tư mã từ hôm nay trở đi sẽ học lễ pháp ở đó, biết điển lễ trước phong tước sau. Nhìn lớp trẻ tuổi đã nối nhau được phong hầu thành trụ cột quốc gia, thật làm mỗ xấu hổ. Đôi khi cũng muốn vứt hết ý nghĩ bon chen, lên ngựa cầm thương chinh chiến vì nước, rốt cuộc không bỏ được chút phú quý nhỏ trong tay, hổ thẹn, hổ thẹn.” Hàn Yên liên tục lắc đầu:
Vân Lang vội xua tay:” Thiếu khanh nói gì thế, Vân mỗ may mắn lập được chút công nhỏ thôi, không đáng thiếu khanh nói tới, thật là xấu hổ. Chỉ là bệ hạ đã hạ dụ lệnh, không thể không áy náy lĩnh hoàng ân, sau này còn mong được thiếu khanh chỉ bảo thêm, để không phụ hoàng ân.”
Hàn Yên khách khí:” Ngày sau còn dài, sẽ đến lúc chim non giang cánh bay cao vạn dặm, thế nhân sẽ biết pháp nhãn bệ hạ không sai.”
Vân Lang hết sức hạ mình theo sau Hàn Yên tới Tuyên lễ điện, dọc đường đi thấy đường lát đá sạch sẽ, phòng xá, viện tử nối nhau san sát, cái nào cái nấy cao lớn hơn nhà cửa bình thường, rất trang trọng khí thế. Chỉ có điều là hơi đơn điệu, ngoại trừ vài cái cây lớn, một hai cái đỉnh đông ra thì tuyệt nhiên chẳng có giả sơn ao nước hay đình nhỏ gì cả, ngay cả hoa cỏ cũng thiếu.
(*) Tổ tiên Lưu Bang là quý tộc nước Ngụy, nước Ngụy thì có tên yêu nhân Long Dương Quân, thế nên không chỉ Lưu Triệt đâu, từ Lưu Bang trở xuống, toàn chơi gay hết.