Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 9 - Q1 - Chương 009: Biết Viết Tên Mình Là Sĩ Nhân.

Q1 - Chương 009: Biết viết tên mình là sĩ nhân. Q1 - Chương 009: Biết viết tên mình là sĩ nhân.

Thái Tể nhìn Vân Lang như nhìn bảo vật tuyệt thế, ánh mắt bao phủ bới niềm vui và nước mắt.

Vân Lang thu hồi ánh mắt lại, lần đầu tiên dùng giọng nói vẫn còn chút khàn khàn hỏi: “ Ta là ai?”

Đây là câu hỏi mà Thái Tể thích trả lời nhất, sự thông mình của Vân Lang làm ông ta thêm vui sướng, bộ mặt già nua nhăn nhúm bừng sáng, đáp ngay: “ Ngươi là thái tể đời thứ năm, ta là gia gia ngươi.”

Vậy là Vân Lang hiểu vì sao Thái Tể lại đối xử tốt với mình như thế.

Ông ta cần một thái tể đời thứ năm.

Gia tể của Tần Thủy Hoàng là hoạn quan, điều này trước thời Tần Thủy Hoàng thì không phải thế, gia tể chính là trọng thần vương thất, lương một nghìn năm trăm thạch, nắm giữ chức trách xuất hành, ăn ở, tẩm cung, săn bắn cùng với đính chính lời ăn tiếng nói của đại vương.

Từ sau khi Lao Ái cùng Tần thái hậu tư thông sinh ra hai đứa con rồi âm mưu phản loạn, bị tiêu diệt, Lao Ái liền thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tần Thủy Hoàng.

Đối diện với thứ nghiệt chúng mẹ mình sinh ra, Tần Thủy Hoàng nổi cơn cuồng nộ, hạ lệnh giết toàn bộ người ở trong Ung Thành, đồng thời cho một bó lửa đốt tòa thành Lao Ái dùng mười năm xây dựng thành đất trống.

Giết sạch cả một tòa thành cũng không xoa dịu được lửa giận trong lòng Tần Thủy Hoàng, vì tránh loại hoạn quan giả như Lao Ái xuất hiện, ông ta hạ lệnh với Triệu Cao, chỉ cần nam tử ra vào nội phủ của vương cung là thiến hết.

Từ đó một mạch thái tể muốn dựa vào huyết mạch để kế thừa liền biến thành bong bóng, bởi vậy mỗi đời thái tể liền tìm kiếm một thiếu niên ưu tú, xưng phụ tử, hoàn thành kế thừa.

Chẳng phải nói, Thái Tể nhìn trúng Vân Lang.

Cảnh này với Vân Lang mà nói chẳng xa lạ, năm xưa bà Vân chọn trúng y trong đám trẻ mồ côi, là ngọc tốt thì nơi nào cũng chói sáng, Vân Lang có nhận thức rõ ràng về sự ưu tú của mình, đó là kiêu hãnh của y.

Chỉ có điều là thái giám thì thường tìm thái giám, Thái Tể là hoạn quan, còn Vân Lang thì cực kỳ không muốn làm hoạn quan gì đó, khi hi sinh mà lớn hơn thu hoạch thì thằng ngốc cũng biết phải lựa chọn ra sao.

Cuộc sống trong núi vô ưu vô lo, chẳng mấy chốc cảnh sắc của mùa thu dần biến mất, một trận gió bắc thổi tới, rừng cây ở lưng núi liền trở nên thưa thớt, lá vàng cơ hồ che kín bầu trời, để lại những cành cây khô quắt đứng sừng sững ở đó như võ sĩ cầm qua.

Tay chân đã trở về, thân thể được giải thoát, Vân Lang không sợ gì nữa, cho dù là chết, y cũng sẽ kháng cự một phen rồi mới chết, nếu Thái Tể muốn thiến y, y sẽ liều cái mạng này.

Liên tiếp mấy ngày, Vân Lang bị ho, ho suốt ngày, mỗi lần ho kịch liệt lại có dịch thể màu xám từ trong họng phun ra, rồi trong dần.

Thần y Thái Tể cho rằng đó là quá trình thải độc, là hiện tượng Vân Lang sắp khỏi hẳn, vì Vân Lang đã nói được, thời gian ông ta ra ngoài ngày càng ít, thời gian đặt lên người Vân Lang ngày càng nhiều, thậm chí còn làm một cái bàn cát, đích thân dạy y viết chữ.

“ Tần thư có tám thể, phàm là sĩ nhân tuy không nhất định học hết, nhưng nhất định phải hiểu hết. Một là Đại triện, hai là Tiểu triện, ba là Khắc phù, bốn là Trùng thư, năm là Mô ấn, sáu là Thự thư, bảy là Thù thư, tám là Đãi thư.”

“ Đại triện là nhìn khắp vạn vật thế gian, đoán huyền cơ thiên hạ, lấy ý của chim bay cá nhảy mà sáng tạo ra, cổ điển tao nhã, là đẹp nhất, nhưng vì chữ viết phức tạp, khắc lên giản thư có điều bất tiện.”

“ Năm đầu hoàng đế hạ chiếu ‘xe cùng bánh, sách cùng chữ’, thừa tướng Lý Tư quy tụ ba trăm kỳ nhân dị sĩ, trải qua ba năm sáng tạo ra Tiểu triện, chí lớn hừng hực, chỉ tiếc nhân gian hiểm ác, Tiểu triển thông hành khắp thiên hạ, có lợi cho Đại Tần ta, thừa tướng lại chết không chỗ chôn thây.”

“ Khắc phù là văn ngàn đời, chỉ cầu thông ý mà không cần đẹp, chữ viết rắn rỏi, là chứ mà tượng nhân (thợ) dùng trên đồ đồng, chỉ cần ngươi đọc được, không cần chuyên môn học tập. Trùng thư thông hành ở các nước phương nam như Ngô, Việt, Sở, Thái, Từ, Tống. Vương sau khi nhất thống thiên hạ, thi thành ‘sách cùng chữ’, dần ít người biết. Thự thư, thù thư không khác nhau là bao, một cái khắc trên cửa quán các, một khắc trên binh khí.”

“ Chỉ có đãi thư là gia gia ghét cay ghét đắng, ngươi lại không thể không học, người đời thường sợ khó thích dễ, đãi thư chính là như thế.”

Trong lúc Thái Tể thao thao bất tuyệt, Vân Lang đã dùng tư thế cầm bút vô cùng chính xác, lấy cành cây viết trên bàn cát hai chữ Vân Lang bằng chữ đại triện, tiểu triện, đãi thư.

Kỳ thực ba kiểu chữ này ngay cả đời sau tuy không ai dùng, song người người đều nhận ra, Vân Lang chỉ học viết tên mình, cho oai thôi.

Thái Tể vô cùng mừng rỡ:” Vân Lang, ngươi biết viết chữ sao?”

Vân Lang cười hơi ngại ngùng:” Chỉ biết viết tên thôi.”

Thái Tể nghiêm sắc mặt:” Biết viết tên mình đã là sĩ nhân rồi!”

“ Hả?”Vân Lang nghĩ mình nghe nhầm, biết viết cái tên cũng là sĩ nhân? Gì mà rẻ mạt vậy:

“ Người viết được tên mình, phóng mắt khắp thiên hạ, vạn người không có lấy một. Họ Vân ngươi hẳn xuất phát từ Tấn Vân thị, là hạ quân thời Hoàng Đế, sau lấy quan danh làm tên dòng họ, về xuất thân đã cao hơn họ Ô của gia gia một bậc rồi. Nhìn cách ngươi cầm bút, tuy quái dị, nhưng vận chuyển tự nhiên, gia gia đúng là nhặt được báu vật.” Nói xong Thái Tể càm cành cây, lần lượt dùng ba kiểu chữ đại triện, tiểu triện, đãi thư viết ba chữ "Thủy hoàng đế", đồng thời dạy Vân Lang đọc từng chữ, tới khi y xác nhận không sai sót nữa mới dẫn con hổ đi tuần thị cấm địa.

Vân Lang cũng dẫn con hươu sao rời nhà đá, muốn khám phá nơi mình ở.

Ngoài trời ánh nắng chan hòa tươi đẹp, sáng sớm cuối thu trong mát, trên người Vân Lang chỉ có cái áo đơn nhỏ, không có áo trong, cũng chẳng có quần, giống như y chỉ dùng cái bao tải quấn lên người vậy, sợi vải thô nên lỗ hổng cũng rộng, chẳng đủ giữ ấm, thế nên đối diện với cơn gió lớn trên núi, khiến y co ro chui tọt vào nhà.

Gặp đại nạn mới biết quý trọng thân thể, Vân Lang không muốn cơ thể mới có được này chịu tội, quyết định sửa sang lại tấm da gấu mà mình hay dùng để đắp thành trang phục chống lạnh phù hợp.

Quan trọng nhất là y muốn có một đôi giày thích hợp, trước đó Thái Tể mang quần áo về không có giày, không phải ông ta quên, mà người ông ta giết căn bản không có giày.

Lục lọi khắp nhà đá mới có một cái kim, nhìn cái kim sắt chẳng nhỏ hơn cái dùi là bao, Vân Lang bĩu môi, cái thứ này chỉ đáng dùng may bao tải, chứ dùng làm quần áo thì ...

Bình Luận (0)
Comment