Chương 863: Nô lệ người Tống ở Bạch Đồng
Chương 863: Nô lệ người Tống ở Bạch ĐồngChương 863: Nô lệ người Tống ở Bạch Đồng
Lý Diên Khánh đánh Tây Bắc được một thời gian, lúc này, có thể Đô thành Tây Hạ còn chưa nhận được tin tức phủ Tây Bình bị luân hãm. Từ khi Lý Càn Thuận nhận được tin đến lúc phái quân đội xuôi nam đại khái cần hai đến ba ngày. Lý Diên Khánh cần phải cướp hết tài phú và nhân khẩu phủ Tây Bình, phóng thích hết nô lệ người Tống trong vòng hai ba ngày này.
Để thực hiện mục giêu này, có rất nhiều việc hắn cần xử lý cùng một lúc. Tỷ như, sau khi quân Tống công chiếm thành Linh Châu, Vương Quý lập tức suất lĩnh ba ngàn kỵ binh chạy tới khu quặng mỏ núi Bạch Đồng, đánh quân coi giữ núi trở tay không kịp, chiếm được nhà kho quặng đồng bạc.
Núi Bạch Đồng cách thành Linh Châu ba mươi dặm theo hướng tây bắc, là một ngọn núi kéo dài mấy chục dặm. Cả tòa núi lớn đều có màu đỏ đồng, được gọi là núi Xích Nham (Đất Đỏ). Ước chừng hai mươi năm trước, Tây Hạ phát hiện ra nơi này có mỏ đồng mỏ bạc cực kỳ lớn, liền đổi tên núi Xích Nham thành núi Bạch Đồng, trong đó, bạch là bạch ngân. Đồng thời, Tây Hạ di chuyển mười vạn nô lệ người Tống cùng gia quyến tới làm quáng nô, phụ trách khai thác quặng thô, đem lại tài phú cực lớn cho Tây Hạ.
Khi Lý Diên Khánh tới núi Bạch Đồng, Vương Quý đã tiêu diệt một ngàn binh sĩ Tây Hạ, cướp được nhà kho đồng bạc từ ba canh giờ trước.
Tin quân Tống đánh tới khiến cho cả khu quặng Bạch Đồng sôi trào. Mười vạn quáng nô cùng gia quyến khóc ròng ròng, một vài lão nhân gào lên. Lưu lạc tha hương nơi đất khách vài chục năm rồi, rốt cuộc đã có cơ hội được quay về quê hương. Mấy vạn nô lệ người Tống dìu già dắt trẻ quỳ dưới núi Bạch Đồng, đón quân Tống đến.
Khi Lý Diên Khánh suất lĩnh năm ngàn quân đội đuổi tới chân núi Bạch Đồng, các binh sĩ lập tức bị tình cảnh trước mắt chấn kinh. Dưới chân núi chỉ có mấy vạn cái lều nhỏ vừa cũ vừa nát, bị doanh rào cao vây quanh. Mặc dù số lượng lều vải lớn, nhưng diện tích lại không lớn, một phần là vì lều quá nhỏ, một cái lều, rộng nhất chỉ có bảy tám mét vuông, lý do khác là vì lều xếp quá dày, san sát, giữa hai lều vải chỉ đủ cho một người đi nghiêng lách qua.
Không gian sinh hoạt chật hẹp dĩ nhiên dẫn đến môi trường sống cực kỳ bẩn. Nước bẩn lõng bõng khắp nơi dưới đất, cả tòa đại doanh vừa tanh vừa hôi, bệnh tật quẩn quanh, phụ nữ dung nhan tiều tụy, váy áo rách nát, trẻ con ở trần, lăn lộn trong đại doanh, nhưng mặt ai cũng sáng rạng vui mừng. Bọn họ không chỉ có hy vọng về được quê cũ, mà còn được ăn một bữa cơm no suốt nhiều năm không có, mà trong canh còn có một chút dầu tanh.
Lý Diên Khánh đứng cách đó không xa, tâm tình nặng nề nhìn đại doanh nô lệ. Lúc này, hơn trăm lão giả từ trong doanh run rẩy đi ra, cùng quỳ xuống trước mặt Lý Diên KHánh, không chờ ai hỏi, đã không nhịn được mà quỳ rạp xuống khóc òa lên.
Lý Diên Khánh vội vàng tung người xuống ngựa đỡ lão giả đi đầu, cho thân binh đỡ các lão giả khác dậy.
Hắn hỏi:
- Lão trượng họ gì? Lưu lạc Tây Hạ bao nhiên năm rồi?
Lão giả rơi lệ đáp:
- Tiểu lão nhân họ Dương, người phủ Kinh Triệu, năm xưa từng là Đô đầu biên quân Đại Tống. Năm Nguyên Hữu thứ hai, thành chúng ta bị quân Tây Hạ đánh tan, tất cả các huynh đệ đều bị người Tây Hạ bắt làm nô lệ, tới giờ đã sắp bốn mươi năm. Còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể về cố hương, không ngờ đã đón được quân Tống. Tiểu lão nhân cũng có thể được an táng bên cạnh phụ mẫu.
Toàn thân lão giả run lên, méo miệng òa khóc. Lý Diên Khánh vội ôm lấy lão giả nhỏ gầy, không nhịn được cũng rơi nước mắt.
- Là chúng ta tới chậm, để mọi người phải chịu khổ nhiều năm như vậy!
Lúc này, trừ trong đại doanh, hơn ngàn đại hán đi ra, đều quỳ xuống:
- Chúng ta nguyện tòng quân báo thù cho thân nhân, xin Thượng tướng quân ân chuẩn!
Lý Diên Khánh gật gật đầu, cao giọng nói với mọi người:
- Mọi người muốn tòng quân, nhất định ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của các vị. Hiện giờ, việc cấp bách là mọi người thu dọn đồ đạc quay về Đại Tống thôi. Nếu Thiết Diêu Tử của Tây Hạ đến, chỉ sợ sẽ không đi được.
- Chúng ta không có tài sản, chỉ cần cho chút lương thực, lúc nào cũng có thể xuất phát!
- Lương thực sẽ cho mọi người. Mọi người mang theo lều vải đi, còn che mưa che nắng dọc đường.
Đám người nhao nhao quay về thu dọn đồ đạc. Các đỉnh lều vài dần biến mất. Vương Quý dẫn theo hơn mười người phóng ngựa chạy tới, ôm quyền thưa:
- Khởi bẩm Đô Thống, đã chiếm được nhà kho!
Lý Diên Khánh mừng lắm, vội hỏi:
- Có bao nhiêu đồng, bạc?
- Nhiều đến mức khó mà tính được. Hữu ti tào chính đang thống kê, mời Đô Thống tới đó tuần tra.
Lý Diên Khánh an bài Thống lĩnh Cống Tổ Văn suất lĩnh năm ngàn quân giúp đỡ các nô lệ người Tống chuẩn bị công việc xuôi nam. Còn mình quay đầu ngựa, dẫn mấy trăm thân binh đi theo Vương Quý tới chỗ nhà kho xa xa.
Nhà kho của quân Tây Hạ ở dưới chân núi Bạch Đồng, dựa vào nước Linh Châu, do ba mươi kho hàng lớn quây thành. Nhà kho dùng đá tảng hoa cương lớn trắng xây thành, cực kỳ kiên cố. Bốn phía có tường vây, hai bên đại môn còn có hai tòa tháp canh, xem chừng đề phòng cực kỳ sâm nghiêm. Hiện giờ nhà kho đã bị quân Tống khống chế, cửa chính đứng đầy quân Tống canh gác.
Lý Diên Khánh đến tường vây nhà kho, tung người xuống ngựa, chỉ một nhà kho, cười hỏi:
- Nhiều nhà kho như vậy, không phải chỉ để chứa mỗi đồng với bạc chứ?
Vương Quý cười đáp:
- Bên trong cái gì cũng có. Có rượu có thịt, thịt dê bò đông lạnh chiếm đầy ba kho hàng lớn. Sáng sớm hôm nay vừa phân phát năm vạn miếng đùi dê.
- Còn vũ khí?
- Có một vạn phó bì giáp và sáo đao mâu, ty chức cân nhắc chiêu thêm một vạn binh sĩ từ nô lệ người Tống!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Một vạn lính quá ít, ít nhất phải chiêu mộ thêm ba vạn binh sĩ. Trong thành Linh Châu có mấy vạn bộ vũ khí, hắn là đủ dùng.
- Ty chức hiểu!
Hai người vừa nói vừa đi tới kho đồng bạc trước. Kho đồng bạc gồm tám nhà kho, trong đó, hai cái là kho bạc, sáu cái là kho đồng. Lúc này, Thương tào Ti Sĩ Mã Văn bước tới khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến Đô Thống chế!
Lý Diên Khánh khoát khoát tay:
- Không cần đã lễ. Kiểm kê xong chưa?
- Kiểm kê đại khái đã xong. Có hai mươi vạn thỏi đồng thô, mỗi thỏi nặng năm mươi cân. Đồng thô có một ngàn vạn cân. Bạc nén có có ba vạn nén, mỗi nén nặng hai mươi cân, tổng sáu mươi vạn cân bạc nén thô.
Quả thực số lượng này đủ để khiến Lý Diên Khánh cũng phải kinh hãi. Sau mươi vạn cân bạc, tương đương với chín triệu sáu trăm ngàn lượng, tinh luyện xong cũng phải còn tám triệu lượng. Con số này quả thực dọa người mà.
Lý Diên Khánh không hiểu, hỏi:
- Sao có thể nhiều nwh vậy?
- Khởi bẩm Đô Thống, ba năm nay Tây Hạ không chở hàng đi, tồn lại hết, cho nên tích lũy được rất nhiều.
Nói đến chở đi, Lý Diên Khánh hơi băn khoăn. Nhiều đồng bạc như thế, chở đi làm sao?
Mã Văn Hiếu hiểu lo lắng của Đô Thống Chế, khẽ cười nói:
- Nhà kho được xây cạnh sông Linh Châu, đương nhiên sẽ đi đường thủy.
Sông Linh Châu trứ danh Mã Lĩnh Hà, phát nguyên ở núi Hạ Lan, chảy vào trong quan, tới Bân Châu huyện Tân Bình nhập vào sông Kính, cuối cùng chảy vào sông Vị. Hà cốc của con sông này là con đường thương nghiệp quan trọng nối Đại Tống và Tây Hạ.
Đại hạp cốc Mã LĨnh Hà trong cảnh nội Tây Hạ có một vạn người đóng giữ, thuộc Đô ti Hạ Châu quản hạt. Trước mắt, một ngàn người này đã cùng quân Hạ Châu bị quân Kinh Triệu diệt sạch. Nếu có thuyền, có thể đi đường thủy vận chuyển trực tiếp về phủ Kinh Triệu.
Lý Diên Khánh hơi nhíu mày:
- Ta biết có thể đi đường thủy, nhưng bên sông không có lấy một chiếc thuyền. Làm sao mà đi?
- Khởi bẩm Đô Thống, vận chuyển đường thủy ở Tây Hạ không cần thuyền.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngô, vội vàng hỏi:
- Có bè da dê sao?
Mã Văn Hiếu cười gật gật đầu:
- Người Tây Hạ đã nghĩ tới việc này rồi. Trong năm tòa kho hàng chất đầy bè da dê, đủ để chế thành hơn ngàn chiếc bè da dê vận chuyển vật tư cỡ lớn.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát lại hỏi:
- Thế nước Mã Lĩnh Hà rất gấp, có thể gặp nguy hiểm không?
- Khởi bẩm Đô Thống, ty chức hiểu rất rõ tình hình đường thủy nơi đó. Nếu vào hai mùa xuân hạ, quả thực dòng nước chảy xiết, nhưng bây giờ đã nhập tu, dòng chảy dịu hơn rất nhiều, dùng bè da dê chở đồ xuôi nam hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lý Diên Khánh mừng rơn. Đây là tin tức sung sướng nhất mà hắn từng nghe đấy. Hắn lập tức quay sang Vương Quý dặn:
- Tranh thủ trước khi trời sáng thổi đầy khí tất cả bè da dê đi, chia lương thực và thịt cho dân chúng. Nếu có thừa bè da dê thì để người già trẻ em ngồi trước, sáng mai sẽ xuất phát xuôi nam.
Vương Quý khom người:
- Ty chức tuân lệnh!
Săp xếp xong xuôi phương tiện chuyên chở, tám ngàn quân Tống bắt đầu dốc toàn lực vận chuyển ra sông. Đầu tiên là chiêu mộ hai vạn binh sĩ trong số các nô lệ, trang bị khôi giáp và binh khí cho bọn họ. Đội tân binh này sẽ do Vương Quý và Dương Văn Nghệ thống soái. Lý Diên Khánh lại chia phần lớn lương thực và thịt cho gần hai mươi vạn nô lệ, cam đoan nhà nào cũng có được năm đấu lương thực và mười cân thịt, lương thực còn lại về đến Quan Trung sẽ phát tiếp cho bọn họ.
Đêm xuống, mấy vạn người già trẻ em ngồi trên bè da dê xuôi nam, do Cống Tổ Văn suất lĩnh năm ngàn binh sĩ hộ vệ dọc đường. Sáng ngày thứ hai, quân Tống đưa tất cả thỏi đồng bạc thô và lương thực, thịt đông các loại lên gần một ngàn chiếc bè da dê cỡ lớn, do Vương Quý suất lĩnh hai vạn tân binh hộ vệ xuôi nam. Lý Diên Khánh suất lĩnh ba ngàn kỵ binh quay về thành Linh Châu.