Chương 865: Cạm bẫy Thanh Cương Vị.
Chương 865: Cạm bẫy Thanh Cương Vị.Chương 865: Cạm bẫy Thanh Cương Vị.
Lý Trình Hạo suất lĩnh một vạn thiết kỵ xuôi nam, đến hoàng hôn thì đến thành Bạc Nhạc. Thành Bạc Nhạc vốn là điểm tiếp tế cho đại quân Tây Hạ, nhưng bây giờ lương thảo đều bị quân Tống vơ vét không còn gì, trong quân thành trống rỗng, nên Lý Trình Hạo cực kỳ sầu lo. Bọn họ xuất binh khẩn cấp, cũng không mang theo bao nhiêu lương thảo, toàn bộ đều là được tiếp tế dọc đường từ Tĩnh Châu và Thuận Châu. Kết quả, từ thành Linh Châu xuống phía nam, tất cả các điểu tiếp tế đều không còn, lương thảo được tiếp tế từ Thuận Châu đã không còn nhiều, chậm nhất là sáng sớm ngày mai nhất định phải lên đường trở về.
- Tướng quân, bọn thuộc hạ bắt được một thám tử!
Mấy tên lính đẩy một người đàn ông trung niên bị trói gô lên trước mặt Lý Trình Hạo. Người này quỳ xuống dập đầu:
- Tướng quân tha mạng. Tiểu nhân không phải thám tử, tiểu nhân chỉ là một nô lệ đang chạy trốn.
Lý Trình Hạo dùng kiếm mở vạt áo của gã ra, quả nhiên trên ngực có một dấu ấn nô lệ. Lý Trình Hạo lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là nô lệ người Tống?
- ĐÚng vậy.
- Vậy vì sao ngươi không theo những người khác xuôi nam?
- Thê nhi của tiểu nhân đều ở phủ Hưng KHánh, ở Đại Tống chẳng còn người thân. Tiểu nhân không muốn xuôi nam, muốn về phủ Hưng Khánh, cho nên nửa đường đã bỏ trốn. Cầu Tướng quân tha mạng!
Lý Trình Hạo gật đầu:
- Ngươi không cần sợ. Ta sẽ không làm gì ngươi. Nhưng ta muốn biết tình hình phía nam thật cặn kẽ. Vật tư ở nhà kho núi Bạch Đồng và nô lệ người Tống đi đâu cả rồi?
- Đều xuôi nam rồi, dùng bè da dê mà xuôi nam. Mười mấy vạn nô lệ người Tống cũng đi theo.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Hai ngày trước đã bắt đầu xuôi nam rồi, nhưng đi tương đối chậm. Tiểu nhân là nhóm nô lệ cuối cùng, buổi trưa hôm nay mới trốn ra khỏi đội ngũ.
Lý Trình Hạo mừng rỡ. Buổi trưa hôm nay mới đi qua nơi này, đi bộ nửa ngày, nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục dặm, mà đại hạp cốc Bạch Mã Xuyên dài hơn một trăm dặm, kỵ binh hoàn toàn có thể đuổi kịp. Y vội vàng hỏi:
- Có bao nhiêu quân Tống đi theo?
- Đại khái khoảng mấy ngàn người.
- Đều là kỵ binh sao?
Người đàn ông lắc đầu:
- Không có kỵ binh, chỉ có bộ binh!
Lý Diên Hạo mừng như điên, nói với người đàn ông đó:
- Chỉ cần tin tình báo của ngươi là thật, sau này ta sẽ thả ngươi tới phủ Hưng Khánh.
Gã cuống quít dập đầu:
- Đa tạ Tướng quân thành toàn!
Lý Trình Hạo quay đầu ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân tăng tốc, nhất định phải đuổi kịp quân địch trước khi trời sáng!
Một vạn thiết kỵ tăng tốc hành quân nhanh hơn, dọc theo lòng sông cạn đuổi tới đại hạp cốc.
Màn đêm vừa phủ xuống, quân đội đã đến hẻm núi Thanh Cương. Lý Trình Hạo ngẩng đầu nhìn quân trại trên núi. Trên đó hoàn toàn tối đen, không có một tia sáng nào, không nhìn rõ thứ gì, muốn lên núi dò xét cũng không dễ, ít nhất cũng phải đi vòng hơn bốn mươi dặm. Bọn họ không có thời gian.
Lý Trình Hạo chỉ có thể đánh cược trên đó không có quân đội đóng giữ. Y nghĩ nghĩ một lát, dặn một thủ hạ:
- Ngươi dẫn theo một trăm huynh đệ đi trước đi, nếu không có gì dị thường thì đốt đuốc ra hiệu.
Gã thủ hạ tuân lệnh, suất lĩnh một trăm kỵ binh chạy tới hạp cốc. Ước chừng sau một khắc đồng hồ, từ phía xa xa, cách khoảng bảy tám dặm có ánh đuốc lập lòe. Một trăm kỵ binh đã thuận lợi tới quân trại Thanh Cương Hạp.
Lý Diên Hạo thoáng yên tâm, lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đại quân lên hạp cốc!
Một vạn thiết kỵ phát động, trùng trùng điệp điệp tới hạp cốc…
Công Tổ Văn ở trên núi nhìn chăm chú kỵ binh Tây Hạ trong hạp cốc. Chừng hơn một vạn kỵ binh trùng trùng điệp điệp. Trên tường thấp, chín trăm quân Tống đã chuẩn bị sẵn sàng, đơn giản chỉ dùng gỗ lăn và súng đạn đối phó với quân Tây Hạ, dùng dầu hỏa không có hiệu quả. Có thiết hỏa lôi và chấn thiên lôi cũng đủ để giết địch.
Kỵ binh đã đi được một nửa, Công Tổ Văn còn chưa hạ lệnh tấn công. Các binh sĩ đều thầm bối rối, một thuộc cấp khẽ nhắc Công Tổ Văn:
- Kỵ binh xuôi nam với tốc độ cao, chỉ sợ chỉ mất một ngày là có thể đuổi kịp dân Tống. Hay là cứ khiến họ biết khó mà lui đi.
Công Tổ Văn lắc đầu:
- Quân địch không có tiếp tế dọc đường, sẽ không đi được quá xa. Nếu phía trước có chặn đánh, trước sau đều bị chặn đường, đội quân này cho dù không bị tiêu diệt hoàn toàn chí ít cũng sẽ phải nằm lại đây hơn phân nửa.
Đằng trước sẽ có quân chặn đánh sao? Đương nhiên sẽ có. Công Tổ Văn đã dặn Thiên tướng Dương Độ suất lĩnh một ngàn người chặn đánh bên ngoài, cách Thanh Cương Hạp hơn mười dặm. Trừ phi quân địch không cần chiến mã, bằng không, căn bản sẽ không cách nào vượt qua công sự quân Tống đã xây sửa lại.
Công Tổ Văn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Lúc này, quân Tây Hạ đã đi qua hơn phân nửa, khoảng hai ngàn người cuối cùng đang tiến vào trong hẻm núi. Thời cơ đã chín, Cống Tổ Văn hạ lệnh:
- Bắn tên!
Năm trăm cung nỏ thủ quân Tống chờ đã lâu đồng thời bắn tên xuống dưới núi. Cùng lúc đó, ba trăm binh sĩ nắm thiết hỏa lôi vào trong hạp cốc. Ngòi lửa thiết hỏa công đã bị cắt bớt, phòng ngừa hỏa khí bị dính nước.
Tập kích bất ngờ khiến cho kỵ binh đại loạn. Cho dù kỵ binh Thiết Diêu Tử là trọng giáp kỵ binh, nhân mã đều mặc áo giáp, nhưng Tây Hạ chỉ có ba ngàn kỵ binh Thiết Diêu Tử chân chính, được dùng giáp cụ thực sự là áo giáp dùng miếng sắt nối thành.
Cũng vì quốc lực Tây Hạ có hạn, không thể trang bị thiết giáp cho toàn bộ tám vạn Thiết Diêu Tử. Tây Hạ không có nhiều sắt để chế trangbij như vậy. Ngoại trừ ba ngàn kỵ binh hạch tâm được trang bị thiết giáp, còn lại bảy mươi bảy ngàn kỵ binh đều dùng giáp da. Giáp da này có thể chống được cung tiễn phổ thông ngoài phạm vi năm mươi bước, nhưng tuyệt đối không thể ngăn được thần tí nỗ của quân Tống, cho dù có dùng thuẫn cũng không, cả thuẫn lẫn giáp đều bị bắn thủng.
Năm trăm thần tí nỗ bắn tên, hơn hai trăm binh sĩ trúng tên kêu thảm từ trên lưng ngựa ngã xuống. Biến cố bất ngờ khiến cho hai ngàn kỵ binh giật nảy người. Theo bản năng, bọn họ ghìm chặt dây cương, không dám tùy tiện tiến lên nữa. Đúng lúc này, ba trăm quả thiết hỏa lôi từ trên trời rơi xuống.
Nguyên nhân lớn khiến cho thiết hỏa lôi không thể trở thành vũ khí chủ yếu của quân Tống từ xưa tới nay là vì nó nặng lắm. Một quả thiết hỏa lôi nặng đến mười cân, không kém chấn thiên lôi nặng bốn năm chục cân là bao, nhưng uy lực lại nhỏ hơn chấn thiên lôi quá nhiều, nên mọi người đều tình nguyện sử dụng chấn thiên lôi. Ngược lại, huynh đệ cải tiến của thiết hỏa lôi là phi hỏa lôi lại tỏa hào quang rực rỡ trong các trận chiến thủ thành.
Hôm nay CỐng Tổ Văn lại dùng thiết hỏa lôi. Ba trăm quả thiết hảo lôi từ trên trời rơi xuống, ngoài mấy chục quả rơi xuống nước bị tịt ngòi, còn hơn hai trăm sáu mươi quả đều nổ tung trước khi chạm mặt nước.
Sóng xung kích của thiết hỏa lôi không lớn, chủ yếu là do miếng sắt, đinh sắt nó nổ ra khiến người ngựa bị thương. Nhất thời, trong hạp cốc, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Chiến mã sợ hãi kinh hoảng nhao nhao quay đầu phi nước đại, có rất nhiều binh sĩ không khống chế được chiến mã rơi xuống khỏi lưng ngựa, bị chiến mã đằng sau vô tình dẫm nát. Thương vong vô cùng nặng nề.
Lần này quân Tống mang theo thiết hỏa lôi đặc biệt để nhắm vào kỵ binh. Mỗi một quả thiết hỏa lôi đều chứa củ ấu sắt nhọn bé xíu. Khi thiết hỏa lôi nổ tung, củ ấu này sẽ bắn tung khắp hạp cốc, coi như đoạn tuyệ đường lui của kỵ binh.
Hai ngàn kỵ binh loạn thành một bầy. Lý Trình Hạo cả kinh, trợn mắt há mồm. Hóa ra trong quân trại trên núi có quân Tống mai phục. Hậu quân bị phục kích, y bó tay không làm gi được, tiếng nổ trong hạp cốc vang vọng khiến cho chiến mã ở điểm mai phục cũng bắt đầu nôn nóng bất an.
Lý Trình Hạo lập tức tỉnh ngộ, hô lớn:
- Bịt tai chiến mã lại!
Các binh sĩ vội vàng lấy ra mảnh da nhung nhét vào tai ngựa, chúng mới bình tĩnh lại.
Không bao lâu sau, tiếng nổ trong hạp cốc mới lắng lại dần, chỉ có mấy trăm kỵ binh chạy từ trong hạp cốc ra, số kỵ binh còn lại, hoặc chết hoặc bị thương, hoặc là chiến mã hoảng sợ bỏ chạy, hậu quân hai ngàn kỵ binh chỉ còn hơn bốn trăm người phá vây đi tới.
Lý Trình Hạo buồn bực lo âu, gầm rú:
- Gã nô lệ người Tống đâu? Kéo gã tới gặp ta!
Nửa ngày sau, một binh sĩ quay lại báo:
- Tướng quân, gã nô lệ kia đã đi cùng hậu quân, không quay lại.
- Cái gì?
Lý Trình Hạo đột nhiên cảm giác mình đã bị lừa. Có lẽ người đàn ông kia là thám tử do quân Tống cố ý để lại thành Bạc Nhạc, dụ dỗ mình tiến vào Thanh Cương Hạp.
Phó tướng Anh Thái Niên thấp giọng hỏi:
- Tướng quân, chúng ta nên làm gì?
Anh Thái Niên là tiểu nhi tử của Binh bộ Thượng thư Anh Quý, năm nay mới chừng hai mươi tuổi, võ nghệ cao cường, kỵ xạ cao minh, là một viên mãnh tướng trong quân Tây Hạ.
Lòng Lý Trình Hạo hơi loạn rồi. Kế hoạch ban đầu của y là xuôi namd duổi theo bè chở vật tư và nô lệ người Tống. Khi phát hiện ra mình bị lừa, kế hoạch của y cũng dao động. Nếu cứ tiếp tục truy kích xuống phương nam hơn nửa ngày nữa mà vẫn không có thu hoạch gì, bọn họ sẽ gặp phải nguy cơ lương thảo bị cắt đứt, binh sĩ và chiến mã đều phải chịu đói, sức chiến đấu sẽ hạ xuống nhanh chóng.
Còn một nguyên nhân khác là sức chiến dấu thực sự của Thiết Diêu Tử. Từ khi khai quốc, Tây Hạ đã thành lập nên kỵ binh Thiết Diêu Tử, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ được chọn ra từ thiên quân vạn mã, cực kỳ anh dũng thiện chiến, chỉ ba trăm kỵ binh đã có thể đánh đâu thắng đó.
Nhưng Thiết Diêu Tử đã thành lập chín mươi năm rồi, đã lâu không trải qua chiến tranh gì, kỵ binh Thiết Diêu Tử hiện nay đều là tử đệ quý tộc của các bộ lạc, Thiết Diêu Tử chỉ còn là một biểu tượng, bị quân Tây Hạ gọi lén là “bình hoa đằng đằng sát khí”, ý là ngầm trào phúng mặc dù Thiết Diêu Tử được trang bị tốt nhất nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến nào, không khác gì cái bình hoa.
Biết sức chiến đấu thực tế của Thiết Diêu Tử không cao, Lý Trình Hạo muỗn suất quân rút lui, lại lo lắng không thể bàn giao nhiệm vụ, nên do dự không quyết được.
Anh Thái Niên thấy chủ tướng do dự, trong lòng thầm khinh bỉ, bèn đề nghị:
- Hay để ty chức suất quân đi trước một bước xem tình hình thế nào.
Lúc này Lý Trình Hạo đã bó tay hết cách rồi, đành gật đầu đồng ý với đề nghị của Anh Thái Niên:
- Ngươi dẫn theo một ngàn kỵ binh tiến lên. Nếu có biến, lập tức báo cáo với ta.
- Doanh thứ nhất đi theo ta!
Anh Thái Niên vung tay, suất lĩnh một ngàn kỵ binh lao vụt xuống phương nam. Các kỵ binh mới chỉ đi được vài dặm, đại quân đã nghe được tiếng kêu la thảm thiết vọng lại từ phía trước. Anh Thái Niên dẫn theo mấy trăm kỵ binh chật vật quay về, ôm quyền báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, ở nơi chật hẹp phía trước, quân Tống xây dựng quân sự, mưa tên sắc bén, các huynh đệ thương vong hơn ba trăm người, thực sự là không qua được!
Lúc này Lý Trình Hạo đã hạ được quyết tâm, hô lớn:
- Toàn quân cùng ta phá vây ra ngoài!
Lý Trình Hạo quay đầu dẫn ngựa phóng ra ngoài Thanh Cương Hạp, nghênh đón y là một ngàn thiết hảo lôi và hai trăm chấn thiên lôi quân Tống đã chuẩn bị sẵn sàng.