Chương 882: Huyện thành Lạc Giao.
Chương 882: Huyện thành Lạc Giao.Chương 882: Huyện thành Lạc Giao.
Hoàn Nhan Lâu Thất cũng không lập tức xuôi nam, mà chờ thêm hai ngày, hai vạn quân Hán đuổi tới huyện Phu Thi mới lệnh cho Hoàn Nhan Bát Khất suất lĩnh tám ngàn kỵ binh đóng giữ đại doanh huyện Phu Thi, còn mình tự suất lĩnh bốn vạn đại quân xuôi nam tới Phu Châu, tấn công xâm nhập vào Quan Trung.
Hai ngày sau, quân Kim không đánh mà thắng chiếm được huyện Lạc Giao thuộc Phu Châu, cũng thu được ba vạn thạch lương thực từ trong kho quan, khiến cho Hoàn Nhan Lâu Thất vô cùng mừng rỡ. Có số lương thực này làm hậu thuẫn, đội quân của y sẽ càng thêm sung túc. Y lệnh cho một tướng quân người Hán tên Trương Phượng suất lĩnh một vạn quân Hán làm hậu quân vận lương
Phường châu là một bắc đại viện ở Quan Trung, một khi chiếm được nó chẳng khác nào đã vào được đến đại viện Quan Trung. Từ đó xuôi nam sẽ tới bắc đại môn Diệu Châu, sẽ tạo thành uy hiếp trực tiếp với Quan Trung.
Nhưng Hoàn Nhan Lâu Thất tự tin gấp trăm lần xuôi nam được hai ngày, một trận bão tuyết mãnh liệt từ bắc xuống nam càn quét toàn bộ Thiểm Tây lộ. Tuyết lớn của mùa đông Thiểm Tây lộ bây giờ mới khoan thai tới. Trận tuyết lúc trước là bất ngờ, trận tuyết này mới thực sự báo hiệu mùa đông giá rét của Thiểm Tây lộ đã tới.
Từ huyện Lạc Giao phía bắc Phu Châu đến huyện Trung bộ phía bắc Phường Châu cách nhau khoảng bốn trăm dặm. Nơi này là cao nguyên hoàng thổ, khe rãnh sâu, núi cao sườn dốc, xẻ núi làm đường, cũng chính là Tần Trực Đạo trứ danh. Một bên là dãy núi Hoàng Long mênh mông, một bên là vực sâu trăm trượng. Bên dưới là đại hạp cốc Lạc Thủy, trong phạm vi ba trăm dặm không có một gia đình nào, càng không có tiểu trấn hay huyện thành gì.
Nếu vào mùa khác, đại quân có thể dọc theo Tần Trực Đạo bằng phẳng hành quân hối hả xuống phương nam, nhiều nhất mất ba ngày sẽ tới đại hạp cốc Lạc Thủy, đến huyện Trung Bộ. Nhưng bây giờ đang là mùa đông đòi mạng.
Hoàn Nhan Lâu Thất không cân nhắc đến chuyện mùa đông sẽ ảnh hưởng đến việc hành quân. Sau hai ngày, y mới phát hiện ra đại quân không thể xuôi nam được nữa, tuyết lở với diện tích lớn đã chặn đường. Tuyết lở kéo dài hơn ba mươi dặm, nơi tuyết đọng dày nhất sâu tới năm thước, ngập đến cổ chân, không thể tiến lên nổi. Nhưng nếu muốn quay đầu về cũng không dễ, một trận bão tuyết hung dữ kéo tới đã nhốt ba vạn đại quân nước Kim trên đường núi cách huyện Lạc Giao hai trăm dặm về phía nam.
Trong một đại trướng lẻ loi trơ trọi trên đường núi, Hoàn Nhan Lâu Thất nổi giận đập bàn mắng mưu sĩ Trần Quảng Triệu:
- Đừng có nói mấy lời cứt chó nhận mình là người địa phương với ta nữa. Ngay cả chuyện tuyết lớn chặn đường cũng không biết, còn dám xưng là người địa phương? Nếu quân đội không xuống được núi, việc đầu tiên ta sẽ bắt ngươi tế cờ!
Trần Quảng Triệu cúi rũ đầu không dám lên tiếng. Một lúc lâu sau, y mới khe khẽ thưa:
- Ty chức không lừa gạt Tướng quân mà. Mặc dù đường núi có tuyết đọng nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống không thể đi lại thế này, nặng nề nhất vẫn có thể đạp tuyết mà đi, tốc độ hành quân chậm một chút thôi…
- Đánh rắm! CHẳng lẽ ta mù? Không thấy tuyết đọng à?
- Ty chức không có ý này. Ý ty chức là, năm nay tuyết đọng nhiều là do tuyết lở, bình thường không có tuyết lở. Trừ phi có người cố ý gây ra.
Hai mắt Hoàn Nhan Lâu Thất co lại.
- Ý ngươi là đây là do quân Tống cố ý phá tuyết lở, khóa con đường xuôi nam của chúng ta?
- Thực ra ty chức muốn nói rằng, quân Tống đang cố ý dụ địch xâm nhập. Cho dù Lý Diên Khánh rút khỏi huyện Lạc Giao cũng không thể để lại ba vạn thạch lương thực cho chúng ta. Hắn thà rằng phân phát lương thực cho dân chúng trong thành còn hơn. Hiển nhiên đây là hắn cố ý để lại cho chúng ta, cho chúng ta không cần lo lắng về lương thực nữa, tiếp tục xuôi nam.
- Hừ! Ngươi kêu cái gì? Người Hán các ngươi có cái tên “hậu Gia Cát Lượng” là để chỉ loại người như ngươi đấy. Sao lúc đấy ngươi không nói? Bây giờ cái gì cũng nghĩ đến. Ta nhổ vào! Cút ra ngoài cho ta!
Trần Quảng Triệu sợ hãi chạy trối chết ra ngoài. Hoàn Nhan Lâu Thất bực bội khó chịu, đi tới cổng đại trướng, nhìn gió rít gào thét bên ngoài cùng với tuyết lớn đầy trời, trước mắt chỉ một màu trắng xóa, chỉ cách vài chục bước đã không thấy gì. Lúc này tuyệt đối không thể hành quân, rất dễ trượt chân rớt xuống vực sâu.
Hoàn Nhan Lâu Thất thở dài, chỉ có chờ tuyết ngừng rơi rồi từ từ rút quân.
…
Huyện Lạc Giao là thuộc Phu Châu, là tòa thành lớn thứ hai ở Thiểm Băc sau huyện Phu Thi. Thành trì dài chừng ba mươi dặm, khoảng hai mươi vạn nhân khẩu, hoàn toàn khác với cảnh vườn không nhà trống ở phủ Duyên An. Trên cơ bản, Phu Châu không có công sự phòng ngự, ngoại trừ việc quân Tống đã từng trú quân bên ngoài thành trong một thời gian ngắn ra thì không có dấu hiệu quân sự gì, bách tính sinh hoạt cũng rất bình ổn thong dong, hoàn toàn không có không khí của chiến tranh.
Khi quân Kim chiếm được huyện Lạc Giao cũng không dừng lại ở đây lâu, chỉ một ngày, rồi tiếp tục xuôi nam, chỉ để lại một tướng quân người Hán tên Trương Phượng suất lĩnh một vạn quân Hán đóng giữ, phụ trách cung cấp hậu cần chi viện cho quân Kim tiến tới Phường Châu.
Quân Hán chính là quân Tống đầu hàng quân Kim, phần lớn quân kỷ không nghiêm, chỉ trong một ngày, gần như tất cả cửa hàng của huyện thành Lạc Giao đều bị quân Hán cướp sạch. Mà mới một ngày trước, quân Kim đã cướp sạch cả thành, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ.
Sau khi quân Kim xuôi nam, Trương Phượng lại phóng túng cho binh sĩ đánh cướp toàn thành. Khi tiền tài trong thành không đủ để thỏa mãn dục vọng của quân Hán, bọn họ bèn chĩa dục vọng sang phía các nữ nhân. Tiếng khóc, tiếng kêu la vang lên liên miên. Quân Hán kết thành từng đội vào từng nhà cướp tài sản, gian dâm người, khiến cho huyện Lạc Giao vẫn yên ổn hòa bình như lạc vào địa ngục.
Bão tuyết bất ngờ ập tới một cách mãnh liệt khiến cho binh sĩ quân Hán đóng ở huyện Lạc Giao an tĩnh lại một chút, một vạn binh sĩ trốn trong quân doanh uống rượu đánh bạc, mấy trăm phụ nữ trẻ tuổi bị bọn họ cướp đến quân doanh dâm nhạc. Có rất nhiều binh sĩ thua bạc đến đỏ cả mắt còn nghĩ đi thử may mắn với đám dân cư xem có lục ra được vàng bạc giấu kín gì không, nhưng vì thời tiết quá ác liệt, cách xa vài chục bước đã không thấy gì, nên bọn họ chỉ có thể có gắng nhịn xuống một đêm, phát tiết lửa giận lên người phụ nữ.
Gió rét gào thét lướt qua huyện thành, tuyết trắng như lông ngỗng kéo sợi rơi xuống kín cả trời đất, cả không gian hoàn toàn mờ mịt, chỉ cách vài chục bước đã không thấy đường. Ở gần cửa bắc huyện thành có một tòa miếu Thành Hoàng bị bỏ hoang, cỏ dại rậm rạp, đổ nát thê lương, bình thường đây là nơi đám chồn hoang và hàn nha tụ tập, nhưng lúc này, mười mấy bóng đen từ bốn phương tám hướng đang tụ lại đây.
Yến Thanh đứng trước cổng miếu rách nát nghiêm trọng nhìn mười mấy thủ hạ. Tất cả có bốn mươi người, đều đến đông đủ. Đây là bốn mươi binh lính tinh nhuệ thủ trong thành khi rút lui, ai nấy đều võ nghệ cao cường, kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú.
Bốn mươi binh sĩ không tập trung cùng một chỗ mà dùng các thân phận khác nhau trà trộn trong huyện thành, hẹn nhau vào canh một đêm nay.
- Khởi bẩm Thống chế, các huynh đệ đều đến đủ!
Một thuộc cấp ôm quyền báo với Yến Thanh.
Yến Thanh gật gật đầu, nói với họ:
- Quân Kim tàn bạo đồ thán huyện thành, chắc chắn chúng ta ai cũng nổi giận. Hiện giờ là lúc chúng ta báo thù. Nhiệm vụ của chúng ta là cướp cửa thành bắc để cho quân đội bên ngoài thành vào trong. Đêm nay sẽ là một trận huyết chiến, hãy dùng máu tươi của kẻ địch rửa đi cừu hận trong lòng chúng ta!
Bốn mươi người, ai nấy đều lóe lên hận ý. Hai ngày nay, bọn họ đã thấy quá nhiều thảm kịch, nhưng trách nhiệm quân nhân buộc họ phải ép cừu hận trong lòng. Rất nhanh thôi, sẽ đến lúc bọn họ được báo thù.
Yến Thanh đi tới đại điện, dẫn theo mấy tên lính, đào một lượt đất bên trogn đại điện lên, moi ra ba cái hòm gỗ lớn. Bên trong là bốn mươi bộ khôi giáp và binh khí. Bốn mươi người lính mặc lên, xếp hàng bên ngoài đại điện. Lúc này, các binh sĩ mặc giáp cầm vũ khí đằng đằng sát khí, dù chỉ có bốn mươi người nhưng sát khí còn hơn cả mấy trăm người.
- Bên ngoài có bão tuyết, để tránh bị ngộ thương, chúng ta phải có khẩu lệnh. Khẩu lệnh có bốn chữ “phá thành giết địch”, mọi người nhớ kỹ chưa?
- Phá thành giết địch!
Bốn mươi người cùng rống lên, dọa mấy chục con quạ đen đang đậu trên nóc nhà sợ hãi bay lên phành phạch.
Yến Thanh vung tay lên, dẫn bốn mươi người hòa vào thế giới tuyết mênh mông.
…
Lý Diên Khánh suất lĩnh hai vạn đại quân không rút xuống phía nam mà chỉ lùi đến Đan Châu. Khi quân chủ lực quân Kim xuôi nam, hắn lập tức dẫn hai vạn quân đánh tới huyện Lạc Giao.
Theo như lời hẹn với Yến Thanh, đêm nay, canh hai, bọn họ sẽ tấn công thành bắc, cùng các tinh nhuệ của Yến Thanh nội ứng ngoại hợp cướp cửa thành bắc.
Lúc này, Lý Diên Khánh suất lĩnh hai vạn binh sĩ đến bên ngoài thành bắc Lạc Giao. Đại quân tạm thời ẩn nấp trong mồng rừng tùng rậm rạp. Trong rừng tùng không có gió nhưng vẫn rất lạnh. Hai vạn binh sĩ ôm lấy da dê tụm lại run lẩy bẩy.
Lý Diên Khánh đứng cạnh rừng cây nhìn chăm chú gió tuyết đan xen bên ngoài. Bọn họ còn cách huyện thành khoảng một dặm, nhưng vẫn không thấy thành trì. Trước đó Lý Diên Khánh đã phái hai mươi mấy trinh sát tiến tới gần thành thăm dò tình hình.
- Còn bao lâu nữa?
Hắn quay sang hỏi.
- Không tới một khăc nữa!
Một khắc thời gian là khoảng nửa tiếng ở thời hiện đại, xem ra lúc này trong thành Yến Thanh đã ra tay. Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh:
- Toàn quân tập kết, chuẩn bị tác chiến!
Các binh sĩ ào ào đứng dậy, dậm chân rũ tuyết bám trên người xuống, phà hơi vào lòng bàn tay xoa xoa hai tay tìm lại cảm giác, trong khu rừng, bầu không khí tràn đày kích động và chờ mong trước khi lâm chiến.