Chương 884: Chỉ huy Thái Nguyên.
Chương 884: Chỉ huy Thái Nguyên.Chương 884: Chỉ huy Thái Nguyên.
Khi quân Tống nội ứng ngoại hợp cướp huyện Lạc Giao, ở huyện Phu Thi, hai vạn quân Tống cũng được bão tuyết yểm hộ phát động hỏa công với đại doanh quân Kim cách đó ba dặm. Lửa lớn mượn gió thổi càn quét cả tòa đại doanh, chiến mã bị dọa xông ra ngoài quân doanh chạy tứ tán, tám ngàn quân Kim hoặc bị lửa lớn thiêu chết, hoặc bị quân Tống mai phục bốn phía giết chết, cuối cùng không ai sống sót.
Hai ngày sau, Lý Diên Khánh suất lĩnh hai vạn quân đội tới huyện Phu Thi, tập hợp cùng quân đội của Ngô Giai, Lưu Kỹ. Ngô Giai và Lưu Kỹ tiến lên khom người thi lễ:
- Tham kiến Đô Thống chế!
- Đại doanh quân địch sao rồi?
- Khởi bẩm Đô Thống, đại doanh quân địch đã bị lửa lớn thiêu hủy, năm ngàn quân Kim bị diệt toàn bộ, tìm được gần tám ngàn thớt chiến mã!
- Sao lại thêm ba ngàn con?
- Một nửa là chiến mã, một nửa là ngựa thồ. Đối phương nuôi chiến mã ở góc tây bắc, cách đại doanh khá xa, huynh đệ chúng ta kéo vượt rào, phần lớn chiến mã đã kịp chạy, không bị lửa lớn ảnh hưởng.
- Thu hoạch rất tốt. Tám ngàn chiến mã, số lượng kỵ binh và trinh sát sẽ tăng thêm rất nhiều. Lần này các ngươi lập đại công rồi!
Ngô Giai và Lưu Kỹ mừng rỡ:
- Đa tạ Đô Thống chế khích lệ!
Lưu Kỹ lại hỏi:
- Xin hỏi Đô Thống Chế, tình hình quân Kim xuôi nam thế nào?
- Một vạn quân Hán chiếm cứ huyện Lạc Giao đã bị toàn diệt. Quân chủ lực của Hoàn Nhan Lâu Thất đang bị vây trên đường Lạc Thủy, tuyết lớn chặn rồi, chỉ chờ đến mùa xuân nhặt xác bọn họ thôi.
- Nhỡ bọn họ phá vây ra được thì sao?
Ngô Giai hơi lo lắng hỏi.
Lý Diên Khánh khẽ cười:
- Ta tính rồi. Ta đã để lại ba ngàn quân trú đóng ở lối vào Lạc Giao, bên PHường Châu cũng để lại ba ngàn quân đội phòng ngự. Cho dù có ra được cũng chỉ còn là một đám quỷ. Nhưng ta tin phán đoán của ta sẽ không sai, bọn họ sẽ không ra được.
- Đô thống, vậy kế tiếp chúng ta làm gì?
Lưu Kỹ và Ngô Giai mong đợi hỏi.
Lý Diên Khánh cười cười:
- Ta viết một phong thư cam đoan gửi Quan gia, cam đoan sẽ lợi dụng thế cục Thiểm Tây kiềm chế quân Kim trung tuyến và đông tuyến. Đã hứa hẹn rồi thì phải làm được. Hai vị cho rằng biện pháp tốt nhất để kiềm chế quân Kim là gì?
- Tiến đánh Thái Nguyên!
Ngô Giai thốt ra.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đúng vậy. Mười vạn quân Kim đi đường Hà Đông một nửa tới Lạc Dương một nửa tới Thiểm Tây lộ. Hiện giờ, đường Hà Đông coi chúng ta là cái chiếu không, cớ sao chúng ta không làm?
Lưu Kỹ cũng kich động nói:
- Nếu có thể tiến đánh Thái Nguyên, nhất định có thể chấn kinh thiên hạ, phá rối kế hoạch xuôi nam của quân Kim. Đây là diệu chiêu phán chấn quân tâm sĩ khí Đại Tống. Đô Thống, hạ lệnh đi!
Lý Diên Khánh nhìn mọi người:
- Chúng ta cũng không thể vội vàng tấn công như quân Kim được. Binh mã chưa động, lương thảo đã đi đầu, đồng thời cungax không thể để cho quân Kim chặn đường lui ở phủ Duyên An của chúng ta. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng rồi mới xuất phát. Không vội cái nhất thời này được!
Vương Quý bên cạnh vội vàng nói:
- Mặc dù phải chuẩn bị sung túc mới xuất phát đợc, nhưng binh quý tần tốc, chỉ sợ quân Kim kịp phản ứng lại thì phiền rồi. KHông bằng để ty chức suất lĩnh năm ngàn quân đi đầu, cướp luôn thành Thái Nguyên, tránh đêm dài lắm mộng.
Lý Diên Khánh ngẫm nghĩ. Đề nghị của Vương Quý cũng có lý. Mặc dù Hà Đông trống không, nhưng quân Kim còn có ba vạn kỵ binh ở Đồng Phủ. Nếu ba vạn kỵ binh nàu cáp tốc xuôi nam, sẽ chiếm Thái Nguyên trước quân Tống thật đấy. Hắn không thể không đề phòng.
- Vương Tướng quân đã chủ động xin đi, vậy ta cho ngươi một vạn quân đội, năm ngàn quân bộ kỵ, mang theo lương khô cho năm ngày, lấy Thái Nguyên cho ta!
Vương Quý mừng rỡ vội ôm quyền thưa:
- Ty chức tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của Đô Thống, nhất định sẽ lấy được Thái Nguyên!
Bên cạnh, Lưu Kỹ và Ngô Giai đều vô cùng hối hận, biết vậy mình lên tiếng xin ra trận trước, xem ra làm người da mặt phải dày một chút mới được.
Vương Quý và Tào Mãnh lập tức suất lĩnh một vạn bộ kỵ binh rời huyện Phu Thi, xuất phát tới Hà Đông…
Năm ngày trước, Lý Diên Khánh nhận được ưng thư khẩn cấp từ Thái Nguyên. Thái Nguyên chỉ có năm ngàn quân coi giữ, bốn phía phủ Thái Nguyên không có bất kỳ trú quân nào, chính phong thư này đã thay đổi chiến lược của hắn. Hắn không thể không hy sinh cái giá cực lớn là bách tính huyện Lạc Giao, dẫn quân Kim vào cuộc, cuối cùng, vây hãm năm vạn quân Kim ở Hà Đông lộ tại Thiểm Tây lộ. Lý Diên Khánh có thể toàn lực tán công Thái Nguyên và Hà Đông lộ, vây Ngụy cứu Triệu, kiềm chế chủ lực quân Kim tấn công triều Tống với quy mô lớn.
Hoàn Nhan Tà Dã rất lo lắng Tây quân sẽ tới phía đông viện binh, nên đặt ra chiến lược cướp Lạc Dương, ăn Hàm Cốc quan, khiến cho Tây quân không thể giết tới Trung Nguyên. Nhưng y không thể ngờ được đại quân của Hoàn Nhan Lâu Thát lại thất thủ ở Lạc Thủy đạo, khiến cho phủ Thái Nguyên trống không, không chút phòng bị, bày ra ngay trước mắt Lý Diên Khánh.
Chủ tướng quân Kim ở phủ Thái Nguyên tên Hoàn Nhan Hốt Lỗ, chừng năm mươi tuổi, là một Mưu khắc thiên phu trưởng. Gã là huynh cùng mẹ khác cha với Hoàn Nhan Lâu Thất. Lần này quân Kim lên tận Hà Đông lộ đánh phủ Lạc Dương và Duyên An, bỏ lại thành Thái Nguyên trống rỗng, trước mắt chỉ có một ngàn binh sĩ Nữ Chân và bốn ngàn quân Hán đầu hàng.
Hoàn Nhan Tà Dã và Hoàn Nhan Lâu Thất đều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lúc này quân Tống còn có thể phản công Hà Đông lộ. Nếu không, sẽ không để lại ít trú quân ở Thái Nguyên như thế.
Đêm, Hoàn Nhan Hốt Lỗ vẫn tuần sát một vòng trên đầu thành như ngày thường. Sau đó, gã về phủ đệ uống rượu. Hoàn Nhan Hốt Lỗ yêu rượu như mạng. Đây là nhược điểm lớn nhất của gã. Vì nhược điểm này, Kim Thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả không chỉ một lần mắng mỏ răn dạy gã dữ dội, nhưng gã vẫn không sửa nổi, đâm ra xưa nay chưa từng dược trọng dụng. Huynh đệ Hoàn Nhan Lâu Thất của gã lập từng đống chiến công, trở thành danh tướng nước Kim, đảm nhiệm Phó Đô nguyên soái Chinh Đông, Tổng quản Hà Đông lộ nước Kim. So ra, Hoàn Nhan Hốt Lỗ vẫn chỉ là một thiên phu trưởng.
Sau khi tới Tống triều, Hoàn Nhan Hốt Lỗ mê đắm rượu ngon của Đại Tống, cả ngày say sưa chìm trong men rượu không thể dứt ra được. Hoàn Nhan Lâu Thất cũng không khuyên nổi huynh trưởng, cho nên, lần này quân Kim ở Hà ĐÔng tây chinh và nam chinh đều không mang theo gã, chỉ sợ gã mê rượu làm hỏng đại sự, mà để gã lại Thái Nguyên.
Ngoài Hoàn Nhan Hốt Lỗ, thành Thái Nguyên còn có phó tướng quân Hán nổi danh tên Dương Khắc. Vốn gã là thuộc cấp của Diêu Cổ, đảm nhiệm Thủ tương hình quan một tỉnh. Sau khi Thái Nguyên thất thủ, Dương Khắc liền suất lĩnh bốn ngàn quân coi giữ đầu hàng nước Kim, được bổ nhiệm làm Mưu khắc quân Hán, suất lĩnh bốn ngàn quân Hán hiệp trợ Hoàn Nhan Hốt Lỗ duy trì trật tự trong thành Thái Nguyên.
Thành Thái Nguyên không bị tuyết lớn tập kích, so với bão tuyết ở Thiểm Tây lộ, tuyết ở thành Thái Nguyên nhẹ nhàng hơn một chút, nơi tuyết đọng sâu nhất cũng chỉ đến ngang bắp chân, nhưng thời tiết rét lạnh lại khiến cho người ta đâm ra lười nhác và cẩu thả. Các binh sĩ đều đã sớm tránh về quân doanh sưởi ấm nghỉ ngơi, không có mấy người nguyện ý tuần tra trên đường cái lạnh buốt này. Dương Khắc thương binh sĩ, giảm bớt một nửa số lượng tuần tra, một đội mười người, giảm chỉ còn năm, cũng là vì ban đêm gần như không có ai đi ngoài đường.
Dương Khắc lên đầu thành, thấy từng bầy binh sĩ đang sưởi ấm. Gã không quát không mắng, chỉ cần không trốn đi ngủ, thì sưởi ấm trên đầu tường cũng thuộc vào phạm vi cho phép.
- Có tình huống gì khác thường không?
Một binh sĩ đứng đậy hành lễ:
- Tất cả đều bình thường. Không có gì đáng nghi.
Chỉ có bốn trăm binh sĩ đóng trên đầu tường, trên cơ bản, mỗi cạnh tường thành sẽ có một tăm lính, lưu thủ ngăm ngàn người, nhưng không phải để thủ thành mà là để duy trì trật tự, chỉ là theo thói quen, quân đội phái ra một nhóm người đóng giữ đầu tường.
Dương Khắc gật gật đầu:
- Hốt Lỗ tướng quân tới chưa?
Các binh sĩ cười cười cổ quái:
- Tướng quân đến rồi, lại vội vã đi!
Dương Khắc lắc đầu. Gã chưa bao giờ gặp ai yêu rượu như Đại tướng nước Kim. Hoàn Nhan Lâu Thất bảo mình làm việc cùng gã, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu?
- Đừng mải sưởi ấm nữa, vẫn phải tuần ta, nghe thấy không?
- Ty chức tuân lệnh!
Dương Khắc cũng chỉ hỏi dặn vài câu thôi, chứ cũng không định ở lâu trên này. Sau khi xem xét qua một lát, gã xoay người xuống thành, các binh sĩ lại tiếp tục sưởi ấm nói chuyện phiếm, không có ai đứng dậy đi tuần tra. Chỉ nói thôi, không ai làm thật.
…
Lúc này, cách thành Thái Nguyên vài dặm về hướng tây, Vương Quý suất lĩnh quân đội đã tới mục tiêu. Lần này, quân Tống tấn công cực kỳ thần tốc, từ phủ Duyên An đến phủ Thái Nguyên cách nhau tám trăm dặm, quân Tống chỉ mất ba ngày đã tới.
Các binh sĩ nghỉ ngơi trong một rừng cây. Vương Quý nhìn thành Thái Nguyên xa xa. Tào Mãnh bên cạnh thấp giọng nói:
- Không thấy có quân coi giữ trên đầu thành, hay leo vào luôn đi.
Vương Quý lắc đầu:
- Không thấy quân coi giữ không phải là không có. Rất có thể bọn họ đang tập trung một chỗ sưởi ấm uống rượu, trèo lên thành rất dễ bị phát hiện. Vẫn là dùng chấn thiên lôi mở cửa thành đi!
- Nhưng nổ thế sẽ dễ đánh thức quân Kim đang ngủ. Nếu đánh lén, không chừng còn có thể giết hết bọn họ trong giấc ngủ.
Vương Quý nhếch miệng:
- Chỉ có một ngàn binh sĩ Nữ Chân và bốn ngàn quân Hán thôi, chẳng lẽ một vạn tinh nhuệ chúng ta lại sợ bọn họ? Hay là đầu búa của Tào Mãnh mềm nhũn rồi?
Tào Mãnh đỏ bừng mặt, cả giận:
- Ta sợ quân Kim khi nào? Không tin, chúng ta so thử xem, lần này ai xử lý được nhiều quân Kim hơn?
Vương Quý cười vỗ vỗ bả vai y:
- Nếu ngươi thắng, công đầu là của ngươi!
Tào Mãnh mừng rơn:
- Một lời đã định!