Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1045 - Chương 993: Phạm Tướng Thảo Luận Chính Sự.

Chương 993: Phạm Tướng thảo luận chính sự. Chương 993: Phạm Tướng thảo luận chính sự.Chương 993: Phạm Tướng thảo luận chính sự.

Người tới quả nhiên là Phạm Trí Hư, Lý Diên Khánh liền đón lão vào đại trướng, cười hỏi:

- Phạm Tướng công ra khỏi thành, không có người theo dõi sao?

Phạm Trí Hư cười ha ha nói:

- Ta không ở thành Lâm An, phủ trạch của ta ở huyện Dư Hàng. Trước đó Triệu Cát còn phái người giám thị ta, hai ngày này dường như lại không để ý tới, cho nên ta cưỡi một con lừa dung thanh thơi đi vòng tới đây.

Lý Diên Khánh vẫn khá kính nể khí khái của Phạm Trí Hư. Mặc dù ở một vài vấn đề quan niệm của lão và hắn không hoàn toàn nhất trí, nhưng lão lại giữ gìn chính thống, có can đảm phản kháng dâm uy của Triệu vẫn biết tròn biết méo, cùng ngày chính biến liền lập tức từ chức rời đi cùng Cao Thâm, ảnh hưởng tới một nhóm lớn quan viên.

Chính vì lão và Cao Thâm kiên quyết từ chức, khiến bàn tính toại nguyện của Triệu Cát thất bại, đến giờ triều đình vẫn trong trạng thái danh không chính ngôn không thuận.

Lý Diên Khánh mời Phạm Trí Hư ngồi xuống, lại phân phó thân binh dâng trà. Phạm Trí Hư cười nói:

- Ta quả thực không nghĩ tới, ngắn ngủi nửa tháng Diên Khánh đã có thể nghịch chuyển tình thế. Hiện giờ thành Lâm An lòng người rung động, đám chuột nhắt cướp đoạt chính quyền kia người nào cũng cảm thấy bất an. Đoán chừng, Triệu Cát cũng bắt đầu hối hận phát động chính biến cung đình rồi. Lúc đầu hắn đã có quyền lực tham gia chính sự, đáng tiếc lòng tham không đáy, một lòng muốn trở lại vị trí cũ, cuối cùng chỉ có thể hủy diệt bản thân.

Lý Diên Khánh cũng cười nhạt một tiếng:

- Thu phục Hà Đông Lộ, Tây Hạ diệt quốc, danh vọng của quan gia đang lúc như mặt trời giữa trưa, Triệu Cát lại phát động chính biến cung đình, đủ thấy thiển cận trong chính trị. Hắn luôn cho rằng mình chấp chính mấy chục năm, tất cả mọi người vẫn ủng hộ hắn, tiếc rằng lúc dời đi thì dễ, thời cuộc đang thay đổi, lòng người cũng đang thay đổi.

- Hay co lòng người đang thay đổi!

Phạm Trí Hư khen một tiếng:

- Diên Khánh có nghĩ tới thế cục sau này sẽ thế nào hay không?

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Phạm Trí Hư tới đây, một khi bình định chính biến cung đình, khôi phục triều cương, vậy Lý Diên Khánh dự định sắp xếp triều cục thế nào? Điều này liên quan tới vận mệnh tiền đồ Đại Tống, Phạm Trí Hư sao có thể không quan tâm?

Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, hỏi ngược lại:

- Phạm Tướng công có đề nghị gì?

Phạm Trí Hư trầm ngâm một chút nói:

- Đoán chừng quan gia đã không còn rồi, hiện giờ Thái Ất cung chủ vẫn còn, phải chăng có thể suy tính một chút?

Thái Ất cung chủ chính là Hoàng đế Triệu Hoàn trước đây. Sau khi gã trở về từ phía bắc, liền ẩn cư Thái Ất cung, không hỏi chuyện ngoài. Triệu Cấu phong gã làm Thái Ất cung chủ, cũng đưa vợ gã tới ở cùng gã, gần như bị người khác quên lãng.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Lúc tại vị hắn không quả quyết, kháng Kim thay đổi thất thường, để hắn đăng cơ trở lại vị trí cũ, không phải phúc của người trong thiên hạ.

Lý Diên Khánh tỏ rõ thái độ phản đối Triệu Hoàn làm Đế lần nữa.

Phạm Trí Hư cũng biết Triệu Hoàn làm Đế là không thực tế, lão thở dài một tiếng:

- Nếu như Thái tử vẫn còn thì tốt, đáng tiếc đến nay hắn không rõ tung tích!

Lý Diên Khánh lại không trả lời, uống trà cười không nói. Phạm Trí Hư bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Chẳng lẽ Thái tử điện hạ ở chỗ ngươi?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Là di chỉ của quan gia, một cung nữ liều chết mang Thái tử tới chỗ của ta, ta cho Phạm Công xem một vật.

Lý Diên Khánh lấy một hộp gỗ từ trong rương ra, đặt trước mặt Phạm Trí Hư:

- Phạm Công xem xong nó thì biết nên làm gì bây giờ.

Phạm Trí Hư chậm rãi mở hộp gỗ, bên trong là một mảnh gấm trắng, hiển nhiên là một mảnh vạt áo được xé ra. Tay lão run run chậm rãi mở ra, một bức chiếu thư dùng máu viết thành xuất hiện trước mặt lão.

Phạm Trí Hư quỳ bịch trên mặt đất, lập tức khóc rống nghẹn ngào. Lý Diên Khánh chờ cảm xúc của lão ổn định lại, lúc này mới đỡ lão dậy:

- Di chỉ của quan gia ở đây, chúng ta còn có ý tưởng gì khác?

Phạm Trí Hư lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Quan gia ủy thác điện hạ, chúng ta coi như thịt nát xương tan cũng muốn trợ giúp điện hạ xây dựng lại Đại Tống mới.

Lý Diên Khánh cười mời lão ngồi xuống, cười nói:

- Việc cấp bách hiện giờ là phải quét dọn hết thảy tà khí gió yêu, sau đó chúng ta lại ủng hộ Thái tử đăng cơ.

Phạm Trí Hư gật đầu:

- Nói không sai, không biết Diên Khánh tính xuất kích lúc nào?

- Nhanh thôi, chỉ cần tin tức của Tào Tính truyền tới, chính là thời điểm ta xuất kích.



Trải qua ba ngày đi thuyền, ba trăm chiếc thuyền biển rốt cuộc tiến vào vịnh Hàng Châu, chậm rãi chạy tới phía nam Vịnh Hàng Châu. Dựa theo suy nghĩ của Tào Thịnh, cuối cùng lên bờ ở huyện Tiền Đường, trực tiếp binh lâm tới dưới thành Lâm An.

Nhưng Lý Diên Khánh lại không đồng ý phương án này, mà yêu cầu họ tạo thế. Nhiệm vụ của họ không phải công thành, mà là tạo thế, khiến quân tâm của kẻ địch tan tác.

Tào Thịnh tiếp nhận quyết định này, gã cũng biết, nếu như thời cơ không thành thục mà tiến đánh thành Lâm An, cho dù gã giết vào thành Lâm An, cũng sẽ dẫn tới chiến đấu kịch liệt trên đường phố làm cho rất nhiều dân chúng tử vong. Mặc dù thành công trên quân sự nhưng lại hoàn toàn thất bại trong chính trị.

Tào Thịnh tiếp nhận phương án của Lý Diên Khánh, lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng.

Buổi sáng, bờ nam vịnh Hàng Châu đã cách hơn mười dặm, Tào Thịnh đứng ở đầu thuyền tìm kiếp cửa vào. Lúc này, lính thăm dò trên cột buồm bỗng nhiên chỉ phía đông nam hô lớn:

- Nơi đó! Cửa sông ở nơi đó!

Họ cần phải tìm cửa sông Hoán Giang, sau đó đội thuyền có thể dọc theo Hoán Giang tiến vào Phủ Thiệu Hưng.

Không bao lâu, Tào Thịnh cũng trông thấy cửa sông Hoán Giang, liền hạ lệnh:

- Dốc hết tốc độ tiến lên phía trước, đội thuyền tiến vào Hoán Giang!

Ba trăm chiếc thuyền biển trùng điệp chạy tới cửa sông Hoán Giang, một canh giờ sau, thuyền Tào Thịnh dẫn đầu vào Hoán Giang.

Lúc này đội thuyền ở cảnh nội huyện Tiêu Sơn, ước cừng đi thêm ba mươi dặm, một trấn nhỏ xuất hiện trước mắt họ, trấn nhỏ gọi là Tiền Thanh Yển, ba vạn binh sĩ bắt đầu lên bờ ở nơi này.

Lúc này, Huyện Lệnh và Huyện Thừa Tiêu Sơn nghe hỏi vội vàng chạy tới.

Huyện Tiêu Sơn thuộc Phủ Thiệu Hưng, cách đô thành Lâm An không tới trăm dặm. Bởi vì Phủ Thiệu Hưng đã công khai tỏ thái độ, yêu cầu trả chính vụ cho Thiên tử, trên thực tế là phản bội Triệu Cát, quan phủ huyện Tiêu Sơn đương nhiên cũng ủng hộ quân đội của Lý Diên Khánh tới.

Huyện Lệnh Tiêu Sơn họ Cố, Tiến sĩ năm Tuyên Hòa thứ năm, gã được binh sĩ dẫn tới trước mặt Tào Thịnh. Cố Huyện Lệnh khom người nói:

- Hạ quan Huyện Lệnh Tiêu Sơn Cố Đình tham kiến Tào Phò Mã!

Tào Thịnh khẽ cười nói:

- Có thể lần này phải làm phiền Cố Huyện Lệnh rồi!

- Không dám! Không dám! Làm chút việc để giúp đỡ xã tắc Đại Tống, là vinh hạnh của hạ quan, cũng là trách nhiệm của hạ quan.

- Trong kho quan huyện thành có bao nhiêu lương thực?

- Ước chừng khoảng hai vạn thạch, đều là thuế lương, lúc đầu có mười hai vạn thạch, đã có mười vạn thạch vận chuyển tới Lâm An, hai vạn thạch này là dự bị cho quân đội, không cho phép chúng ta tự tiện động vào.

Lương thực đủ rồi, Tào Thịnh lại nói:

- Mặt khác còn phải thỉnh cầu Cố huyện Lệnh lập tức báo cáo tin tức năm vạn đại quân của chúng ta lên bờ tại Phủ Thiệu Hưng cho Lâm.

Cố Huyện Lệnh sững sờ, liền vội vàng lắc đầu nói:

- Hạ quan không dám!

Tào Thịnh nở nụ cười:

- Không phải ta đang thử thăm dò ngươi, mà thật sự cần truyền tin tức cho Lâm An, tạo áp lực cho Lâm An, tốt nhất có thể truyền tin tức khắp thành Lâm An, đây là chiến lược cố định của chúng ta.

Cố Huyện Lệnh lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói:

- Hạ quan hiểu rõ, lúc này sắp xếp nhân thủ. Vừa vặn có thương nhân vào kinh, liền nhờ họ tới kinh thành truyền bá tin tức, hạ quan sẽ phái người đặc biệt đi báo tin cho quan phủ.

Lúc này Tào Thịnh hạ lệnh quân đội tạm thời vào huyện Tiêu Sơn nghỉ ngơi, lại để ba trăm chiếc thuyền biển bỏ neo ở cửa sông Hoán Giang, tùy thời đợi mệnh lệnh.



Hai ngày sau, tin tức năm vạn kỳ binh của Lý Diên Khánh từ đường biển tiến vào Phủ Thiệu Hưng truyền khắp thành Lâm An, tin tức này có người vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có người như cha mẹ chết, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Phố lớn ngõ nhỏ thành Lâm An đều đang bàn luận chuyện này, coi như dân chúng bình thường cũng hiểu được đảo lỵ lưng bụng giáp công là tối kỵ của binh gia. Thành Lâm An đã gặp phải đại quân của Lý Diên Khánh giáp kích trước sau, chỉ sợ tình thế không ổn.

Một số biến hóa vi diệu đã sinh ra, ví dụ như giấy niêm phong Bảo Nghiên Trai bị lặng lẽ xé bỏ, hàng hóa bị quan phủ tịch thu cũng được trả lại, hơn trăm tên quản sự phòng thu chi cũng được phóng thích toàn bộ, lệnh truy nã đối với Lý Đại Khí cũng lập tức được hủy bỏ, đây là Phủ Doãn Lâm An Phan Văn Truy đang lặng lẽ biểu hiện thiện ý.

Cửa thành nam, một chiếc xe bò chở đầy hòm xiểng đang ra khỏi thành, lại bị quân đội chặn đường giam lại. Có người nhận ra chủ nhân trong chiếc xe bò này là Binh Bộ Thị Lang Dương Cầu, chuyện này lập tức truyền đi xôn xao trong thành Lâm An. Dương Cầu là nhóm quan văn đầu tiên do Thái thượng hoàng Triệu Cát bổ nhiệm, gã vốn chỉ là một Lang Trung Binh Bộ, bởi vì tích cực hiệu trung với Thái thượng hoàng Triệu Cát mà được đề bạt trọng dụng. Hiện giờ gã lại vứt bỏ quan mà chạy, lập tức biến thành đàm tiếu của bách tính toàn thành.

Đương nhiên, sự kiện Dương Cầu chạy trốn là một chong chóng đo chiều gió, mang ý nghĩa nội bộ tập đoàn Triệu Cát xảy ra chia tách.

Sau khi Triệu Cát nghe nói Dương Cầu bỏ quan chạy trốn bị bắt, lập tức giận tím mặt. Y liền hạ lệnh bắt Dương Cầu tới ngoài Ngọ Môn đánh trượng tới chết, chuyển thê nữ thành tiện tịch, đưa vào giáo phường, tịch thu toàn bộ gia sản.

Thủ đoạn giết gà dọa khỉ của Triệu Cát quả thực trấn trụ không ít người, rất nhiều quan viên cũng dự định chạy trốn liền tạm thời từ bỏ suy nghĩ, chuyển thành đóng kín cửa, xin phép nghỉ nhà dưỡng bệnh.

Ngay khi tin tức quân đội của Lý Diên Khánh lên bờ ở Phủ Thiệu Hưng truyền đến kinh thành ngày thứ hai, tám mươi lăm quan viên triều đình vốn hiệu trung với Triệu Cát, ít nhất có hơn năm mươi người xin nghỉ bệnh, bắt đầu tìm kiếm đường ra cho bản thân.

Triệu Cát cũng lòng nóng như lửa đốt, xế chiều hôm đó y liền phái người đưa kim bài cho Miêu Phó, ra lệnh chủ động xuất kích, đánh tan Lý Diên Khánh, sau đó dẫn quân về cứu viện thành Lâm An.

Bình Luận (0)
Comment