Chương 1001: Phương án chia phòng
Chương 1001: Phương án chia phòngChương 1001: Phương án chia phòng
Quan viên này đỏ bừng cả mặt, khom người thi lễ:
- Hạ quan Triệu Ngọc Thư, tham kiến điện hạ!
Lý Diên Khánh ngẩn người, Triệu Ngọc Thư không phải sĩ tử mâu thuẫn với mình ở Tương Châu năm đó sao? Dường như còn bị tự tay đánh gãy xương mũi.
Lý Diên Khánh cười ha ha, vỗ vai gã nói:
- Hóa ra là Triệu huynh, nhiều năm không gặp, Triệu huynh cũng ở triều đình, thực không nghĩ tới!
Triệu Ngọc Thư nghe giọng điệu Lý Diên Khánh không quá ác liệt, vội vàng nói:
- Hiện giờ hạ quan là Viên ngoại lang Lễ Bộ, hôm nay đi theo Chu Thị Lang tới đây xem phòng quan.
Lý Diên Khánh đã sớm ném một số khúc mắc quá khứ ra sau đầu, hiện giờ hắn trông thấy Triệu Ngọc Thư, trái lại có chút niềm vui được gặp lại đồng hương. Lý Diên Khánh cười nói:
- Cùng đi xem nhà, chúng ta nói chuyện!
Triệu Ngọc Thư lập tức có cảm giác được sủng mà kinh, vội vàng đi theo Lý Diên Khánh và Chu Xuân tới phòng quan thứ nhất.
- Triệu huynh nhập sĩ lúc nào?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Hạ quan đỗ Tiến sĩ năm Tuyên Hòa thứ ba, về sau vẫn luôn làm quan ở huyện Tây Sung Quả Châu, trước sau đảm nhiệm Huyện Thừa và Huyện Lệnh, năm trước thăng làm Tư Mã Trì Châu, tháng sáu năm ngoái điều vào kinh nhận chức Viên ngoại lang Lễ Bộ.
Lý Diên Khánh gật đầu, nhập sĩ bảy năm thăng làm Viên ngoại lang tòng lục phẩm, chỉ có thể nói là lên chức bình thường, không có ảnh hưởng bối cảnh phía sau cái gì. Đương nhiên, Triệu Ngọc Thư từ một huyện nhỏ vắng vẻ tại Ba Thục điều tới Trì Châu Giang Nam, trong này có mờ ám gì, Lý Diên Khánh cũng không muốn hỏi nhiều.
- Hiện giờ Triệu huynh ở nơi nào?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Hạ quan thuê một gian viện nhỏ ở phường Bình An, có bốn gian phòng, nội nhân và ba đứa trẻ đều ở cùng một chỗ.
- Thuê viện nhỏ không rẻ nha! Tiền thuê một tháng cần sáu bảy quan đi!
- Phường Bình An hơi kém một chút, thuê căn viện cũng tương đối cũ, một tháng năm quan tiền thuê, tương đương ba thành bổng lộc của hạ quan, áp lực quả thực rất lớn.
- Vậy chúng ta xem trước nhà quan nửa mẫu!
Nhà quan nửa mẫu chính là nhà quan của quan viên cấp bậc Lý Ngọc Thư, cũng là một căn nhà nhỏ độc lập, trước sau đều có sân nhỏ. Căn nhà có hai lối vào, mười mấy căn phòng, ở giữa còn một căn vườn nho nhỏ, trồng một gốc mai vàng, xây dựng khá tinh xảo.
Lý Diên Khánh thấy một phụ nhân trẻ tuổi mang theo ba đứa trẻ chạy vào trong nhà xem phòng, hắn cười hỏi:
- Đó là lệnh chính đi!
- Là nương tử của ta, người huyện Lâm Chương Tương Châu, là do Chu Thị Lang làm mối.
Chu Xuân ở bên cạnh cười nói:
- Nói ra hổ thẹn nha! Sau khi Ngọc Thư thi đậu Tiến sĩ, bao nhiêu người muốn gả con gái cho hắn, đáng tiếc Ngọc Thư đã thành hôn sinh con, sớm biết lúc ấy ta không làm mối này.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, không nghĩ tới quan hệ của Triệu Ngọc Thư và Chu Xuân tốt như vậy, lúc thi giải năm đó, hai người còn là đối thủ nha!
Hắn mơ hồ đoán được, Triệu Ngọc Thư điêu từ Quả Châu tới Trì Châu, làm Tư Mã một năm liền tiến vào triều đình, đoán chừng chính là Chu Xuân thao tác đằng sau. Nếu thê tử Triệu Ngọc THư là người huyện Lâm Chương, tám chín phần mười chính là thân thích của Chu Xuân.
Lý Diên Khánh cười cười không nói gì thêm, hắn nhìn căn nhà một vòng, hỏi Triệu Ngọc Thư:
- Căn nhà quan này thế nào?
- Đây là một căn nhà tốt, ti chức đương nhiên thích, chẳng qua nghe nói là rút thăm lấy nhà, ti chức hi vọng vận may của mình tốt một chút.
Lý Diên Khánh lại không biết còn có chuyện rút thăm, hắn quay đầu nhìn lại Lưu Phương. Lưu Phương vội vàng nói:
- Ti chức chỉ phụ trách xây dựng, xây dựng xong giao lại cho Lại Bộ, phân phối cụ thể thế nào, ti chức không quản.
Chu Xuân ở bên cười nói:
- Vì vấn đề phân phối nhà quan, các nơi Tỉnh Tự Đài đều mâu thuẫn với nhau, chỉ thiếu ra tay đánh nhau. Cuối cùng Tri Chính Đường bàn bạc sau đó quyết định, hết thảy không cho phép tư nhân, dùng biện pháp rút thăm để giải quyết, ầm ĩ cũng ổn định lại.
- Chẳng lẽ nhà quan không đủ để ở sao ?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
Chu Xuân lắc đầu:
- Nhà quan đủ rồi, vấn đề là tất cả mọi người muốn ở nhà tốt. Ví dụ như nhà quan này, bên trái chính là hồ nước, còn một chiếc đình, ánh nắng cũng đủ, so với các nhà quan khác, phong cảnh tốt hơn rất nhiều, ai cũng hi vọng cướp được căn nhà này, hiện giờ làm sao đây?
- Thì ra là thế, xem ra chỉ có rút thăm là tương đối công bằng.
Lý Diên Khánh còn muốn giúp Triệu Ngọc Thư một chút, phân tòa nhà quan này cho gã. Chẳng qua Chu Xuân nói chuyện, Lý Diên Khánh liền từ bỏ suy nghĩ này. Vấn đề chia nhà này quá mẫn cảm, hơi bất công, mình khổ tâm lung lạc quan viên một phen sẽ phí công nhọc sức.
- Chừng nào bắt đầu rút thăm?
Lý Diên Khánh lại cười hỏi.
- Đầu năm nay sẽ bắt đầu ghi danh, nghe nói cuối tháng này bắt đầu rút thăm, tất cả mọi người rất chờ mong, nói đã bao nhiêu năm, rốt cuộc chờ tới ngày này.
Lý Diên Khánh lại đi một vòng trong vườn cúc và vườn sen, lúc này mới kết thúc xem xét nhà quan, trở về Tri Chính Đường.
Quan nha của Lý Diên Khánh bên cạnh Tri Chính Đường, vốn là quan nha của Môn Hạ Tỉnh, hiện giờ đổi tên là Giám Quốc Đường. Lý Diên Khánh đồng thời kiêm nhiệm Đô Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, cho nên Giám Quốc Đường còn một tấm bảng hiệu khác, Phủ Binh Mã Đại Nguyên Soái.
Lý Diên Khánh vừa tới trước nha môn, Chủ Bạc Tào Diệp liền ra đón:
- Khởi bẩm điện hạ, Vương Đô Thống, Lưu Đô Thống và Ngô Đô Thống đều tới rồi.
- Mời họ chờ một chút, ta sẽ tới ngay!
Lý Diên Khánh trở về phòng quan thay đổi một bộ đồ, lúc này mới đi tới Nghị Sự Đường.
Từ khi Lý Diên Khánh đảm nhiệm Nhiếp Chính Vương Giám Quốc năm ngoái, quân Tây Bắc cũng tiến hành cải tổ trọng đại, đầu tiên là quân chính hoàn toàn tách ra, không còn thiết lập Kim Lược Sử.
Quân Kinh Triệu vẫn tồn tại như cũ, Đô Nguyên Soái vẫn là Lý Diên Khánh, chẳng qua sáu Vệ phía dưới thăng cấp thành sáu Quân, sáu Thống Chế cấp một thăng làm Đô Thống Chế. Lưu Kỹ, Vương Quý, Tào Tính, Ngô Giai, Lưu Tử Vũ, Thang Hoài thăng làm Đô Thống Chế, nắm giữ ba mươi vạn đại quân Tây Bắc.
Lần này mười vạn đại quân tinh nhuệ của Vương Quý điều tới Giang Nam, đồng thời, sáu vị Đô Thống Chế cũng sẽ tới kinh thành báo cáo công tác theo từng nhóm, nhóm đầu tiên là ba người Vương Quý, Lưu Kỹ và Ngô Giai.
Lý Diên Khánh đi vào Nghị Sự Đường, ba vị Đại tướng cùng đứng dậy. Lý Diên Khánh cười ôm ba người một chút:
- Chia tay nửa năm, cảm giác giống như hôm qua còn đang uống rượu với nhau, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh!
Vương Quý cười nói:
- Thời gian trôi qua không vui, nhưng triều đình mới là thay đổi lớn nghiêng trời lệch đất. Ai có thể nghĩ tới, chúng ta vào kinh báo cáo công tác với Đô Thống, chỉ chớp mắt đã biến thành Nhiếp Chính Vương Giám Quốc. Đô Thống, nên để các huynh đệ húp miếng canh!
Lý Diên Khánh cho gã một quyền vào vai:
- Muốn uống canh gì? Bên cạnh chính là Tri Chính Đường, có muốn sắp xếp chỗ ngồi cho ngươi hay không?
Vương Quý vội vung tay:
- Chúng ta không có bản sự ở Tri Chính Đường, nhưng ít ra thăng tước vị cho chúng ta đi!
Lý Diên Khánh gât jđầu:
- Muốn thăng tước vị cũng dễ dàng, để xem biểu hiện của các ngươi tiếp theo.
Ba người đều nghe được có chuyện trong lời Lý Diên Khánh nói, cùng nhau hỏi:
- Sắp đánh Kim quốc sao?
- Hiện giờ khó mà nói, ngày mai cho các ngươi một đáp án chính thức.
Từ khi chính vụ dần dần ổn định lại, tiếp theo Lý Diên Khánh sẽ phải ra tay chỉnh lý lại quân đội. Hắn muốn các Đại tướng quân đội hiệu trung tuyệt đối với mình, trước mắt hiển nhiên không làm được, ngoại trừ quân Tây Bắc ra, thiên hạ còn bốn Đại Đô Thống, Nhạc Phi, Lưu Quang Thế, Hàn Thế Trung và Trương Tuấn.
Không ngồi vị, không mưu chức. Hiện giờ Lý Diên Khánh ngồi lên vị trí Nhiếp Chính Vương Giám Quốc, rốt cuộc mới cảm nhận được tệ nạn võ tướng nắm giữ quân quyền. Ví dụ như đám văn nhân Lý Cương Tông Trạch nắm giữ quân quyền, dù thế nào họ cũng sẽ hiệu trung với triều đình, họ mất đi quân quyền cũng có thể thoát tướng nhập Tướng, bắt đầu một cuộc đời huy hoàng khác.
Mà võ tướng thì không, họ không cách nào chen vào tập đoàn quan văn, mất đi quân quyền chẳng khác nào mất đi hết thảy, cho nên họ mới coi trọng quân quyền như vậy, không chịu tùy tiện vào triều, không chịu tiếp nhận triều đình điều động, muốn nghĩ cách thực hiện tài chính tự lập, dần dà liền trở thành cát cứ độc lập trên thực tế.
Chẳng qua nắm giữ quân quyền thiên hạ chỉ có thể đi từng bước, không gấp được, không thể trông cậy mười ngày nửa tháng có thể thâu tóm quân quyền thiên hạ vào tay.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút lại hỏi Lưu Kỹ:
- Chuyện Lý Vân Quý thế nào rồi?
Lưu Kỹ lắc đầu:
- Kim quốc thừa nhận Lý Vân Quý ở Phủ Đại Đồng, nhưng họ nói có hiệp nghị bảo hộ với Tây Hạ, cho nên sẽ không giao Lý Vân Quý cho chúng ta.
- Xem ra Kim quốc không muốn đi con đường cũ của Trương Giác. Cũng được, cho chúng ta một cái cớ rất hay để tấn công Phủ Đại Đồng.
Lưu Kỹ đã hiểu được:
- Giám Quốc dự định bắt đầu từ Phủ Đại Đồng sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi không cảm thấy lấy được Phủ Đại Đồng là có thể khoanh được đường lui của Phủ Yến Sơn sao?
Ba người Lưu Kỹ nhìn nhau, tinh thần đều chấn động vì đó, xem ra vẫn phải đánh Kim quốc.
Phủ Đại Đồng đúng là u ác tính, đồng thời uy hiếp Phủ Hạ Châu, Thiểm Tây Lộ và Hà Đông Lộ. Khối u ác tính này chắc chắn phải nhổ, nhưng đánh như thế nào, Lý Diên Khánh lại phải cân nhắc toàn bộ. Làm Nhiếp Chính Vương, Lý Diên Khánh đều phải cân nhắc các mặt, mà không chỉ đơn giản xuất chinh đánh trận như vậy.