Chương 1009: Một đao mấu chốt
Chương 1009: Một đao mấu chốtChương 1009: Một đao mấu chốt
Trời dần sáng, đại doanh quân Tề đã bị thiêu đốt thành một vùng đất trống. Một trận chiến cướp trại ban đêm, quân Tề bị giết hơn sáu ngàn người, hơn một ngàn người chạy trốn, còn lại trở thành tù binh.
Trên bãi đất trống là binh sĩ quân Tề bị bắt làm tù binh ngồi đầy đó, chung quanh họ là mấy trăm phỉ binh tạo phản cầm thương đất đao nát, mặc các loại quân phục, mỗi người hung thần ác sát, vừa nhìn là biết thổ phỉ vô lại bản xứ.
Trong lòng các binh sĩ bị bắt quả thực coi thường đám thổ phỉ tạo phản này, nhưng họ lại sợ hãi trong lòng, người nào cũng cúi đầu không nói gì.
Lúc này, một đại tướng mặt đầy râu ria đi tới, quát hỏi vói giọng thổ ngữ Vận Châu:
- Tất cả tử tù nghe kỹ cho ông!
Đám tù binh vội vàng ngẩng đầu, tướng lĩnh này quát:
- Thạch tướng quân thương hại cha mẹ vợ con trong nhà các ngươi, cho nên quyết định thả các ngươi về quê, không cho phép tham gia quân đội của Lưu Ma Tử nữa, nếu lần sau lại bị bắt được, mỗi cái đầu chém làm hai nửa!
Nhóm tù binh hớn hở ra mặt, rốt cuộc được thả ra. Họ lục tục tỏ thái độ không tòng quân nữa, tiếp theo sẽ do binh sĩ trông coi thả từng nhóm người, mỗi tên lính được chia mấy thăng lương thực, liền hoảng hốt mà chạy, không có người chịu ở lại đây.
Nơi xa, Yến Thanh nhìn qua tù binh được lần lượt thả đi, gã quay đầu lại hỏi:
- Chúng ta thương vong bao nhiêu, thống kê ra chưa?
- Khởi bẩm Đô Thống, đã thống kê ra rồi, các huynh đệ bị thương hai mươi ba người, không một người bỏ mình.
- Vậy có người mất tích hay không?
- Không có!
Yến Thanh gật đầu, giục ngựa đi tới bờ sông. Huynh đệ Nguyễn thị dẫn một ngàn thủy quân bắt được toàn bộ mấy trăm chiếc thuyền vận chuyển hậu cần của quân địch. Phần lớn quân địch chạy trốn được đều là từ nơi này, họ phụ trách đứng gác trên bờ, đại doanh bốc cháy khiến rất nhiều binh sĩ có kinh nghiệm lập tức vứt giáp mà chạy, binh sĩ chạy trốn ước chừng hơn bảy trăm người.
Nhưng họ không mang được đội thuyền vật tư, tất cả đều rơi vào tay quân Tống.
Lần này ngoài một vạn quân Tống tinh nhuệ ra, còn hơn một ngàn thủy binh, do Nguyễn Tiểu Ngũ và Nguyễn Tiểu Thất dẫn đầu. Mặt khác họ còn tiếp thu một phần thủy tặc khác của Trương Vinh, cải tạo họ thành binh sĩ thủy quân.
Lúc này, mấy trăm chiếc thuyền vận chuyển hậu cần đã xuất phát, tiến vào trong Lương Sơn Bạc. Lúc Yến Thanh chạy tới bên bờ, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Ngũ đang chỉ huy mấy trăm binh sĩ đưa túi lương thực chồng nhất như ngọn núi nhỏ lên thuyền. Đây là một nhóm lương thực ở góc tây bắc đại doanh, tây bắc đại doanh là khu nhà kho, có xây dựng rào doanh và chiến hào riêng để ngăn trở, lại thêm quân Tống cố gắng buông tha khu vực này, khu nhà kho không bị thế lửa tác động tới, may mắn bảo tồn hoàn hảo.
Toàn bộ lương thảo vật tư của khu nhà kho đều được đưa tới bên bờ, lại do binh sĩ mang lên thuyền chở đi.
Lúc này, Yến Thanh đi tới hỏi:
- Ngũ ca, lúc nào có thể kết thúc?
Nguyễn Tiểu Thất nhìn lương thực chồng chất, liền nói:
- Chỉ khoảng nửa canh giờ nữa là kết thúc!
Yến Thanh gật đầu:
- Ngũ ca để quân đội của mình trở về trước, lưu lại thủ hạ của Trương Vinh xử lý lương thực, sẽ có thám tử quân địch nhanh chóng tới đây, tự các ngươi cẩn thận.
- Đô Thống đi trước đi! Phía chúng ta kết thúc sẽ rời đi.
Nguyễn Tiểu ngũ lại hỏi:
- Bắt được chủ tướng quân địch không?
- Tìm được thi thể Lưu Ích, hắn bị một mũi trường mâu đâm xuyên thân thể, chết trong đại doanh, đoán chừng là nội chiến.
Yến Thanh lại nhìn chung quanh, ngoại trừ đường sông, những thứ khác đều thanh lý xong, lúc này gã hạ lệnh:
- Tập kết toàn quân, rời khỏi chiến trường!
Chiến trường đã thu dọn xong xuôi, Yến Thanh cần phải lập tức dẫn quân rời đi, chờ đợi lần xuất kích tiếp theo.
Yến Thanh lập tức dẫn một vạn quân đội rời khỏi chiến trường, nhanh chóng rút theo đường cũ về Lương Sơn Bạc. Sau nửa canh giờ, mười mấy con thuyền cuối cùng cũng rời khỏi chiến trường, chiến trường rốt cuộc quạnh quẽ.
Lúc này, trên chiến trường xuất hiện mười mấy thám tử quân Tề, họ đang thu thập tình báo đối thủ bốn phía, nặt được mấy mảnh cờ rách, lại tìm được một số binh khí quân địch để lại, liền nhanh chóng rời khỏi chiến trường, cưỡi ngựa chạy vội về mặt phía bắc.
…
Chiến tranh cũng không kết thúc, mục tiêu của quân Tống lại chuyển qua hai vạn quân Tề bắc thượng, đây cũng là kẻ địch họ nhất định phải toàn diệt. Chẳng qua lần này không phải quân Tống đơn độc tác chiến, thậm chí không phải quân Tống đảm nhiệm chủ lực, mà là quân đội của Trương Vinh đảm nhiệm chủ lực, do quân Tống phối hợp tác chiến.
Trần Chí Viễn dọc theo con đường đuổi theo đám phỉ của Trương Vinh, liền dừng bước ở huyện Bình Âm phía bắc nhất của Vận Châu. Trần Chí Viễn đã nhận được tin tức, quân đội của Trương Vinh đang ở huyện Trường Thanh cách gã hơn năm mươi dặm.
Lúc này Trần Chí Viễn đã hiểu được không đúng, chiến thuật của đối phương hoàn toàn tương tự với lúc tiêu diệt Trương Giản lần trước, đầu tiên lui về phía sau kéo dài phòng tuyến của đối phương, sau đó đánh lén hậu phương quân địch.
Trần Chí Viễn phát hiện không ổn lập tức đình chỉ truy kích, cũng phái mười mấy tên thám tử chạy về nơi trú doanh nhắc nhở Lưu Ích.
Lúc hừng đông, Trần Chí Viễn rốt cuộc nhận được tin tình báo, chuyện gã lo lắng nhất vẫn xảy ra, một vạn quân của Lưu Ích đã bị quân đội của Trương Vinh toàn diệt, tin tức này khiến Trần Chí Viễn trợn mắt há mồm.
Mười mấy tên tướng lĩnh tập trung trong đại trướng, từ cảm tình cá nhân mà nói, họ cũng không đồng tình với một vạn Vân Tòng Quân bị diệt, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác. Đãi ngộ khác biệt của Vân Tòng Quân đã khiến họ cực kỳ bất mãn.
Đại tướng Chu Hàng mở vật phẩm thám tử mang về, nói với Trần Chí Viễn:
- Rất hiển nhiên, đối phương dùng hỏa công đánh lén ban đêm đắc thủ. Nói thật, mạt tướng cũng không cho rằng quân địch cường đại cỡ nào, đây hoàn toàn là vấn đề của bản thân Vân Tòng Quân, họ quá khinh địch.
Chúng tướng lục tục biểu thị đồng ý, nhìn từ cờ xí và binh khí mà thám tử nhặt về, đối phương căn bản chỉ là một đám ô hợp trang bị cực kỳ đơn sơ, trường mâu tự chế, chiến đao cũng là đao sắt binh thường do thợ rèn đánh cế, cờ chiến cột vào nhánh cây sau khi bóc vỏ chẻ thànhh, hết thảy chứng cứ đều cho thấy, Vân Tòng Quân ngu xuẩn cỡ nào, hoàn toàn là một đội quân chủ nghĩa hình thức.
Trần Chí Viễn thở dài:
- Có lẽ Vân Tòng Quân khinh địch, tung tích của Lưu tướng quân cũng không rõ, không rõ sống chết, hiện giờ chúng ta nên làm gì? Tất cả mọi người nói một chút.
Chu Hàng nói:
- Tướng quân, hiện giờ chúng ta hẳn là lập tức rút quân, chúng ta không có lương thực bổ sung, nhà kho các huyện đều trống, hiện giờ quân địch chuẩn bị dùng lương thực để đánh bại chúng ta, mặc kệ đối phương có phải đám ô hợp hay không, nhưng đầu tiên chúng ta phải đảm bảo quân đội của mình không đến mức tan tác vì thiếu lương.
Mọi người nhất trí tán thành ý kiến của Chu Hàng. Trần Chí Viễn gật đầu, gã biết Chu Hàng nói không sai, nếu như đường lui bị cắt, họ sẽ rơi vào hoàn cảnh thiếu lương nghiêm trọng, quân đội sẽ nhanh chóng tan tác toàn diện.
Trần Chí Viễn mở bản đồ ra nhìn một chút, huyện Cự Dã cũng không có lương thực, vậy họ ít nhất phải lui tới Phủ Ứng Thiên.
Gã lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân lập tức nhổ trại rút về phía nam!
Hai vạn quân Tề liền thu thập hành trang, quay đầu lui về. Lúc này, Trương Vinh lại dẫn đại quân đuổi theo, nhưng họ không vội vàng ngăn cản Tề quân, mà duy trì khoảng cách từ ba tới bốn mươi dặm.
Buổi chiều ngày tiếp theo, hai vạn quân Tề lui tới một nơi cách huyện Tu Thành mười dặm về phía nam. Lúc này họ nhận được tình báo của thám tử, cách mười dặm về phía trước xuất hiện một đội quân vạn người, xếp trận hình tác chiến rồi, cắt đứt đường lui của họ.
Lúc đó, hai vạn quân của Trương Vinh cũng tới huyện Tu Thành, cách họ mười lăm dặm, điều này có nghĩa, nghĩa quân Lương Sơn rốt cuộc ra tay rồi.
Trần Chí Viễn cũng là một lão tướng kinh nghiệm phong phú, gã từng là thuộc cấp của Tông Trạch, quân đội của họ bị Kim binh bao vây sau đó đầu hàng, gã nhận được Lưu Dự trọng dụng.
Lần này phái gã tới phối hợp với Lưu Ích tiễu phỉ, đó chính là nể trọng kinh nghiệm của gã, đền bù cho Lưu Ích thiếu hụt không đủ kinh nghiệm chiến tranh.
Trần Chí Viễn biết trận chiến này không thể tránh né, lập tức mệnh lệnh hai vạn quân đội bày trận, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với quân địch.
Hai vạn đại quân nhanh chóng bày ra hai tòa phương trận trong vùng đất trống, một vạn quân đội phía nam từ đầu đến cuối án binh bất động.
Mà lúc này, hai vạn đại quân Trương Vinh dẫn đầu cũng xuôi nam từ mặt phía bắc, cũng bày phương trận cách một dặm, hai đội quân đối đầu nhau xa xa. Trần Chí Viễn nhìn sắc trời một chút, sắc trời đã không còn sớm, gã nhất định phải đánh tan đối phương trong vòng một canh giờ, nếu không sắc trời tối xuống, đàn sói ở bên, cực kỳ bất lợi với gã.
Gã rút chiến đao hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ giết đi!
Hai vạn quân đội của gã bắt đầu chạy, chạy về đại trận đối phương. Trương Vinh cũng rút kiếm hô lớn:
- Khu trục Thát Lỗ, giết hết Hán gian, các huynh đệ, đến lúc báo thù rồi, giết đi!
- Giết!
Đại quân của Trương Vinh cũng tức giận hô lớn, binh sĩ phi nước đại. Trương Vinh dẫn đầu, Thạch Tú và Lưu Đường đi theo phía sau, hai vạn binh sĩ mang theo sát khí vô biên phóng tới quân Tề.
Nếu nhìn từ không trung xuống dưới, sẽ có thể trông thấy hai đội quân chạy ngày càng gần, cuối cùng va chạm ầm ầm, bốn vạn đại quân chém giết trong vùng đất trống.
Lưu Dự phạm vào sai lầm lớn nhất ở chỗ gã coi thủ hạ của Trương Vinh là đám ô hợp, thực tình không biết nghĩa sĩ tới đầu nhập Trương Vinh nhiều tới mười mấy vạn người, nhưng đám người Trương Vinh chỉ lựa chọn hai vạn. Hai vạn người này hoặc là tinh nhuệ Lương Sơn lúc trước, hoặc chính là Cấm Quân thượng đẳng lúc trước, đều là đại hán thân thể cường tráng có lực. Sau khi huấn luyện thêm họ có thể trở thành một đội quân sắc bén, tuyệt đối không phải đám ô hợp gì.
Hai nhánh quân đội chém giết khó phân chia trong vùng đất trống. Lúc này, sắc trời đã tối, ánh mắt không nhìn rõ ràng. Đúng lúc này, tiếng kèn trầm thấp bỗng nhiên truyền tới từ mặt phía nam, Yến Thanh dẫn một vạn quân đội xuất hiện, tiếng trống lập tức nổ lớn, một vạn đại quân xuất động, họ giống như một thanh chiến đao sắc bén, bổ mạnh tới sau lưng quân Tề.
Trần Chí Viễn tuyệt vọng, ai nói đám phỉ này là bọn ô hợp, ai nói đội quân này không hiểu mưu lược, ai nói đội quân này không có kinh nghiệm tác chiến. Một vạn quân phỉ hung hăng đâm vào sau lưng mình tại thời điểm mấu chốt nhất, trận chiến này, quân Tề bị giáp kích trước sau, thua là không nghi ngờ.