Chương 1011: Xuất binh Đại Danh
Chương 1011: Xuất binh Đại DanhChương 1011: Xuất binh Đại Danh
Phủ Đại Danh là nơi đóng quân lớn nhất nước Kim trừ Phủ Yến Sơn. Nơi đây có ba vạn quân Kim, trong nhiều chiến dịch nam chiến, Phủ Đại Danh đều là nơi hậu cần quan trọng của quân Kim, ngay cả sau khi quân Kim đánh hạ Biện Lương, cũng không làm dao động địa vị của Phủ Đại Danh.
Đây cũng là do vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu của Phủ Đại Danh, bắc khống chế Hà Bắc, nam chế ngự Trung Nguyên, đông giáp với Sơn Đông, là nơi quan trọng để nước Kim nắm giữ đại Tống.
Giống với những thành lớn khác, Phủ Đại Danh sau khi trải qua nạn châu chấu càn quét, sớm đã gặp phải tình trạng dân tình khốn khó, thương nghiệp suy bại, nhân khẩu giảm mạnh, không khí nặng nề bao trùm cả tòa thành trì, nhân khẩu từ gần trăm vạn giảm xuống còn gần hơn hai mươi vạn.
Bên ngoài phía bắc Thành Đại Danh, có một tòa quân doanh chiếm diện tích gần vạn mẫu. Đây là quân doanh quân Kim lớn nhất của cả vùng Hà Bắc và Trung Nguyên. Có thể dung nạp nhiều nhất năm vạn kỵ binh, trước mắt là có ba vạn kỵ binh của Hoàn Nhan Tông Càn thống soái.
Quân Kim không thích quân doanh chật hẹp trong thành, liền lấy mảnh đất rộng lớn bên ngoài làm quân doanh, chỉ riêng trường đua ngựa đã mất hơn bảy ngàn mẫu, bên trong còn có rừng cây, dòng sông.
Nhưng mà, chính vì quân doanh quá lớn, quân Kim không thể xây dựng được tường hoặc hàng rào bao quanh, liền đào chiến hào xung quanh, đồng thời Hoàn Nhan Tông Càn cũng hạ lệnh, trong phạm vi ba dặm cách chiến hào không cho phép người nào xuất hiện, người vi phạm giết không tha. Hai năm nay, số dân thường chết ở đây đã nhiều không kể xiết.
Buổi chiều, trong rừng cây cách chiến hào quân doanh khoảng hai dặm, một người đàn ông gầy nhỏ đang đứng trên cây, nhìn về quân doanh phía xa. Lúc này, người biết rõ cách sát lệnh còn dám vi phạm ngoại trừ trinh sát quân Tống, thì không có người khác.
Nửa tháng nay, tình báo quân Tống trong Phủ Đại Danh gần như ngày nào cũng phái người âm thầm quan sát quân doanh quân Kim. Thông thường, bọn họ sẽ nấp trong rừng cây góc phía tây bắc, đi đến trong đêm. Như vậy, sẽ không bị quân trinh sát tuần hành của quân Kim phát hiện.
Hôm nay, trinh sát nấp trên cây giám thị quân doanh quân Kim là Trần Cương, là người Phủ Đại Danh, hai năm trước gia nhập quân tranh sát Kinh Triệu, hiện tại là một áp đội. Mỗi một binh sĩ trinh sát quân doanh của Kinh Triệu đều có một tuyệt kỹ, tuyệt kỹ của Trần Cương là rất giỏi leo trèo, y có thể trèo lên tường thành, y đứng thứ ba trong cuộc thi leo trèo của doanh trại trinh sát năm ngoái.
Đây đã là ngày thứ ba Trần Cương đến đây quan sát quân Kim, y mặc một bộ võ phục giống với màu của lá cây, leo lên một cây tùng cao tôi, những lá kim dày đặc che khuất người y. Đứng phía dưới, hầu như không thể nhìn thấy y, chỉ khi trèo lên mới phát hiện ra được.
Trời còn chưa sáng, Trần Cương đã trèo lên cây, ở trên đó năm canh giờ khiến gân cốt y có chút mỏi mệt. Y tựa vào cành cây, lấy bình nước ra uống. Đúng vào lúc này, trong quân doanh đột nhiên truyền đến tiếng tù và trầm thấp, tiếng tù và lúc này quá đột ngột, khiến y giật nảy mình, chai nước suýt nữa rơi xuống.
Y vội vàng nhét bình nước vào túi sau lưng, sau đó leo lên ngọn cây, thăm dò quân doanh cách đó hai dặm.
Từ trên cao nhìn xuống, y thấy rất rõ, từng đội quân kỵ binh Nữ Chân đang nhanh chóng tập kết. Đây không phải là luyện tập, mà là chính thức tập kết, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy từ khi bắt đầu giám thị quân doanh.
Trần Cương vô cùng hưng phấn, y bỗng nhiên ý thức được, cấp trên yêu cầu bọn họ giám thị đại doanh quân Kim, chình là vì sự tập kết hôm nay.
Kỵ binh tập kết càng ngày càng nhiều, đã quá một vạn người, sau khi một vạn người tập kết xong, trong tiếng hô ra lệnh của Đại Tướng, một nhóm một vạn kỵ binh tiếp theo nhanh chóng tập kết.
Trần Cương đã bị kinh hách thực sự, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủ, ba vạn kỵ binh đã chạy ra khỏi doanh trại, cũng tức là, toàn bộ quân lính trong quân doanh đã xuất ra toàn bộ.
Y lập tức ý thức được sự quan trọng của tin tức này, nhanh chóng trèo xuống cây chạy như bay về trong thành.
Tại phía cuối của con phố cũ trong thành Đại Danh, có một cửa hàng bán trà, gọi là cửa hàng bánh trà Dương Ký, diện tích không lớn, chủ yếu là bán các loại bánh trà và khối trà. Hầu hết đều được vận chuyển từ miền nam đến, khách của tiệm trà thường là cố định, bình thường cũng không có nhiều người đến mua trà, có chút vắng vẻ.
Tiệm trà này còn có một thân phận khác, đó cũng là điểm tình báo của quân Tống ở Phủ Đại Danh, tính cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng chỉ có sáu người, thêm mười mấy người trinh sát địa phương nữa thì toàn bộ trinh sát ở Phủ Đại Danh tổng cộng là hai mươi người.
Thân phận của Trần Cương là tiểu nhị của tiệm này, y đẩy một xe rùa chở hàng, giống như mang hàng trở về.
Y dừng xe rùa ở ngoài cửa, đi vào bên trong cửa tiệm liền cao giọng nói:
- Chưởgn quỹ, hôm nay làm ăn không tệ!
Đây là ám ngữ, làm ăn chỉ thu hoạch tình báo, làm ăn không được thì tức là không có tình báo, mà làm ăn không tệ tức là biểu thị có tình báo quan trọng.
Một người từ bên trong đi ra, chính là chưởng quầy Vương Diên, cũng là thống lĩnh điểm tình báo Phủ Đại Danh, là một Bộ Tướng, năm nay khoảng ba mươi tuổi. Y vẫy tay với Trần Cương, Trần Cương lập tức đi vào bên trong phòng.
- Kỵ binh đại doanh xuất phát bao nhiêu người?
Vương Diên hỏi.
Trần Cương cười nói:
- Ba vạn kỵ binh toàn bộ xuất phát.
- Ai da, đúng là làm ăn lớn!
Vương Diên vui vẻ xoa xoa tay:
- Thảo nào kho Đại Danh điều trăm vạn gánh cỏ khô đi Vận Châu.
- Đây cũng là tin tình báo mới?
Vương Diên gật đầu:
- Sáng hôm nay mới bắt đầu, hiện vẫn còn ở Phủ Đại Danh. Tương châu và Bác Châu chinh mười vạn dân phu vận chuyển lương thảo. Có vẻ tiệm chúng ta phải đóng cửa mấy ngày.
Trần Cương nghĩ nghĩ, nói:
- Hay là chúng ta cho mồi lửa đốt trăm vạn gánh cỏ khô kia đi!
- Không được!
Vương Diên lập tức bác bỏ đi suy nghĩ nguy hiểm của y, lại nhấn mạnh nói:
- Ba vạn kỵ binh này nhất định phải an toàn đến Vận Châu, ở giữa nhất định không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
- Nhưng bọn họ có nhiều thuyền như vậy sao?
- Thuyền trên Hoàng Hà là đủ rồi, chủ yếu là ta đang lo lắng Cao Khánh Duệ có tăng quân ở Phủ Đại Danh không?
- Chuyện này chúng ta tạm thời không lo được. Trước mắt, phải đem tin tức xuất binh nói cho Yến Đô Thống đã rồi tính sau!
Vương Diên gật đầu:
- Ngươi nói đúng, đây mới là chuyện cấp bách!
…
Tình báo Phủ Đại Danh cùng lúc phát ra hai bồ câu đưa thư. Một là đưa đến Tu Thành ở Vận Châu, một là đưa đến Lâm An.
Khi bồ câu đưa thư bay đến Bình Giang Phủ để trung chuyển, thì màn đêm đã hạ xuống, bồ câu không thể tiếp tục bay. Tri phủ Mạc Tuấn thấy dùng là ống thư màu tím, biết là tin tình báo này rất quan trọng. Y lập tức mệnh lệnh cho ba người mang tin tức chạy đến Lâm An bất kể đêm tối, nhất định phải đến Lâm An trước khi trời sáng.
Ba người đưa tin thay ngựa trên đường, cuối cùng cũng chạy đến thành Lâm An lúc canh năm, ba người hét lớn trước cửa Dư Hàng:
- Đưa quân tình khẩn cấp!
Binh sĩ trên thành vội vàng mở cửa, kiểm tra văn điệp của bọn họ, sau đó lập tức cho bọn họ vào thành. Bọn họ chạy gấp một mạch trong thành, nhanh chóng đến Sở quân tín, nơi này giống với bưu cục ở Lâm An, tổng cộng có hai chỗ, một chỗ gọi là Sở quân tín, ý như tên gọi, là chỗ tiếp nhận tình báo quân sự. Còn một chỗ nữa là Sở chính tín, là nơi phát điệp văn của triều đình.
Hai chỗ này đều nằm ở trước cửa lớn Hoàng thành, tả quân hữu văn, là hai tòa kiến trúc giống nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt. Sự khác biệt lớn nhất chính là Sở quân tín có một cây cờ Hoàng long lớn của đại Tống.
Mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng vẫn có môt đội lính gác đứng gác, mỗi đêm đều có một binh lính trực ban. Bính sĩ đưa ống thư khẩn cấp cho lính trực ban. Tướng lĩnh nhìn thấy là ống thư màu tím, liền giật nảy mình, vội vàng phái người đến nhiếp chính vương phủ đưa tin.
Nửa đêm, Triệu Phúc Kim bị tiếng bước chân đánh thức, sau đó có tiếng người nói nho nhỏ, nàng đẩy trượng phu:
- Phu quân, hình như bên ngoài có chuyện.
Lý Diên Khánh mở mắt ra, lúc này, ngoài trướng có nữ hộ vệ bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, có thư bồ câu tím đưa đến!
Lý Diên Khánh vội vàng ngồi dậy, khoác thêm một lớp áo khoác đi ra bên ngoài. Nữ hộ vệ giao ống thư tím cho hắn, Lý Diên Khánh ngồi dưới đèn mở thư ra. Trên ống thư có khắc hai chữ “Đại Danh”, hắn thực ra đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Hắn mở thư, bên trong chỉ có một câu “ba vạn kỵ binh Nữ Chân đã tiến về Vận Châu, điều trăm vạn cỏ khô, chiêu mười vạn dân phu, chuyện xảy ra từ ngày hôm qua”.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngủ, hắn trở về mặc áo ngoài, Triệu Phúc Kim giúp hắn mặc áo, hỏi:
- Mới canh năm, phu quân muốn đi đâu?
- Có quân tình khẩn cấp, ta đến thư phòng một chuyến.
- Vậy thiếp đi chuẩn bị trà!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chuẩn bị nhiều một chút, còn có mấy vị tướng quân cũng sẽ đến.
- Thần thiếp biết rồi!
Lý Diên Khánh ôm nàng vào ngực, hôn mạnh vào đôi môi đỏ của nàng, sau đó liền cười bước nhanh về phía thư phòng.