Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1073 - Chương 1021: Tang Lễ Thâm Cung

Chương 1021: Tang lễ thâm cung Chương 1021: Tang lễ thâm cungChương 1021: Tang lễ thâm cung

Trong huyện Nhậm Thành, Lý Diên Khánh đứng trên đầu tường khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nói với Tào Diệp:

- Đi nói cho bách tính, bắt đầu từ năm nay, ngoại trừ miễn thuế bình thường ra, lại tăng thêm hai năm miễn thuế cho huyện Nhậm Thành.

- Hiện giờ ti chức đi an bài!

Lúc này, một thân binh tới báo:

- Trương tướng quân bọn họ tới rồi.

- Mời họ tới đây!

Không bao lâu, ba người Trương Vinh được dẫn tới, ba người quỳ một chân xuống hành lễ:

- Tham kiến Đô Soái!

- Xin ba vị tướng quân đứng lên!

Lý Diên Khánh hơi nâng một chút, mời ba người. Trương Vinh tán thán từ đáy lòng:

- Hôm nay ti chức coi như thấy được, cái gì gọi là trong lúc nói cười cường Lỗ tan thành mây khói, Đô Soái chính là Gia Cát Lượng tái thế mà!

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Ta chẳng qua giỏi về lợi dụng các loại hoàn cảnh để chế địch. Chẳng qua trận đại chiến hôm nay có thể toàn thắng, may mắn có ba vị tướng quân phối hợp toàn lực, ta cảm thấy nên ghi công đầu của ba vị tướng quân, chúc mừng ba vị tướng quân đều thăng một cấp!

Ba người vội vàng khom người hành lễ:

- Đa tạ Đô Soái dìu dắt!

Lý Diên Khánh gật đầu, lại nói với Thạch Tú:

- Hiện giờ Thạch tướng quân là Thống Lĩnh cấp một, quan giai cũng thăng làm Chính ngũ phẩm, không biết Thạch tướng quân nguyện ý đi theo ta tác chiến, hay nguyện ý tọa trấn địa phương, trở thành chủ tướng quản lý một Châu?

Thạch Tú suy nghĩ hỏi:

- Không biết Đô Soái dự định để ti chức tới nơi nào tọa trấn?

- Thống Chế Tế Châu!

Thạch Tú thở dài:

- Trong nhà ti chức có mẹ già vợ con, mẫu thân tuổi tác đã cao, ti chức muốn chăm sóc bà nhiều hơn, nguyện ý lưu lại Tế Châu hiệu lực cho Đô Soái!

- Tốt lắm! Chờ sau khi đại quân của ta rời đi, ta sẽ lưu lại một ngàn binh sĩ cho ngươi, đồng thời thưởng năm ngàn lạng bạc, ba mươi khoảnh ruộng tốt, ta sẽ giao trị an Tế Châu cho ngươi.

- Ti chức tuyệt đối sẽ không khiến Đô Soái thất vọng!

Lý Diên Khánh lại cười nói với Lưu Đường:

- Lựa chọn vừa rồi cũng thích hợp với Lưu tướng quân!

Lưu Đường chỉ suy nghĩ một chút, liền nói:

- Ti chức nguyện ý đi theo Đô Soái tiếp tục kháng Kim, đuổi Kim binh ra khỏi đất đai Đại Tống ta!

Trong mắt Lý Diên Khánh lóe lên một tia khen ngợi, đây mới là người trung với nước.

Cuối cùng, Lý Diên Khánh nói với Trương Vinh:

- Ta đã phong tỏa Hoàng Hà, trong vòng nửa năm, bán đảo Sơn Đông sẽ không còn Kim binh xuôi nam, quân đội ta đều mang đi, không biết Trương tướng quân có nguyện ý tiếp tục theo ta chinh chiến hay không?

Trương Vinh tâm ý đã quyết, liền nói với Lý Diên Khánh:

- Ti chức trời sinh tính lười nhác, không thể chịu được quân kỷ ước thúc, ti chức vẫn muốn về quê, làm một đại địa chủ, lặng yên hết tuổi già.

Lý Diên Khánh lẳng lặng nhìn gã một lát, liền gật đầu:

- Người có chí riêng, ta sẽ không miễn cưỡng. Ngươi đã không muốn đảm nhiệm quân chức, vậy thì ta sẽ phong ngươi làm Khinh Xa Đô Úy, đây là huân quan chính tứ phẩm, có thể gặp quan không bái, huân quan còn có thể truyền ba đời. Mặt khác, ta lại thưởng cho ngươi trăm khoảnh ruộng tốt ở Vận Châu, một vạn lạng bạc, miễn thuế năm năm, ngươi hãy làm một ông nhà giàu đi!

Trương Vinh cảm động trong lòng, lại quỳ một chân xuống hành lễ:

- Ti chức đa tạ Đô Soái ân thưởng!

- Các ngươi đi thôi!

Ba người lại bái tạ mà đi. Chờ ba người rời đi, Lý Diên Khánh phân phó một tên thân binh trinh sát:

- Giám thị Trương Vinh ba năm cho ta, nếu như hắn thành thật làm địa chủ thì thôi, nếu như hắn lại làm hoạt động chặn đường thương thuyền ở Lương Sơn Bạc, ngươi lập tức báo cáo cho ta, ba năm sau, thăng ngươi hai cấp!

- Ti chức tuân lệnh!

Thân binh vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh đứng trên đầu tường nhìn bóng lưng Trương Vinh tự nhủ:

- Đã cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi không biết tốt xấu, đi theo nghiệp cũ, vậy thì đừng trách Lý Diên Khánh ta trở mặt vô tình!

Sau khi tiêu diệt ba vạn Kim binh, Lý Diên Khánh dẫn chín vạn đại quân rời khỏi Lương Sơn Bạc, dọc theo sông Ngũ Trượng đánh tới Biện Kinh.



Lâm An, sơn trang Long Ẩn, trời còn chưa sáng, tẩm cung trong sơn trang phát ra tiếng kêu to hoảng sợ, chỉ thấy mấy tên cung nữ cực kỳ hoảng sợ chạy tới, hô với thị vệ đang trực bên ngoài:

- Nhanh đi mời Thái y! Đi mời Thái y!

Không bao lâu, Thái y Hạ Du thường trú Ẩn Long Cung vội vàng chạy tới, gã được mấy cung nữ dẫn đường trực tiếp tiến vào tẩm cung.

Hoạn quan và cung nữ lo lắng đứng đầy ngoài tẩm cung, họ vươn cổ nhìn vào trong cung, mọi người truyền tới tiếng nghị luận khe khẽ.

- Đây dường như là lần thứ ba rồi nhỉ?

- Là lần thứ ba, hai lần trước Hạ Thái y đã cảnh cáo Thái thượng hoàng, không thể gần nữ sắc, hắn không nghe, lại càng thêm sủng ái Lưu Quý phi, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.

- Ài! Lớn tuổi như vậy, còn phong lưu hàng đêm, thân thể làm sao chịu được?

- Trước kia Thái thượng hoàng cũng như thế này, chỉ là hai năm nay thân thể ngày càng sa sút, lại không biết thu liễm, ài…

Lúc đang nghị luận, trong tẩm cung bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc, hoạn quan và cung nữ bên ngoài cũng hiểu được, vội vàng quỳ xuống khóc lớn.



Sáng sớm, Phạm Trí Hư đi tới hoàng cung giống như bình thường, triều sớm đã bị hủy bỏ, bách quan đều có thể ngủ thêm nửa canh giờ, không cần phải trời chưa sáng đã thức dậy như trước đây, quả thực vất vả.

Mặc dù đã hủy bỏ triều sớm, nhưng đường cho dân nói vẫn thông suốt, trước cổng chính hoàng cung có ba hòm gỗ màu đỏ to lớn, đây không phải tủ mật báo thời đại Võ Chu, mà là rương trần thuật của bách quan. Triều đình cổ vũ bách quan phát biểu lời nói của mình đối với các loại triều vụ và quân quốc. Đồng thời triều đình còn có Triều Báo, cứ ba ngày phát hành một san, đăng các loại chính vụ triều đình. Một số lời nói có trọng lượng còn có thể phát biểu trên Triều Báo, dẫn tới các quan viên triều đình thảo luận lớn.

Đây là Lý Diên Khánh kế thừa đồng thời phát triển truyền thống tự do ngôn luận của triều Tống, dù là quan hay dân, đều không thể vì lúc đang ngôn luận mà vạch tội, có thể mỉa mai triều chính, có thể trêu chọc quan lớn, nhưng không cho phép phỉ báng ác ý, hoặc là công kích nhân thân độc ác, vậy thì không thuộc về phạm vi đang lúc ngôn luận.

Phạm Trí Hư giống như tất cả người Lâm An, thích ‘Báo Sớm’ dân gian. Đây cũng là báo chí dân gian di chuyển từ Biện Lương tới. Sau khi dừng xuất bản một năm, nó lại bắt đầu phát hành, càng làm càng tốt, tin tức nhanh chóng chuẩn xác, thông tục dễ hiểu, rất được bách tính phổ thông và đám quan chức yêu thích.

Phạm Trí Hư thích nhất xem phụ bản trong chính hòa, tình hình chính trị đương thời truyền ra thiên hạ, có lúc lại còn nhanh hơn triều đình. Ví dụ như trang đầu hôm nay chính là, ‘Đô Soái thiết kế hỏa thiêu Nhậm Thành, ba vạn Kim binh mất mạng hoàng tuyền’, tin tức này quả thực khiến Phạm Trí Hư chấn kinh, đây là quân báo đại thắng tối qua vừa mới đưa tới, ‘Báo Sớm’ đã đăng ra rồi, tin tức của họ tới từ đâu?

Phạm Trí Hư vội vàng xem tình hình chính trị đương thời một lần, lại mở phụ bản, phụ bản chính là các loại quảng cáo buôn bán, phòng cho thuê, xin công, các loại đề cử đặc sắc cửa hàng của mình, quả thực rực rỡ muốn màu. Góc trên cùng bên trái có một chuyên mục, gọi là giá gạo hôm qua, bên trên công bố giá lương thực mới nhất của thị trường gạo cầu Tẩy Mã. Làm Tướng Quốc, bình thường Phạm Trí Hư không có thời gian đi tìm hiểu thị trường, lão liền lấy được các loại tin tức dân sinh từ trong ‘Báo Sớm’.

Giá gạo bên trên khiến Phạm Trí Hư thoáng thở phào, gạo Hồ Châu cấp một, một đấu gạo sáu mươi văn, cơ bản nhất trí trước khi khai chiến, cũng không vì bắc phạt mà dẫn tới giá gạo tăng cao, điều này cũng liên quan tới việc chuẩn bị chiến tranh đầy đủ, rất nhiều quân lương đã sớm trữ hàng, cũng không cần điều động lương thực của dân.

Lúc này, xen gựa châm jrãi dừng trước Quan nha của Tri Chính Đường, Phạm Trí Hư đi ra từ trong xa, lão vừa mới đi lên bậc, Cao Thâm liền vội vàng ra đón, ghé vào lỗ tai lão nhỏ giọng nói:

- Thái thượng hoàng xảy ra chuyện rồi!

Phạm Trí Hư gật đầu:

- Băng hà sao?

Cao Thâm gật đầu:

- Băng hà canh năm tối qua, vẫn ở chung một chỗ với Lưu Quý phi.

Phạm Trí Hư thở dài một tiếng, lần trước cũng bởi vì ở chung một chỗ với Lưu Quý phi túng dục quá độ, dẫn tới hôn mê hai ngày mới cứu tỉnh, không biết thu liễm, lại phạm sai lầm như nhau.

- Hạ Thái y nói thế nào?

- Hạ Thái y nói bởi vì liên tục uống thuốc quá liều, mười ngày liên tục đều dùng thuốc dương gấp đôi, thoát dương nghiêm trọng mà chết.

Phạm Trí Hư lắc đầu, trước kia Thái thượng hoàng rất chú ý dưỡng sinh, một năm gần đây có cảm giác vò đã mẻ không sợ rơi, truy cầu tận hưởng lạc thú trước mắt.

- Chuyện này còn có bao nhiêu người biết?

- Tạm thời giấu diếm, trước mắt trong triều chỉ có hai chúng ta biết được.

Phạm Trí Hư suy nghĩ một chút nói:

- Vẫn nên công khai tin tức đi! Để tránh người ta hiểu lầm.

Cao Thâm hiểu rõ ý của Phạm Trí Hư, nếu như quả thực giấu diếm, lại khiến người ta hoài nghi là Lý Diên Khánh và triều đình giở trò gì, còn không bằng công khai, mặc dù bất lợi thanh danh của Thái thượng hoàng, nhưng giữ được trong sạch của Lý Diên Khánh.

- Ta đã biết, nếu như ‘Báo Sớm’ muốn điều tra chuyện này thì làm sao bây giờ?

- Vậy cứ để họ điều tra là được, nói cho Hạ Thái y, phải trả lời thật lòng.

Hai người đi vào đại đường, Trịnh Vọng Chi và Lý Cương đang bàn luận chuyện đại thắng Nhậm Thành.

- Ta thực sự rất kỳ quái, tại sao Báo Sớm lại biết được đại thắng Nhậm Thành cùng lúc với chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

Lý Cương vuốt râu cười nói:

- Ngươi đây là không biết, bắt đầu từ bắc phạt, tờ Báo Sớm đã phái người trắng đêm canh giữ ở cổng quân thư, một khi có tin khẩn đưa tới, họ sẽ dùng tiền mua tin tức. Quân báo đều là kết hợp miệng báo và thư báo, họ đương nhiên có thể nhận được tin tức với tốc độ nhanh nhất.

- Khó trách!

Lúc này, Phạm Tri Hư đi tới hỏi:

- Tào Tướng công đâu?

- Ở đây!

Tào Nghiễm đi ra từ phía sau.

- Thời gian đã tới rồi, bắt đầu đi!

Buổi sáng mỗi ngày, Tri Chính Đường đều mở một cuộc họp hội ý ngắn ngủi, thảo luận một chút chuyện lớn cùng ngày, sau đó lại an bài, đây là lệ cũ đã giữ vững gần một năm. Trước kia Lý Diên Khánh cũng sẽ tham gia, bình thường sẽ có quan lớn các Bộ tham gia, nhưng hôm nay chỉ có năm Tướng Quốc tổ chức họp hội ý.

Năm người ngồi xuống nghị sự đường, Phạm Trí Hư nói:

- Có chuyện phải nói cho mọi người, tối hôm qua Thái thượng hoàng băng hà rồi!

Mặc dù chuyện này khiến cho người ta hơi tiếc hận, nhưng cũng không tính chấn kinh, dù sao Thái thượng hoàng sớm đã mặc kệ chính vụ, tầm quan trọng gần như đã không còn.

- Chuyện này có cần thông báo Nhiếp Chính Vương hay không?

Lý Cương hỏi.

Phạm Trí Hư gật đầu:

- Đương nhiên phải thông báo Nhiếp Chính Vương, đoán chừng chiến sự rất gấp, hắn nhất thời không trở lại được, hậu sự của Thái thượng hoàng vẫn do triều đình phụ trách đi! Hôm nay trước tiên định ra tiêu chuẩn hậu sự, mọi người xem, tang lễ làm thế nào bây giờ?

Lúc này, Tào Nghiễm luôn không nói gì mở lời:

- Cứ dự theo tiêu chuẩn tiên đế đi! Như vậy mọi người đều không thể nói gì.

Tang lễ của Tiên đế Triệu Cấu cực kỳ đơn giản, vật chôn cùng đều là vật phẩm bình thường gã yêu thích, triều đình cũng không tốn bao nhiêu tiền. Mặc dù Tào Nghiễm nói rất có lý, nhưng tất cả mọi người nghe được, y rõ ràng mang theo chút bất mãn.

Chẳng qua nói đi nói lại, Thái thượng hoàng băng hà, quả thực tiết kiệm một khoản chi tiêu hàng năm rất lớn cho triều đình.

Phạm Trí Hư suy nghĩ một chút nói:

- Mọi người biểu quyết đi! Đôgnf ý dùng tiêu chuẩn tiên đế để an táng, có thể giơ tay.

Tào Nghiễm và Cao Thâm cùng giơ tay, Lý Cương cũng giơ tay, Phạm Trí Hư cũng giơ tay, chỉ có Trịnh Vọng Chi hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng giơ tay.

Phạm Trí Hư gật đầu:

- Đã nhất trí thông qua, vậy cứ dựa theo tiêu chuẩn của tiên đế mà an táng.

Mặc dù chuyện này cũng coi như chính vụ quan trọng, nhưng trước khi xuất chinh Lý Diên Khánh đã trao quyền Tri Chính Đường, lúc hắn không có mặt, ngoại trừ việc liên quan tới quân đội, thay đổi Tướng Quốc, thay đổi kết cấu chính trị ra, chuyện khác đều có thể do Tri Chính Đường biểu quyết quyết định.

Bình Luận (0)
Comment