Chương 1026: Biện Lương bất ngờ làm phản
Chương 1026: Biện Lương bất ngờ làm phảnChương 1026: Biện Lương bất ngờ làm phản
Trong một đỉnh đại trướng ở Bắc Quân Doanh, hai tên Thống Lĩnh đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện đầu hàng. Hai người là một đội huynh đệ, huynh trưởng tên Trình Nghiễn, đệ đệ gọi Trình Mặc, đều nắm giữ một ngàn binh sĩ.
Hai huynh đệ sẽ không bán đứng đối phương, nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, trong thời gian rất ngắn hai người nhất trí đầu hàng quân Tống.
Cho nên tục ngữ nói, đánh hổ cần nhớ thân huynh đệ, ra trận phải dựa vào phụ tử binh, chính là đạo lý này.
Chỉ là họ rất lo lắng, nhất định sẽ có rất nhiều tướng lĩnh cũng đang chuẩn bị chuyện đầu hàng giống như mình, như vậy huynh đệ họ làm sao có thể dẫn đầu đầu hàng, nhận được phong thưởng Thống Lĩnh cấp một.
- Thời gian không còn kịp rồi, đêm nay nhất định phải hành động.
Trình Nghiễn không chút do dự nói:
- Tin tưởng sẽ còn người khác hành động đêm nay, chúng ta nhất định phải vượt lên trước, ta nói chính là lập tức hành động!
- Ý của đại ca là, chúng ta bất ngờ làm phản?
Trình Mặc hỏi dò.
Trình Nghiễn gật đầu:
- Huynh đệ chúng ta nắm trong tay hai ngàn người, chỉ cần chiến đến cuối cùng, hai huynh đệ ta giết ra ngoài, đó chính là chúng ta thắng, về phần người khác sống hay chết, chúng ta không quan tâm được nhiều như vậy.
- Nhưng phải hiến thành mới được nha!
- Vậy thì trực tiếp cướp đoạt thành bắc, phóng hỏa đốt bắc thành lâu, tin tưởng quân Tống đã có bố trí bên ngoài.
Trình Mặc khá cẩn thận, gã suy nghĩ một chút nói:
- Nếu không thì lúc canh ba đi! Khi đó vừa vặn đổi cương vị, chúng ta liền giả mạo đổi cương vị, cướp đoạt cửa thành bắc.
Trình Nghiễn tính toán thời gian, cách lúc canh ba đã không tới một khắc đồng hồ, gọi binh sĩ liền xuất phát, gã gật đầu:
- Chúng ta lập tức gọi tỉnh binh sĩ, sớm xuất phát!
Khoảng cách canh ba ngày càng gần, đầu tường bắt đầu đổi cương vị, rất nhiều cương vị đã trống rỗng. Phạm Quỳnh không ngừng điều người tới bổ sung, nhưng đào vong vẫn không ngừng. Lúc gần đến canh ba, binh sĩ đào vong đã đạt tới ba ngàn người.
Trên đường phố tới Cảnh Long Môn, một đội hai ngàn binh sĩ đang xếp hàng chạy, họ chạy qua Châu Kiều, chạy tới cửa thành cách một dặm. Đúng lúc này, Cựu Tào Môn phía tây bỗng nhiên truyền đến tiếng la giết.
Huynh đệ Trình thị nhìn nhau, sắc mặt hai người lập tức biến đổi, hiển nhiên là có người đang bất ngờ làm phản trước họ.
Hai người căng thẳng trong lòng vội vàng hô:
- Tăng thêm tốc độ, chạy về phía cửa thành!
Hai ngàn binh sĩ tăng thêm tốc độ chạy tới Cảnh Long Môn.
Cũng trùng hợp, lúc này Phó Tướng Phạm Quỳnh đang tuần sát ở Cảnh Long Môn. Phạm Quỳnh biết mình sẽ không được quân Tống tiếp nhận, gã chắc chắn phải chết, cho nên gã và Lưu Dự tạo thành ăn ý, một lòng chờ đợi Kim binh tới cứu viện.
Phạm Quỳnh cũng nghe thấy tiếng la giết ở phía Cựu Tào Môn, gã vội vàng chạy xuống từ trên đầu thành, vừa vặn gặp huynh đệ Trình thị đối diện.
Phạm Quỳnh sững sờ, nghiêm nghị hỏi:
- Các ngươi tới làm gì?
Trình Nghiễn tiến tới một bước:
- Chúng ta phụng lệnh tới đây thay quân!
Tay gã làm động tác phía sau, Trình Mặc lập tức ngầm hiểu, mượn nhờ huynh trưởng che chắn, cầm một cây Thần tí nỏ tới tay.
Phạm Quỳnh nhướng mày:
- Đêm nay không phải các ngươi trực, các ngươi là trực vào ban ngày hôm sau, nhanh chóng rút quân về doanh!
- Là Vương gia để chúng ta tới, tướng quân không tin có thể hỏi Vương gia!
Trình Nghĩa chỉ về bên trái, giống như Vương gia Lưu Dự đang ở bên trái. Phạm Quỳnh hiển nhiên bị lừa, gã quay đầu nhìn sang bên trái, Trình Nghiễn gần như lách mình cùng lúc, trong chớp mắt này, Trình Mặc vẫn luôn giơ Thần tí nỏ phía sau, nhắm ngay Phạm Quỳnh cách mười bước bắn một tên. Phạm Quỳnh bỗng nhiên hiểu được bị lửa, nhưng đã không còn kịp, chỉ thấy ngực đau xót, tên nỏ cường đại bắn thủng khôi giáp của gã, bắn vào lồng ngực, đầu mũi tên lộ ra sau lưng.
Phạm Quỳnh kêu thảm một tiếng, té lăn trên đất. Thân binh sau lưng gã giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ. Trình Nghiễn hét lớn một tiếng, vung thương giết tới.
Trình Mặc cũng hô to một tiếng:
- Các huynh đệ, hiến thành tha tội, giết theo ta!
Tất cả binh sĩ đều hiểu được, họ hô lớn theo huynh đệ Trình thị, cũng nhau xông tới.
Trình Nghiễn liên tục giết hơn mười tên thân binh, giết tan thân binh của Phạm Quỳnh, gã lật gay một thương đâm xuyên hậu tâm Phạm Quỳnh. Bản thân Phạm Quỳnh bị trọng thương trái tim vỡ tan, lúc này liền bị giết chết. Hai tên lính chặt đầu Phạm Quỳnh, dâng nó cho Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn giơ đầu người lên hô:
- Phạm Quỳnh đã chết rồi, đầu người ở đây!
Binh sĩ trên đầu thành lục tục phản bội, đi theo Trình Mặc buông cầu treo xuống, mở cửa thành ra. Lúc này, thành lâu Cảnh Long bị nhen lửa, lửa lớn nhanh chóng cháy hừng hực.
Tào Mãnh đóng quân gần cửa thành bắc dẫn ba ngàn quân chạy tới cửa thành bắc. Lúc này, Trình Nghiễn vọt ra khom người nói:
- Ti chức là Thống Lĩnh Vân Tòng đệ nhị quân Trình Nghiễn, cùng huynh đệ Trình Mặc khởi nghĩa, xin tướng quân dẫn quân vào thành!
Tào Mãnh chỉ đầu người trong tay gã hỏi:
- Là thủ cấp người phương nào?
- Đây là thủ cấp của Phó Soái Phạm Quỳnh, đã bị ti chức giết chết!
Gã dâng thủ cấp lên, một binh sĩ nhận biết Phạm Quỳnh tiến lên xem xét, quay đầu gật đầu với Tào Mãnh:
- Chính là Phạm Quỳnh!
Tào Mãnh vui mừng, gã vội vàng phái người đưa tin cho Vương Quý và Đô Soái, tự gã dẫn ba ngàn người giết vào cửa thành Cảnh Long. Rất nhanh chóng, cửa thành liền rơi vào tay quân Tống, Vương Quý cũng dẫn một vạn đại quân đánh tới.
Lúc này, Cựu Tào Môn cũng bị binh sĩ bất ngờ làm phản công phá, Nhạc Phi dẫn quân giết vào Cựu Tào Môn
Khi Cảnh Long Môn và Cựu Tào Môn bị đại tướng trong thành hiến thành đầu hàng, mười vạn đại quân Tống giết vào thành Biện Lương.
Tào Mãnh dưới sự dẫn đầu của huynh đệ Trình thị, dẫn năm ngàn người công chiếm Hoàng cung cũ, đánh tới Vương phủ.
Vương phủ chính là Diên Phúc Cung trước đó, vốn có hai ngàn thị vệ trấn giữ. Những thị vệ này thấy đại thế đã mất, lục tục cởi bỏ khôi giáp chạy trốn. Quân Tống nhanh chóng bao vây Vương phủ. Đúng lúc này, Thập Vạn Trích Tinh Lâu trong Vương phủ bỗng nhiên dấy lên lửa lớn hừng hực, chung quanh Trích Tinh Lâu chất đầy củi khôi lưu huỳnh, dầu hỏa tưới khắp tầng một, khiến lửa lớn cháy lên cực kỳ nhanh chóng. Ngọn lửa lớn nhanh chóng nuốt cả tòa Trích Tinh Lâu, tiếng la khóc một mảnh bên trong.
Lưu Dự mang theo thê thiếp con cái của gã phóng hỏa tự thiêu, hai mươi ba nhân khẩu một nhà chết trong lửa lớn.
…
Lý Diên Khánh cũng không nuốt lời, lập tức phong Trình Nghiễn dẫn đầu ra khỏi thành đầu hàng làm Tống tướng Thống Lĩnh cấp một, phong em trai Trình Mặc và đại tướng Trương Ngư hiến Cựu Tào Môn làm Thống Lĩnh cấp hai, đều trở thành thuộc cấp của Tào Mãnh. Tướng lĩnh đầu hàng sau khi thành phá thì miễn tội chết, thả về nhà, hai vạn Vân Tòng Quân thì giao cho Tào Mãnh, do Tào Mãnh phụ trách chỉnh biên, sau đó đưa vào Long Tương Quân.
Lý Diên Khánh cũng phát hiện tố chất Vân Tòng Quân quả thực không tệ, binh sĩ phổ biến trẻ tuổi cường tráng, huấn luyện nghiêm chỉnh. Thông qua chỉnh biên giáo dục, sau khi nâng lòng quân và sĩ khí của họ lên, sẽ trở thành một đội quân tinh nhuệ.
Sáng hôm sau, quân Tống rời khỏi thành Biện Lương vào sáng sớm, sau đó cử hành nghi thức vào thành long trọng. Lý Diên Khánh tự mình dẫn mười vạn đại quân xếp hàng tiến vào thành Biện Lương, bao gồm đám đại tướng Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Lưu Quang Thế cũng tham gia nghi thức vào thành này.
Nghi thức vào thành của quân Tống khiến toàn bộ thành Biện Lương đều sôi trào, gần như tất cả bách tính đều lên đường phố, rất nhiều ông lão run rẩy cũng được con cái đỡ tới trước đón tiếp quân Tống vào thành.
Hai bên Ngự Nhai chật ních mọi người, mấy chục vạn bách tính Biện Lương đều chạy tới. Khi hàng quân Tống cầm cờ lớn thứ nhất từ Chu Tước Môn đi vào, toàn bộ thành trì đều sôi trào, mọi người khản giọng hoan hô, mỗi người đều lệ nóng lưng tròng. Kim binh chiếm lĩnh Biện Kinh mấy năm rồi, họ chịu đủ sỉ nhục làm nô lệ dị tộc, chỉ có lúc này họ mới cảm nhận được mình trở về cố quốc lần nữa.
Trong mắt mỗi đại tướng cũng đổ nước mắt, nhất là Nhạc Phi, năm đó gã khuất nhục rút lui khỏi Biện Lương, giờ phút này, khi gã rốt cuộc lại tiến vào thành Biện Lương, gã đã sớm nước mắt nước mũi đầy mặt, rất nhiều binh sĩ phía sau gã đều bụm mặt khóc không thành tiếng, đau đớn và vui sướng xen lẫn trong tim mỗi người.
Cao trào là lúc Lý Diên Khánh vào thành, khi hắn vẫy tay chào hỏi mấy chục vạn bách tính, tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
- Vạn tuế! Vạn tuế!
Mọi người phát ra tiếng hô từ đáy lòng:
- Nhiếp Chính Vương điện hạ vạn tuế!
Lúc này, mười mấy tên lão giả tóc trắng xóa quỳ xuống trước mặt hắn. Lý Diên Khánh vội vàng tung người xuống ngựa, đỡ họ dậy. Một lão giả nắm chặt tay hắn nói:
- Điện hạ, đây là lần thứ ba tiểu dân quỳ lạy ngài, ngài đừng vứt bỏ chúng ta, đừng vứt bỏ bách tính Biện Lương!
Lý Diên Khánh động dung nắm chặt bàn tay đầy ban của ông lão:
- Trừ khi Kim binh bước qua thân thể ta, nếu không ta tuyệt đối không để họ tiến vào Biện Lương một bước!
Mười mấy lão giả lại quỳ xuống, lớn tiếng khóc lên.
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Không biết ai hô câu này, toàn bộ bách tính Biện Lương đều bị lây nhiễm, họ vung tay hô lớn:
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế!
Lý Diên Khánh không ngăn cản họ, nước mắt hắn cũng đang chảy xuống. Giờ phút này dường như hắn trở lại câu chuyện cũ dẫn quân tử thủ Biện Lương kịch chiến với Kim binh, từng cảnh tượng chiến dịch máu lửa dừng lại làm một bức tranh bi tráng chảy qua trong đầu hắn.
Lý Diên Khánh lại lên ngựa lần nữa, vẫy tay với mấy chục vạn bách tính. Giờ phút này, lòng dạ hắn bỗng nhiên rộng lớn khác thường.