Chương 1028: Hoàng tộc Triệu thị
Chương 1028: Hoàng tộc Triệu thịChương 1028: Hoàng tộc Triệu thị
Năm tên Tướng Quốc đã an vị, hôm nay họ sẽ thảo luận một chương trình nghị sự mà Tông Chính Tự Khanh Triệu Sơ đề xuất. Triệu Sơ kiến nghị khôi phục chế độ Hoàng thương hoặc cho phép tôn thất trực tiếp kinh thương. Trên thực tế, vấn đề tôn thất kinh thương đã là lời nhàm tai.
Bắt đầu từ thời đại Tùy Đường chính là đề tài thảo luận thường xuyên trong triều, lúc cấm lúc buông. Lúc tài chính triều đình căng thẳng, vì giảm bớt gánh vách cho triều đình, liền ngầm đồng ý tôn thất Hoàng tộc dùng danh nghĩa người đại diện kinh thương.
Khi mâu thuẫn xã hội kích thích, sẽ cấm chỉ tôn thất Hoàng tộc kinh thương, phòng ngừa họ tranh lợi với dân. Hôm nay thảo luận vấn đề này, là dưới tình huống hoàng quyền ngày càng suy sụp, triều đình tiến thêm một bước cắt giảm chi tiêu hoàng thất.
Năm tên Tướng Quốc đều có một loại ăn ý, bọn họ là tập đoàn quan văn, đại biểu cho thế lực cường đại nhất của Đại Tống, ở phương diện ức chế hoàng quyền, lợi ích của họ nhất trí với Lý Diên Khánh.
Trên mặt này, họ sẽ tán tụng minh quân, sẽ nhớ tới sự khoan dung của tiên đế, nhưng nếu quả thực để Triệu Cấu sống lại, họ chưa hẳn nguyện ý.
Nói cho cùng, lợi ích bản thân mới quan trọng nhất, giữ gìn Tướng quyền, ức chế hoàng quyền, đây mới là cam đoan lợi ích của họ. Cho nên hôm nay bàn luận cho phép tôn thất kinh thương mục đích thật sự là gì, họ biết rõ trong lòng, cho tôn thất một con đường ra, để tôn thất phai mờ trong thế tục.
Phạm Trí Hư nói với mọi người:
- Cá nhân ta cũng không phản đối tôn thất kinh thương. Hiện giờ chi tiêu của hoàng thất vẫn để duy trì cuộc sống của phi tần hoàng cung. Trên thực tế, sau khi thả một nhóm cung nữ và hoạn quan rời cung đầu năm nay, số lượng cung nhân trong hoàng cung đã không tới sáu trăm người, nhưng dù thế, chi tiêu hàng năm của tôn thất vẫn cần một trăm năm mươi vạn lạng bạc.
Mặc dù triều đình có thể tiếp nhận số chi tiêu này, nhưng kỳ thực cũng không cần khoản chi tiêu này. Ví dụ như tôn thất, trong một trăm năm mươi vạn lạng bạc, thực sự dùng vào chi tiêu ở hoàng cung chỉ có năm mươi vạn lạng, một trăm vạn lạng khác đều là phụ cấp cho các Thân Vương Đế cơ. Trước mắt tổng cộng có sau mươi tư Thân Vương và Đế cơ nhận phụ cấp, bình quân ra, hàng năm mỗi người bảy ngàn lạng bạc. Nhưng họ thực sự dựa vào bảy ngàn lạng bạc này để sống sao? Thực ra không phải, thu nhập trang viên của chính họ hàng năm không chỉ con số này. Cho nên ta cho rằng, trăm vạn lạng bạc phụ cấp hàng năm kỳ thực chỉ là hình thức.
Phạm Trí Hư nói bóng nói gió chính là muốn hủy bỏ phụ cấp trăm vạn lạng bạc hàng năm này.
Trịnh Vọng Chi nói:
- Hủy bỏ phụ cấp của tôn thất, ta đồng ý trên nguyên tắc, nhưng không thể áp đặt. Đối với tôn thất vị thành niên, vẫn phải giữ lại phụ cấp, chờ sau khi họ thành niên, lại cho đất đai tài sản nhất định, thì có thể hủy bỏ phụ cấp.
Cao Thâm tiếp lời nói:
- Phạm vi vị thành niên này quá rộng. Theo ta được biết, gần như trong nhà mỗi Thân Vương đều có trẻ con, chẳng lẽ họ cũng được phụ cấp? Sau khi tôn tất thành niên cho một khoản tài sản, chẳng lẽ con cháu đời đời của họ đều có được đặc quyền này hay sao?
- Cao Tướng công hiểu lầm ý của ta.
Trịnh Vọng Chi vội vàng giải thích:
- Ta nói hoàng thất vị thành niên chỉ giới hạn con cái của tiên đế, Vương tử cho một khoản tài sản, Đế cơ cho một khoản đồ cưới, sau đó kết thúc, đến con cái của họ, chính là nội dung bàn bạc của chúng ta hôm nay.
Mọi người gật đầu, tiếp tục phụ cấp đối với Hoàng tử Đế cơ vị thành niên, tất cả mọi người không có dị nghị điều này.
Lý Cương ở bên cười nói:
- Hôm nay chúng ta ngồi chỗ này, kỳ thực chính là đặt ra vài quy củ, Hoàng tử Đế cơ vị thành niên tiếp tục phụ cấp, có thể! Nhưng mỗi tháng phụ cấp bao nhiêu? Tương lai họ trưởng thành hoặc xuất giá, một lần cho bao nhiêu? Những tiêu chuẩn này cần ấn định ra.
Tào Nghiễm cũng nói bổ sung:
- Trên thực tế, Hoàng tử kinh thương sớm đã là sự thật công khai. Có thể mọi người không biết, đông chủ quán rượu lớn Cảnh Nguyên bên Tây Hồ, chính là Cảnh Vương Triệu Kỷ. Mặt khác Cảnh Vương còn có hai tòa trang viên ở Thường Châu, chiếm diện tích ba ngàn khoảnh, thu nhập địa tô hàng năm ít nhất hai mươi vạn quan, tăng thêm thu nhập quán rượu và sản nghiệp khác của hắn, thu nhập hàng năm không dưới năm mươi vạn quan.
Còn có Vận Vương Triệu Giai chết bệnh tại Phủ Yến Sơn, sản nghiệp hắn lưu lại cho con trai cũng cực kỳ khả quan, thu nhập hàng năm cũng không dưới mấy chục quan. Mặt khác ta không kể hết ra, nhưng ta có thể khẳng định, gần như mỗi một Hoàng tử đều có sản nghiệp khả quan, hoặc thương nghiệp, hoặc điền trang, phần lớn có cả hai.
Mọi người trầm mặc, tất cả mọi người ý thức được một vấn đề, Hoàng tử kinh thương đã tồn tại trên thực tế, hiện giờ lại thông qua một quyết nghị liền hủy bỏ phụ cấp của họ, không thể nghi ngờ điều này sẽ khiến Hoàng tộc bất mãn mạnh mẽ.
Lúc này, Phạm Trí Hư chậm rãi nói:
- Nhiếp Chính Vương có ý là lấy quyền đổi lợi, từ khi thu phục Trung Nguyên và Hà Bắc, Hoàng tộc muốn lấy lại đất đai bất động sản của họ lúc trước, thì nhất định phải có điều kiện tiên quyết, từ bỏ tước vị, có thể trả tài sản lại cho họ.
Đây mới là mục đích thực sự Phạm Trí Hư tổ chức cuộc nghị sự này, phế tước vị.
…
Năm tên Tướng Quốc bàn bạc một buổi sáng, rốt cuộc định ra một phương án khung, một số nguyên tắc xác định được, ví dụ như hủy bỏ đặc quyền, bỏ tên đổi lợi ích vân vân.
Vào đêm, Phạm Trí Hư chắp tay nhìn đình viện ngoài cửa sổ trầm tư thật lâu. Trong lòng lão rõ ràng hơn ai khác, chương trình nghị sự ngày hôm nay mặc dù là Tông Chính Tự Khanh Triệu Sơ đề xuất, nhưng kỳ thực là ý của Lý Diên Khánh.
Trên danh nghĩa chương trình nghị sự là đáp ứng Hoàng tử kinh thương, trên thực tế là vì tiêu trừ uy hiếp của tôn thất đối với chế độ trước mắt, thủ đoạn của Lý Diên Khánh thực hay!
Đưa ra phương án ở tiết điểm này, Trung Nguyên sắp thu phục, tôn thất hoàng tộc chắc chắn sẽ đề xuất thu hồi tài sản điền trang của họ. Loại tình huống này, tôn thất phải đưa ra lựa chọn, hoặc từ bỏ Vương tước trên đầu, hoặc mất đi điền trang đất đai.
Lúc này, Phạm Lân con trai Phạm Trí Hư nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, đây là biến tướng tước bỏ thuộc địa sao?
Phạm Trí Hư lắc đầu:
- Chưa nói tới tước bỏ thuộc địa, bản thân tôn thất đã không quyền không thế, chỉ có thể nói là Lý Diên Khánh chuẩn bị để tương lai thượng vị.
Phạm Lân giật nảy cả mình:
- Lý Diên Khánh sẽ thượng vị sao?
Phạm Trí Hư cười cười:
- Hắn thượng vị hay không kỳ thực không có ý nghĩa, quan trọng là con của hắn. Qua mấy chục năm, người trong thiên hạ đã quên Hoàng tộc Triệu thị, con trai Lý Diên Khánh thay thế vị trí của hắn, mọi người cũng cảm thấy thuận lý thành chương. Trái lại, đột nhiên nhảy ra một Hoàng đế Triệu thị, mọi người lại cảm thấy không quen.
- Chẳng lẽ trong triều không có người phản đối sao?
Phạm Trí Hư ngồi xuống ghế của mình, cười nhạt nói:
- Nếu như năm mươi năm trước, Lý Diên Khánh làm như vậy, chắc chắn là coi trời bằng vung, không ai lại ủng hộ hắn, chỉ riêng nước bọt cũng khiến hắn chết đuổi. Nhưng sỉ nhục Tĩnh Khang, nửa giang sơn Đại Tống bị mất, mặc kệ bách tính bình thường, hay là người đọc sách, lợi ích của mấy chục triệu người gặp phải tổn hại nghiêm trọng, trong lòng mọi người, Triệu gia đã diệt vong rồi.
Cho nên Lý Diên Khánh làm Nhiếp Chính Vương, ngoại trừ tôn thất ra, triều đình và địa phương căn bản không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, vì sao? Đây chính là nguyên nhân chủ yếu, tất cả mọi người cực kỳ thất vọng đối với Triệu gia. Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới Lý Diên Khánh nắm quân quyền trong tay.
- Thực ra còn một nguyên nhân phụ thân không nói!
Phạm Lân nhỏ giọng nói.
Phạm Trí Hư trầm mặc chốc lát nói:
- Có một số lời không thể nói, chỉ có thể giấu trong lòng. Cho dù ngươi là con trai của ta, ta cũng không thể nói ra được, ngươi hiểu chưa?
Phạm Lân gật đầu:
- Hài nhi hiểu được!
- Đi thôi! Ta còn phải cân nhắc một số chuyện.
- Hài nhi cáo từ!
Phạm Lân thi lễ lui xuống.
Ánh mắt Phạm Trí Hư trở nên phức tạp, không nói ra nguyên nhân thực sự là Lý Diên Khánh và tập đoàn quan văn đạt thành thỏa hiệp, đây mới là căn cơ Lý Diên Khánh có thể chấp chính.
…
Trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước một tòa phủ trạch ở đường phố Tu Văn, nơi này là phủ trạch của Cảnh Vương Triệu Kỷ, chiếm diện tích chừng mười mẫu, thuộc về quan trạch. Sau khi Triệu Kỷ được Kim binh phóng thích, vẫn luôn ẩn ở nơi này, cực kỳ khiêm tốn.
Sau khi con trai Triệu Cát bị Kim binh bắt đi, đều được đưa tới vùng đất nghèo nàn Phủ Hoàng Long, để tự họ xây nhà tạo phòng, thiếu ăn thiếu mặc, chịu hết tra tấn. Mấy mùa đông khiến không ít người chết bệnh nơi đó, như Vận Vương Triệu Giai, Túc Vương Triệu Xu, Kỳ Vương Triệu Mô, Từ Vương Triệu Lệ vân vân, người còn sống trở về tính cách thay đổi lớn, trở nên cực kỳ khiêm tốn.
Một lão giả mặc cẩm bào đi ra từ trong xe, người này cũng là tôn thất, là Thập tứ tử Triệu Ti của Thần Tông Hoàng đế, được phong làm Việt Vương. Sáng hôm nay, dự thảo quyết định của Tri Chính Đường giao cho Tông Chính Tự, để Tông Chính Tự đưa cho các Thân Vương xem một chút, trưng cầu ý kiến, sau đó sẽ chính thức áp dụng thông qua.
Triệu Ti đến tìm Cảnh Vương Triệu Kỷ chính là vì chuyện này, bản dự thảo này dính tới lợi ích bản thân của lão, lão sao có thể không nóng nảy.
Một lát, một gia nhân dẫn lão tới nội thư phòng ngồi xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Triệu Kỷ cười đi tới:
- Hoàng thúc tới rồi, khách quý ít gặp nha!
- Hiện giờ ta không có tâm tư nói đùa với ngươi, ngươi nhanh ngồi xuống đi!
Triệu Kỷ đi tới ngồi xuống, một thị nữ dâng trà cho họ. Triệu Ti phất tay, để thị lui ra, lão hạ giọng hỏi:
- Bản quyết nghị của Tông Chính Tự kia, ngươi xem chưa?
- Tiểu chất đã xem qua!
- Ngươi không cảm thấy họ làm quá phận rồi sao? Xương cốt phụ hoàng của ngươi còn chưa lạnh, họ đã ra tay với tôn thất, lại muốn gọt sạch phụ cấp của tôn thất, mấy ngàn lạng bạc thì thôi đi, nhưng họ lại còn muốn bỏ tước vị, thiên hạ này còn là giang sơn của Triệu Tống sao?
Triệu Kỷ nhấp một ngụm trà cười nói:
- Vậy hoàng thúc định làm thế nào? Kéo một đội quân tạo phản sao?
- Ngươi đừng nói những lời không có ý nghĩa này, chúng ta đương nhiên không có khả năng tạo phản, nhưng lợi ích của chúng ta phải dựa vào bản thân tranh thủ. Chúng ta là tôn thất, sao có thể giao Vương tước ra, chúng ta hẳn là liên hợp lại, cùng chống đối quyết định vô lý này của triều đình.