Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1083 - Chương 1031: Kim Binh Đánh Đêm

Chương 1031: Kim binh đánh đêm Chương 1031: Kim binh đánh đêmChương 1031: Kim binh đánh đêm

Trời vừa sáng ngày hôm sau, đại quân tiếp tục hành quân. Trên con đường hành quân sau đó, quân Tống không còn gặp được tiểu đội Kim binh quấy rối. Bảy ngày sau, mười vạn đại quân đã tới một mảnh thảo nguyên cách thành Đại Đồng khoảng tám mươi dặm. Mảnh thảo nguyên này rộng chừng mấy chục dặm, sông Đại Đồng chậm rãi chảy qua từ thảo nguyên, Lưu Kỹ lập tức hạ lệnh dựng đại doanh ở nơi này.

Hai vạn quân Tống nhanh chóng chặt một rừng cây cách mười dặm hầu như không còn, rất nhiều đầu gỗ làm rào doanh, nhanh chóng dựng từng tòa quân doanh kiểu rào lại diện tích chừng ngàn mẫu, cách năm mươi bước dựng một tháp canh.

Sở dĩ Lưu Kỹ bắt đầu xây dựng quân doanh cách tám mươi dặm, đây là một loại sách lược hữu hiệu đối phó kỵ binh Nữ Chân, gọi là thận trọng từng bước. Quân doanh không ngừng di chuyển tiến lên, khiến kỵ binh Nữ Chân vĩnh viễn đối mặt với quân doanh của quân Tống.

Vào lúc canh ba, mười vạn đại quân lai jxuất phát, sau khi hành quân ba mươi dặm lại đóng đại doanh trên vùng đất trống cách thành Đại Đồng khoảng năm mươi dặm.

Canh ba ngày tiếp theo, mười vạn đại quân lại xuất phát lần nữa, lúc canh tư lại đóng đại doanh, lần này quân Tống chỉ đi mười dặm, cách thành Đại Đồng khoảng bốn mươi dặm liền hạ trại.

Vừa sớm Lưu Thiết vội vàng đi vào đại trướng của huynh trưởng, gã ôm quyền thi lễ:

- Ti chức tham kiến Đô Thống!

Lưu Kỹ vẫy tay với huynh đệ:

- Tới đây, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.

Lưu Thiết đi tới:

- Chẳng lẽ huynh trưởng cho rằng hôm nay Kim binh sẽ tới hay sao?

Lưu Kỹ cười nói:

- Ta hi vọng họ đừng đến, để ta đánh một trận công thành chiến, lại đánh một trận chiến đấu trên phố, toàn diệt hai vạn kỵ binh này, chẳng qua ta đoán hôm nay họ sẽ tới.

- Huynh trưởng cho ta nhiệm vụ gì?

- Ta cho ngươi một vạn kỵ binh, ngươi dẫn quân vây mặt phía bắc thành Đại Đồng cho ta. Một khi chủ lực Kim binh rời thành tập kích đại doanh quân Tống, ngươi trực tiếp tấn công vào thành cho ta.

- Huynh trưởng để cho ta dùng Chấn thiên lôi nổ mở cửa thành sao?

Lưu Kỹ gật đầu:

- Thám tử đã sớm dò xét xong, cửa thành bắc của Phủ Đại Đồng là cửa gỗ cũ, ngay cả cầu treo cũng không có, cơ hội lập công lần này ta sẽ cho ngươi, có thể quan phục nguyên chức hay không thì xem biểu hiện của ngươi.

- Tuân lệnh!

Lưu Thiết vui mừng, mình rốt cuộc có cơ hội lập công chuộc tội.

Gã dẫn một vạn kỵ binh đi ba mươi dặm về phía nam, sau đó quay đầu bắc thượng, chạy về phía bắt thành Đại Đồng. Mặc dù như vậy sẽ lượn một vòng lớn, lại có thể tránh thoát thám tử Kim binh rất hữu hiệu, thần không biết quỷ không hay vân mặt phía bắc thành Đại Đồng.



Hoàn Nhan Sát Thứ là một lão tướng hơn bốn mươi tuổi, là tòng đệ của Thái tổ Kim quốc Hoàn Nhan A Cốt Đả, cũng lập được chiến công hiển hách trong chiến dịch diệt Liêu, từng đảm nhiệm Đô Thống nam quân một lần. Chẳng qua trong tranh đấu quyền lực nội bộ Kim quốc, bởi vì gã kiên quyết phản đối Ngô Khất Mãi đăng vị mà bị Ngô Khất Mãi ghi hận, dần bị biên giới hóa, được bổ nhiệm Đô Thống Tây Kinh Lộ Kim quốc, tọa trấn Phủ Đại Đồng.

Nghe dường như không tồi, làm chư hầu một phương, nhưng trên thực tế gã cách xa trung tâm chính trị, cũng cách xa điểm nóng triều Tống và Mạc Bắc, không có cơ hội lập công. Khi người khác lập công thăng chức, gã lại dậm chân tại chỗ, Kim quốc lấy quân công xếp hạng, gã dần rơi xuống hạ phong.

Hoàn Nhan Sát Thứ đương nhiên cũng biết tin tức mười vạn quân Tống bắc phạt Phủ Đại Đồng, thám tử của gã vẫn đang canh chừng đội quân này bắc thượng. Gã vốn muốn dùng phương thức đánh lén hậu cần lương thảo, bức bách quân Tống phải rút quân. Thực sự không nghĩ tới đại tước đắc lực Bồ Sát Thỉ Tốc mà gã phái ra cuối cùng vẫn thất bại, hơn một ngàn người bị toàn diệt, quả thực khiến gã cực kỳ thất vọng.

Hoàn Nhan Sát Thứ đứng trên đầu thành quan sát phía nam, gã vừa nhận được tin tức, tối hôm qua quân Tống lại hành quân mười dặm về phía bắc rồi đóng đại doanh, cách thành Đại Đồng chỉ bốn mươi dặm.

Hoàn Nhan Sát Thứ thực sự rất khó khăn, gã rốt cuộc xuất binh hay không, xuất binh ít thì không có tác dụng, xuất binh nhiều lại sợ thành trì có sai lầm. Hiện giờ gã chỉ có một vạn chín ngàn quân đội, binh lực khó điều, đối phương là mười vạn đại quân nha!

Nhưng nếu như hiện giờ không xuất binh, một khi đối phương tới dưới thành, sẽ bắt đầu đánh công thành chiến với mình, vậy kỵ binh của mình có ý nghĩa gì?

Phó Tướng Đoạt Ly Lạt đề nghị:

- Quân địch hiển nhiên sẽ không dừng bước cách ba mươi dặm, chắc chắn sẽ binh tới dưới thành. Đối phương đều xuất phát canh ba ban đêm, vì sao chúng ta không phát động tấn công vào lúc này, đánh cho quân địch trở tay không kịp.

Cân nhắc ròng rã nửa ngày, Hoàn Nhan Sát Thứ cuối cùng vẫn quyết định xuất binh công kích đại doanh quân Tống, nếu như tấn công bất lợi liền lập tức rút quân trở về.

Không tới canh ba, gã lưu lại đại tướng Đoạt Ly Lạt dẫn hai ngàn quân thủ thành Đại Đồng, bản thân dẫn một vạn bảy ngàn kỵ binh lao nhanh khỏi thành, đánh tới đại doanh quân Tống cách bốn mươi dặm.

Ngay khi Kim binh vọt ra khỏi thành Đại Đồng, lập tức bị trinh sát quân Tống phát hiện, họ chia binh hai đường, một đường chạy về đại doanh báo cáo chủ tướng, một đường khác thì tiến tới mặt phía bắc, khẩn cấp báo cáo Lưu Thiết mai phục phía bắc thành Đại Đồng.

Tốc độ Kim binh cực nhanh, lúc cách đại doanh quân Tống hai mươi dặm liền bị lính gác trên tháp canh phát hiện. Trong bầu trời đêm quang đãng, bỗng nhiên dâng lên mảng lớn mây đen, hoàn toàn che đậy bầu trời đêm phía bắc. Tiếng vọng ầm ầm mặt đất, lính gác lập tức đánh cảnh giá, đây hoặc là bão cát hoặc là Kim binh đánh tới.

Đương đương đương!

Cảnh báo gõ vang gấp rút, quân Tốn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu xếp hàng mà chạy, tự mình chạy tới vị trí tác chiến của bản thân. Ba vạn nỏ thủ trong đó bố trí trước rào doanh, chuẩn bị nghênh đón Kim binh tấn công đại doanh.

Kinh nghiệm tác chiến của Lưu Kỹ cực kỳ phong phú, gã biết ba mươi dặm là một phòng tuyến tâm lý quan trọng của kỵ binh, một khi đột phá ba mươi dặm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới ưu thế tâm lý của kỵ binh, cho nên gã phán đoán Hoàn Nhan Sát Thứ sẽ không để mình tiếp tục tới gần tường thành. Nếu như gã không có quyết tâm thủ thành không chiến, như vậy gã nhất định sẽ đến tập kích lúc quân Tống di chuyển đêm nay.

Thời gian đã qua canh ba, Lưu Kỹ vẫn án binh bất động, chờ đợi Kim binh đánh tới.

Lúc này, mặt đất run rẩy, quân Tống đã thu hồi đại trướng xếp hàng đứng trong bãi đất trống trong đại doanh. Rào doanh cao lớn trở thành tường phòng hộ của quân Tống, ba vạn nỏ thủ ôm Thần tí nỏ trận địa sẵn sàng, trong đó mặt phía bắc an bài chín ngàn nỏ thủ, ba mặt còn lại đều an bài bảy ngàn người. Binh sĩ trên tháp canh cũng rút về toàn bộ, hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, trong đại doanh hoàn toàn yên tĩnh, chờ đợi đại chiến đến.

Lúc một vạn bảy ngàn kỵ binh cách phía bắc quân doanh còn ba dặm, bỗng nhiên phân ra hai nhánh, đều có ba ngàn kỵ binh đi tấn công hai mặt đại doanh quân Tống, còn lại hơn một vạn kỵ binh vẫn nhìn chằm chằm phía bắc quân doanh, chẳng qua tốc độ của họ rõ ràng chậm lại, cuối cùng dừng lại lúc cách đại doanh hơn hai trăm bước. Hai ngàn kỵ binh phía trước thì gia tốc lao thẳng cửa lớn quân doanh, họ sẽ trực tiếp xông mở cửa lớn, giết vào đại doanh.

Lưu Kỹ thầm mắng một tiếng, Hoàn Nhan Sát Thứ này cũng không ngốc, biết mình đã có chuẩn bị, chỉ phái hai ngàn người tới tấn công thăm dò trước.

Gã đành thét lớn một tiếng:

- Chuẩn bị xạ kích!

Chín ngàn Thần tí nỏ giơ lên, nhắm ngay hai ngàn kỵ binh càng chạy càng gần. Cho dù chỉ có hai ngàn kỵ binh, nhưng thế tới hung mãnh, vẫn có khí thế vạn ngựa lao nhanh.

- Xạ kích!

Lúc quân địch tiến vào một trăm năm mươi bước, Lưu Kỹ truyền đạt mệnh lệnh xạ kích. Tiếng mõ gõ vang, ba ngàn mũi tên hàng đầu bắn ra, phô thiên cái địa bắn về phía kỵ binh. Mũi tên bay như mưa, mấy trăm người dẫn đầu trúng tên ngã ngựa, nhưng kỵ binh phía sau vẫn chạy nhanh mạnh mẽ, không chút ảnh hưởng binh sĩ ngã ngựa. Chiến tranh đánh tới bước này, họ ngoại trừ liều mạng một lần ra, không còn những đường khác.

Ba ngàn người hàng thứ nhất bắn xong, lập tức lui lại lắp tên. Ba ngàn nỏ quân hàng thứ hai tiến lên bắn, ba ngàn mũi tên lít nhít bắn về phía quân địch. Tiếp theo ba ngàn nỏ quân hàng thứ ba tiến lên bắn. Ba hàng chín ngàn binh sĩ thay phiên như đèn kéo quân, mũi tên như mưa rào gió bão lần lượt bắn về phía hai ngàn kỵ binh.

Chỉ hai lượt vòng sóng bắn, hai ngàn kỵ binh rốt cuộc hoàn toàn tan rã, dừng lại cách sau mươi bước, còn mấy trăm kỵ binh quay đầu hoảng hốt chạy trốn.

Lúc này, Kim binh hai bên đông tây cũng bị cung nỏ cường đại của quân Tống đánh cho hoa rơi nước chảy, bỏ lại hơn một ngàn bộ thi thể, chật vật chạy về.

Chủ lực Kim binh cũng nhanh chóng rút lui, nhưng họ không đi xa, mà nhìn chằm chằm cách ba trăm bước, tìm kiếm lỗ thủng đại doanh quân Tống, giống như đàn soi không cam lòng, từ đầu đến cuối đi chung quanh con mồi.

Hoàn Nhan Sát Thứ quả thực không cam lòng, binh lực của gã hiện giờ đã giảm từ một vạn bảy ngàn người xuống một vạn bốn ngàn người, ngay cả cọng lông của quân Tống cũng không mò được, gã làm sao chịu tùy tiện rút lui chứ?

Lúc này, rào doanh phía bắc bỗng xuất hiện một mảng lớn đổ sụp xuống, rộng chừng trăm trượng, lộ ra nội bộ quân doanh đen nhánh. Nỏ thủ quân Tống xếp phía sau hàng rào dường như trở tay không kịp, vội vàng lui về phía sau.

Sơ hở xuất hiện đột nhiên bại lộ trước tầm mắt Hoàn Nhan Sát Thứ, khiến y vừa kích động lại vừa nghi hoặc. Y hoài nghi trong này có giấu bẫy, nhưng nhìn kỹ lại không giống quân Tống cố ý làm đổ, mà là bùn đất lỏng lẻo khiến đổ xuống, khiến cho người ta hoài nghi là quân Tống hạ trại vội vàng gây ra hậu quả. Hoàn Nhan Sát Thứ cuồng loạn trong lòng, lực hấp dẫn cực lớn này khiến gã quả thực không chống đỡ được.

Gã quay đầu ra lệnh:

- Doanh thứ năm, doanh thứ sáu, doanh thứ bảy giết lên cho ta!

Ô…

Tiếng kèn trầm thấp thổi lên, ba ngàn kỵ binh bỗng nhiên phát động, gót sắt lao nhanh, giống như lũ quét phóng tới đại doanh quân Tống. Nghênh đón họ vẫn là mũi tên như mưa rào gió bão, kỵ binh Nữ Chân không ngừng kêu thảm đổ xuống, nhưng dẫn tới gần đại doanh quân Tống.

Lưu Kỹ cười lạnh một tiếng:

- Châm lửa cho ta!

Lúc này, vô số mũi tên lửa bay lên không, bắn về quân địch dày đặc, mục tiêu của chúng không phải quân địch, mà là mặt đất. Dầu hỏa dưới mặt đất lập tức bị nhen lửa, nhanh chóng bốc cháy, lan tràn cực mạnh. Chiến má hí vang, cực kỳ hoảng sợ. Binh sĩ quân Tống không ngừng bắn tên, lục tục nằm rạp xuống đất.

Hoàn Nhan Sát Thứ bỗng nhiên phản ứng, quân Tống sắp xếp cạm bẫy trước rào doanh, gã trúng kế rồi, gã gấp giọng ra lệnh:

- Nhanh chóng thu binh!

Nhưng đã chậm rồi, mấy chục quả Chấn thiên lôi chôn dưới đất liên tục nổ tung, tiếng nổ chấn động lòng người, đá vụn bắn tung trời, máu thịt văng tung tóe, khói đặc tràn ngập trên mặt đất. Chiến mã Kim binh không chịu được tiếng nổ này, hí vang phi nước đại tứ tán.

Chờ khói bụi tan hết, thi thể người và chiến mã nằm đầy trên mặt đất, còn có chiến mã gãy chân cố gắng đứng dậy, binh sĩ chưa chết nằm rên rỉ trong vũng máu, dường như đưa thân vào địa ngục.

Ba ngàn kỵ binh bị bắn giết nổ chết hơn hai ngàn người, chỉ có hơn bảy trăm người phía sau may mắn tránh thoát một kiếp, lục tục quay đầu ngựa chạy trốn, khắp nơi trong vùng bỏ hoang là chiến mã chấn kinh phi nước đại.

Lưu Kỹ bỗng nhiên hiểu được chiến cơ, lúc này gã phán đoán ra lệnh:

- Hai vạn kỵ binh xuất kích!

Cửa doanh mở ra, hai vạn kỵ binh lao nhanh ra, dưới sự dẫn đầu của Lưu Kỹ giết ra khỏi đại doanh, truy sát quân địch chạy trốn.



Ngay thời điểm quân địch bắt đầu tiến đánh đại doanh quân Tống, Lưu Thiết dẫn một vạn kỵ binh lặng yên xuất hiện bên ngoài thành Đại Đồng một dặm về hướng bắc. Bên ngoài thành bắc chỉ có một tòa quân doanh trống không, hai ngàn Kim binh còn lại đã rút lui toàn bộ vào trong thành.

Lúc này, ba tên lính ôm một quả Chấn thiên lôi kiểu nổ thành to lớn dán vào cửa thành. Họ hành động nhanh chóng, khi thì nằm rạp, khi thì xoay người chạy, dần dần tới gần cửa thành.

Thủ quân trên đầu thành cực kỳ cảnh giác, chẳng qua phần lớn binh sĩ đều bố trí ở thành nam, thành bắc chỉ có hai trăm binh sĩ, ngoại trừ binh sĩ đứng gác ra, còn có hai đội tuần tra đi lại tuần sát trên đầu thành.

Lúc này, ba tên lính cách cửa thành chỉ hai mươi bước, họ vừa muốn đứng dậy chạy tới cửa thành, bỗng nhiên bị trạm gác trên đầu thành phát hiện. Trạm gác lập tức hô lớn, binh sĩ trên đầu thành lục tục chạy tới nơi này.

Ba binh sĩ quân Tống thấy tình thế nguy cấp, lúc này vung tay đốt cây châm lửa, châm ngòi nổ, một binh lính ôm Chấn thiên lôi chạy tới cửa thành. Binh sĩ trên đầu tường lục tục bắn tên, tên lính này trúng năm sáu tên mới cắm đầu ngã xuống đất. Lúc này ngòi nổ của Chấn thiên lôi đã cháy vào bên trong, nhưng nó vẫn cách cửa thành mười bước. Một binh sĩ quân Tống khác xông lên, ôm lấy Chấn thiên lôi ra sức ném về cửa thành.

Ngay khi Chấn thiên lôi đựng vào cửa thành, một ánh sáng hồng chướng mắt bắn ra, Chấn thiên lôi nổ tung ầm ầm, binh sĩ quân Tống này không kịp nằm xuống, bị sóng xung kích mạnh mẽ hất tung bay xa mấy chục bước, chết thảm tại chỗ. Mà binh sĩ quân Tống thứ ba cũng bị chấn động lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, chết cách cửa thành hơn hai mươi bước.

Ba tên binh sĩ đều bỏ ra cái giá bằng mạng sống của mình, nhưng cửa thành bắc Đại Đồng bị nổ vỡ nát, cửa thành cao tới hai trượng bị nổ chỉ còn lại bên rìa rộng vài thước, ở giữa xuất hiện một cái động lớn, cao chừng một trượng năm thước, rộng chừng một trượng, để lộ bên trong thành tối đen như mực.

Lưu Thiết hô to một tiếng:

- Giết vào thành!

Một vạn kỵ binh lao nhanh chiến mã, giết vào bên trong thành Đại Đồng…

Bình Luận (0)
Comment