Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1086 - Chương 1034: Ký Quân Bất Ngờ Làm Phản

Chương 1034: Ký quân bất ngờ làm phản Chương 1034: Ký quân bất ngờ làm phảnChương 1034: Ký quân bất ngờ làm phản

Cao Khánh Duệ bị năm sáu mươi tên tương lĩnh trung cao cấp bao vây trong đại trướng trung quân, trong này có Thiên tướng bình thường, cũng có Đô Thống Chế như Chu Năng. Tướng lĩnh quần tình phẫn nộ, tiêu điểm phẫn nộ của họ đến từ hai điểm. Thứ nhất, lúc nào phát mấy tháng quân bổng thiếu nợ họ? Thứ hai, tương lai của họ làm thế nào bây giờ?

Hai vấn đề này đều khó trả lời, Cao Khánh Duệ cũng đành cực lực nghĩ biện pháp lừa dối qua. Gã cao giọng hô với mọi người:

- Mọi người không cần lo lắng, ta nhất định sẽ tiếp tế quân bổng cho mọi người, lại đền bù gấp đôi. Ta còn ba mươi vạn lạng bạc ở Phủ Hà Gian, vốn dùng để phát hành ngân phiếu, hiện giờ không phát hành ngân phiếu nữa, trực tiếp trả bạc cho mọi người.

Hứa hẹn này khiến mọi người nửa tin nửa ngờ, dù sao ai cũng chưa từng nghe nói qua Phủ Hà Gian còn ba mươi vạn lạng bạc. Nhưng Cao Khánh Duệ đã hứa hẹn rất nhiều, không lần nào làm được, tất cả mọi người không quá tin tưởng gã.

Chu Năng đột nhiên hỏi:

- Lần trước Đại vương nói trong quân doanh có hai mươi vạn quan tiền, dùng để ban thưởng công thành, xin hỏi hai mươi vạn quan tiền này ở đâu? Lấy ra cho mọi người xem.

Cao Khánh Duệ mắng to trong lòng, mình đối đãi với Chu Năng này không tệ, lúc mấu chốt gã lại còn bỏ đá xuống giếng. Dưới sự thúc giục của mọi người, gã đành tiếp tục nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài:

- Tiền đương nhiên sẽ có, đang đặt chung một chỗ với quân lương, hiện giờ ta sẽ phái người mang tới.

Gã trở lại đại trướng, vội gọi thân binh nói:

- Ngươi nhanh đi bẩm báo Bà Lư Hỏa tướng quân, cứ nói bên này có đại tướng muốn bất ngờ làm phản, để hắn lập tức dẫn quân tới trấn áp.

- Tuân lệnh!

Thân binh nhận lệnh tiễn liền chạy đi như bay từ phía sau trướng. Cao Khánh Duệ lại giả vờ giả vị lớn tiếng mệnh lệnh mấy tên thủ hạ tới Kim doanh lấy tiền, mấy tên thân binh vội vàng đánh xe ngựa đi.

Lúc này Cao Khánh Duệ mới cười tủm tỉm nói với mọi người:

- Hai mươi vạn quan tiền là có, nếu như mọi người không muốn bạc, vậy ta sẽ trực tiếp phát tiền đồng cho mọi người, bổ sung quân bổng cho mọi người.

- Vậy còn quân bổng của binh sĩ thì làm sao?

Có tướng lĩnh hỏi.

- Hai mươi vạn quan tiền có thể bổ sung bao nhiêu thì bổ sung! Bộ phận còn lại sau khi trở về ta dùng bạc trắng tiếp tế mọi người.

- Vậy sau này chúng ta làm sao?

Lại có binh sĩ hỏi:

- Kim binh cướp hết Hà Bắc rút lui về phía bắc, chúng ta làm sao bây giờ?

- Nếu như Kim binh cướp bóc đốt giết người nhà của chúng ta, chúng ta nên làm gì?

- Tại sao Kim binh muốn rút quân, có phải quân Tống đánh tới rồi không?

Từng vấn đề liên tiếp chất vấn Cao Khánh Duệ. Cao Khánh Duệ rốt cuộc thẹn quá hóa giận:

- Khốn nạn!

Gã hét lớn:

- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, muốn tạo phản sao?

Có tướng lĩnh hô to:

- Nếu như Kim binh muốn chúng ta chết, chúng ta chỉ có thể tạo phản!

Đúng lúc này, phía đông bỗng nhiên truyền đến tiếng rối loạn, có binh sĩ lảo đảo chạy tới hô:

- Kim binh giết tới rồi, Kim binh giết tới rồi!

Tất cả mọi người sợ ngây người, Kim binh giết tới quân doanh. Lúc này, Chu Năng bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

- Nhất định là Cao Khánh Duệ dẫn Kim binh tới trấn áp chúng ta, các huynh đệ, liều mạng với bọn hắn!

Đám người phẫn nộ bùng nổ toàn tuyến, lục tục rút đao đánh tới Cao Khánh Duệ. Cao Khánh Duệ không kịp né tránh, chết dưới loạn đao của mọi người.

Lúc này, Chu Năng hô:

- Tổ chức binh sĩ liều chết một trận với Kim binh!

Mọi người lục tục chạy tới đại trướng của mình, Chu Năng lại tự tay đốt đại trướng trung quân. Đại trướng trung quân nhanh chóng dấy lên lửa lớn hừng hực.

Trên đầu thành, Yến Thanh chăm chú nhìn đại trướng trung quân bốc cháy, trên đầu thành cũng cảm nhận được quân doanh rối loạn, thời cơ tiến tới rồi.

Ngưu Cao hơi lo lắng:

- Đây có phải Kim binh đang cố ý dụ dỗ chúng ta ra khỏi thành hay không?

Yến Thanh cười lạnh một tiếng:

- Cao Khánh Duệ chỉ có hai vạn tàn quân cùng đường, Kim binh cũng chỉ có năm ngàn người. Trừ khi có chủ lực Kim binh trốn ở gần đây, nhưng trinh sát bên ngoài của chúng ta cũng không phát hiện, hẳn là bùng nổ nội chiến!

- Được! Ta đi tấn công đại doanh Kim binh.

Yến Thanh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, gã dân ba vạn binh, Ngưu Cao dẫn một vạn quân đi tập kích đại doanh Kim binh, gã và Dương Tái Hưng dẫn một vạn quân đội đánh thẳng đại doanh của Cao Khánh Duệ.

Cửa thành phía đông mở ra trước, Ngưu Cao dẫn một vạn quân Tống đồng thời giết ra từ trong thành…

Yến Thanh và Dương Tái Hưng mang theo hai vạn binh sĩ vô thanh vô tức ra khỏi thành, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Bà Lư Hỏa dẫn năm ngàn kỵ binh Nữ Chân tùy tiện đồ sát quân đội của Cao Khánh Duệ trong quân doanh. Hoàn Nhan Đồ Mẫu đã cho Bà Lư Hỏa mật lệnh, một khi quân đội của Cao Khánh Duệ có dấu hiệu tạo phản, lập tức giết sạch bọn họ, không cho phép bọn họ đầu hàng quân Tống.

Cho nên khi Bà Lư Hỏa nhận được thư cầu cứu của Cao Khánh Duệ, gã lập tức dẫn quân giết vào quân doanh Ký quân, gặp người là giết, không lưu tình chút nào. Nếu Cao Khánh Duệ không chết, chắc chắn sẽ hối tiếc vạn phần, gã làm sao biết được Hoàn Nhan Đồ Mẫu đã động sát cơ với gã.

Tình thế phát triển cũng vượt ngoài dự kiến của Chu Nắng, gã cho rằng Ký quân có thể ngăn cản Kim binh một hồi, sao biết đấu chí của Ký quân đã sớm mất hết, nghe nói Kim binh giết vào đại doanh, hai vạn đại quân chen lấn nhau chạy ra ngoài đại doanh, bọn họ chỉ hận cha mẹ sinh mình thiếu hai chiếc đùi, mỗi người quăng mũ cởi giáp, bỏ mạng chạy trốn.

Kỵ binh Kim binh giết mấy vòng trong quân doanh, thây ngã khắp nơi trên mặt đất. Ký quân bị giết gần vạn người, ngay cả Chu Năng một lòng muốn lập công chuộc tội cũng chết dưới gót sắt của Kim binh.

Lúc này Vạn phu trưởng Bà Lư Hỏa bỗng nhiên nhận được báo cáo, một đội quân Tống đang đánh tới đại doanh Kim binh.

Tin tức này khiến Bà Lư Hỏa giật nảy cả mình, trong Kim doanh có mười mấy vạn thạch lương thực và cỏ khô, nếu như chúng bị thiêu hủy, Hoàn Nhan Đồ Mẫu chắc chắn lột da mình, gã lập tức thổi kèn lệnh rút quân:

- Ô…

Kỵ binh Kim binh chuẩn bị truy kích Kỳ quân vội vàng lui về phía sau, hình thành một dòng lũ lớn, giết về quân doanh cách hai dặm.

Trong bóng đêm, tiếng vó ngựa như sấm, năm ngàn kỵ binh người Kim tiến tới quân doanh nhanh như điện chớp. Bà Lư Hỏa lòng nóng như lửa thiêu, gã chỉ lưu lại năm trăm người thủ đại doanh, họ đâu thể chống đỡ được quân Tống tập kích. Hiện giờ gã chỉ sợ trôgn thấy lửa lớn thiêu đốt phía quân doanh.

Một nơi cách đại doanh Kim binh khoảng một dặm, Yến Thanh dẫn một vạn nỏ quân mai phục trong bóng đêm, chờ đợi năm ngàn kỵ binh giết trở về. Gã để Ngưu Cao không vội phóng hỏa đốt doanh, giữ lại một tia hi vọng cho Kim binh.

Lúc này, tiếng vó ngựa như sấm nơi xa, mặt đất bắt đầu run rẩy, năm ngàn kỵ binh băng băng chạy tới trong màn đêm. Lúc này Yến Thanh hô lên ra lệnh:

- Chuẩn bị!

Một vạn Thần tí nỏ giơ lên, nhắm ngay quan đạo cách một trăm hai mươi bước. Lúc này năm ngàn kỵ binh xuất hiện trước mặt họ, Yến Thanh hô ra lệnh:

- Xạ kích!

Bang bang bang!

Tiếng mõ gấp rút gõ vang, quân Tống vạn tên cùng bắn, mũi tên dày đặc như gió bão mưa rào vọt tới năm ngàn kỵ binh. Năm ngàn kỵ binh không kịp tránh né, lục tục trúng tên ngã xuống đất, trong nháy mắt có hơn một ngàn người bị bắn ngã.

Bà Lư Hỏa thầm kêu không ổn, gã hô lớn:

- Nhanh rút về quân doanh!

Hơn ba ngàn sáu trăm Kim binh còn lại thừa dịp thời gian gnắn ngủi quân Tống cần lắp tên, tăng tốc độ ngựa chạy tới quân doanh.

Đây là một ảo giác chủ soái Kim binh phạm vào, gã đương nhiên cho rằng đại trướng không bốc cháy, vậy quân Tống còn chưa công phá đại doanh. Gã lại không nghĩ tới, sở dĩ quân Tống không sử dụng bắn ba lượt, mà một lần duy nhất bắn một vạn mũi tên, bởi vì còn một đội quân Tống khác đang chờ họ.

Ngay khi Kim binh cách đại doanh vài chục bước, Kim binh chạy ở phía trước chợt phát hiện trong rào doanh có vô số cung nỏ đang hướng về phía họ, họ kinh hãi mất hồn mất vía, lục tục gimf ngựa.

Lúc này mũi tên dày đặc phóng tới từ trong quân doanh, lần này là chia ba lượt bắn, lực sát thương lớn hơn. Kim binh tử thương hơn một nửa, ngay cả chủ tướng Bà Lư Hỏa một ngựa dẫn đầu cũng bị loạn tiễn bắn thành con nhím, khí tuyệt bỏ mình.

- Ô…

Tiếng kèn quân Tống thổi lên, ba vạn quân Tống đánh tới từ ba phương hướng, bao vây Kim binh không tới hai ngàn người lại. Yến Thanh truyền đạt mệnh lệnh giết không tha, nhưng Kim binh này dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ có hoàn toàn giết chết mới có thể giảm bớt thương vong cho binh sĩ quân Tống.

Trời dần sáng, mấy vạn dân phu và hơn vạn chiếc xe lớn của thành Đại danh đang vận chuyển lương thảo vật tư của Kim binh vào thành như dòng nước. Vì tranh thủ thời gian, ba vạn dân phu còn đẩy xe một bánh tới vận lương, một chiếc xe một bánh có thể vận chuyển hai thạch lương thực, tăng thêm một vạn chiếc xe lớn, gần như một chuyến có thể vận chuyển sạch sẽ mười mấy vạn thạch lương thực.

Đương nhiên, không chỉ lương thực, còn hai mươi vạn gánh cỏ khô, hai vạn thùng dầu hỏa, năm vạn bộ vũ khí, còn có mấy ngàn đỉnh doanh trướng và rào doanh. Rào doanh là đồ tốt, đã hoàn toàn hong khô, cho dù quân đội không dùng tới, cũng là nhiên liệu rất tốt cho bách tính bình thường.

Nói như vậy! Ngoại trừ thi thể binh lính không cần ra, tất cả vật phẩm còn lại đều bị chuyển đi sạch sẽ, ngay cả chiến mã bỏ mình cũng trở thành hàng bán chạy của dân chúng.

Quân Tống quét dọn chiến trường, họ đào mấy hố lớn, nhét thi thể vào trong hố, giội dầu hỏa lên thiếu hủy, sau đó chôn sâu. Đến giữa trưa, hai tòa đại doanh tính cả binh sĩ hoàn toàn biến mất, dường như chưa hề đóng quân ở đây.

Lúc này, một tên binh lính chạy tới nói với Yến Thanh:

- Ngưu tướng quân tìm được thi thể của Cao Khánh Duệ, xin hỏi xử trí thế nào?

Cao Khánh Duệ khác biệt với quân địch khác, thân phận của gã đặc thù, phải đưa thủ cấp về Lâm An nhận công giống như Lưu Dự.

Yến Thanh suy nghĩ một chút nói:

- Chém thủ cấp chứa vào trong hộp băng, thi thể thì thiêu hủy!

- Tuân lệnh!

Binh sĩ đáp ứng một tiếng, chạy rời đi.

Yến Thanh lập tức phái người chạy tới Tương Châu báo cáo tình hình chiến đấu với Đô Soái.

Xế chiều hôm đó, khi hơn một vạn viện quân Kim binh vội trở về, quân Tống đã rút toàn bộ về thành, đóng chặt cửa thành, một hạt lương thực cũng không lưu lại cho Kim binh.

Bình Luận (0)
Comment