Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1088 - Chương 1036: Dẫn Kim Vào Bẫy

Chương 1036: Dẫn Kim vào bẫy Chương 1036: Dẫn Kim vào bẫyChương 1036: Dẫn Kim vào bẫy

Vương Quý và Ngô Giai vừa đưa ra quyết định, liền lập tức bắt đầu hành động. Họ bắt đầu khuyên dân chúng trong thành rời đi. Dân chúng nghe nói Kim binh đốt giết cướp giật tại Phủ Đại Danh, mắt thấy lại sắp đánh tới Phủ Hà Gian, mỗi người run sợ trong lòng, vội vàng dìu già dắt trẻ, thu thập đồ đạc trốn khỏi quê nha. Tám vạn dân chúng gần như thoát khỏi huyện thành trong vòng một đêm, còn mấy trăm người già không chịu rời nhà, cũng bị binh sĩ cưỡng ép đặt lên xe chở đi.

Cùng lúc đó, mấy chục vạn thạch lương thảo trong nhà kho cũng bắt đầu vận chuyển, ngoại trừ mấy vạn thạch lương thực bị bách tính cầm đi, quân đội đưa lương thực còn lại tới ngoài thành bắc, đào một hố lớn tạm thời trên mặt đất chôn đi.

Bận rộn khoảng một ngày rưỡi, sáng sớm ngày hôm đó, Vương Quý nhận được tình báo, ba vạn Kim binh đã tới huyện Nhạc Thọ cách trăm dặm. Tin tức này khiến Vương Quý thầm vui vẻ, tính như vậy, lúc ba vạn Kim binh tới huyện Hà Gian, trời đã tối rồi, nếu như Kim binh chịu vào thành thì tốt nhất, nếu không chịu vào thành, nghỉ ngơi ngoài thành, với họ cũng là một cơ hội.

Nhưng Ngô Giai còn một số chi tiết cần bố trí, gã nhất định phải dụng kế dụ dỗ Kim binh vào thành.

Hoàn Nhan Tông Phụ dẫn ba vạn kỵ binh bắc thượng, gã dựa vào đánh cướp lương thực dân chúng bổ sung cấp dưỡng cho nhân mã. Nhưng giống như phán đoán của Ngô Giai, lương thực họ đánh cướp được trong dân còn thiếu rất nhiều, mà quan kho ven đường đều trống rỗng, nhân mã chỉ lửng dạ, một đường chạy vội, phần lớn mệt mỏi không chịu nổi, họ chỉ có thể trông cậy vào huyện Hà Gian tiếp tế lương thảo.

Lúc xế chiều, đại quân đã tới trấn Bắc Lâm cách huyện Hà Gian khoảng bốn mươi dặm. Lúc quân đội xuyên qua thị trấn, chỉ thấy trong trấn trống rỗng, điều này khiến Hoàn Nhan Tông Phụ hơi kỳ quái. Lúc họ xuôi nam, thị trấn này vẫn có một số người ở, sao hiện giờ lại không có ai, chẳng lẽ nghe nói Kim binh tới, đều chạy mất rồi?

Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có người hô bên đường:

- Dừng lại, không được phép chạy trốn!

Chỉ thấy hai tên bách tính hốt hoảng chạy ra từ trong hẻm nhỏ, phía sau có một đội Ký quân đang hối hả đuổi theo.

Hoàn Nhan Tông Phụ vung roi ngựa chỉ:

- Cản họ lại, mang toàn bộ tới đây!

Hơn trăm kỵ binh chạy lên, một lát liền giải mười mấy tên Ký quân kia tới, hai tên bách tính kia lại chạy vào rừng cây trốn thoát rồi.

Mười mấy tên lính nơm nớp lo sợ, có vẻ sợ hãi. Hoàn Nhan Tông Phụ đánh giá họ một chút, hỏi:

- Các ngươi là quân đội của Cao Khánh Duệ?

Một tên Áp đội cả gan hành lễ nói:

- Đúng vậy! Chúng ta là bộ hạ của Tôn tướng quân.

Tôn tướng quân chính là Tôn Kính Võ, là Phó tướng của Cao Khánh Duệ, trước mắt lưu thủ Phủ Hà Gian, Hoàn Nhan Tông Phụ biết người này.

Hoàn Nhan Tông Phụ lại hỏi:

- Vậy các ngươi làm gì ở đây?

- Chúng ta đến trung thu thuế lương, năm nay không chinh thu thuế được, Tôn tướng quân phái tất cả binh sĩ xuống nông thôn đi thu thuế giúp, chúng ta phụ trách khu vực trấn Bắc Lâm này, kết quả bách tính nhìn thấy chúng ta liền chạy trốn.

Hoàn Nhan Tông Phụ giờ mới hiểu được, vì sao trấn Bắc Lâm không có ai, hóa ra có một đội binh sĩ thu thuế như lang như hổ cướp đoạt lương thực ở đây.

- Các ngươi trưng thu được bao nhiêu lương thực?

- Chỉ có hơn trăm thạch lúa mạch, đang trong xe ngựa phía trước.

Hoàn Nhan Tông Phụ vui mừng, mặc dù lúa mạch không nhiều, nhưng cũng tốt hơn là không có. Gã lập tức phái người đi lấy lúa mạch. Không bao lâu, Kim binh đẩy mấy chiếc xe lớn tới, bên trong đều là lương thực. Hoàn Nhan Tông Phụ hạ lệnh chia lương thực cho binh sĩ, trăm thạch lương thực chia cho ba vạn binh sĩ, mỗi người chỉ được khoảng ba hợp, tương đương với nửa cân.

Đám Kim binh tướng ăn thô lỗ, trực tiếp đặt vào miệng nhai liên tục, sau đó nhổ vỏ ra. Lúc này, Hoàn Nhan Tông Phụ lại hỏi:

- Trong thành còn bao nhiêu quân đội?

- Đại khái còn vài trăm người! Tất cả đi xuống chinh lương.

- Vậy trong thành còn lương thảo không?

- Đương nhiên là có, nghe nói còn mấy vạn thạch, trước kia nhiều hơn, nhưng phần lớn bị Ký Vương vận chuyển xuôi nam, cho nên Ký Vương lệnh chúng ta dù thế nào cũng chinh thu được hai mươi vạn thạch lương thực.

Hoàn Nhan Tông Phụ gật đầu, mấy vạn thạch cũng đủ rồi.

Gã lập tức ra lệnh:

- Mọi người phấn chấn tinh thần, tới huyện Hà Gian nghỉ ngơi ăn cơm!

Ba vạn Kim binh lục tục lên ngựa, tăng tốc độ chạy tới huyện Hà Gian cách bốn mươi dặm.

Màn đêm vừa buông xuống, ba vạn Kim binh rốt cuộc chạy tới huyện Hà Gian, thủ tướng mang theo mười mấy tên lính ra khỏi thành nghênh đón:

- Thiên tướng Dương Nghĩa tham kiến Đô Nguyên Soái!

Tên Dương Nghĩa này chỉ là sĩ quan trung cấp, Hoàn Nhan Tông Phụ cũng không nhận ra, gã chỉ biết Phó tướng Tôn Kính Võ. Hoàn Nhan Tông Phụ hỏi:

- Tôn tướng quân của các ngươi đâu?

- Tôn tướng quân mang theo hai ngàn huynh đệ tiến tới Nhiêu Dương rồi, nông dân bên đó bạo động, đánh chết quan chinh lương, Tôn tướng quân dẫn quân tới trấn áp.

Hoàn Nhan Tông Phụ gật đầu, gã biết một chút tình báo ở trấn Bắc Lâm, cho nên cũng không kỳ quái. Gã ngẩng đầu nhìn đầu tường, chỉ có hơn trăm người đang đứng gác, gã lại hỏi:

- Trong thành còn có bao nhiêu binh sĩ?

- Còn năm trăm người, phụ trách trông coi thành trì, quân doanh trong thành đều trống không, mời Đô Nguyên Soái và quân đội tới nghỉ ngơi trước.

Hoàn Nhan Tông Phụ không hoài nghi, gật đầu nói với hai bên:

- Truyền lệnh đại quân vào thành!

Ba vạn đại quân đều mệt mỏi không chịu nổi, lục tục giục ngựa đi vào thành.

Dương Nghĩa mang theo Hoàn Nhan Tông Phụ đi tới quân doanh trong thành, gã lại hỏi:

- Trong thành còn bao nhiêu lương thảo?

- Còn năm vạn thạch lương thảo, sáu vạn gánh cỏ khô, còn lại đều bị vận chuyển tới Phủ Đại Danh, còn lại không nhiều lắm.

Chút lương thảo ấy đối với Kim binh cũng đủ rồi. Lúc này Hoàn Nhan Tông Phụ phát hiện trong thành rất yên tĩnh, trên đường không có một bóng người, hơi kỳ quái hỏi thăm:

- Trong thành thực hành cấm đi lại ban đêm sao?

Dương Nghĩa hơi khó khăn nói:

- Phía Phủ Đại Danh truyền đến tin tức, nói Kim binh đang cướp giật các Châu Huyện chung quanh, dân chúng trong thành nghe nói Đô Nguyên Soái dẫn đại quân tới, đều sợ hãi, hôm nay mấy vạn bách tính trốn đi, bách tính còn lại không dám ra cửa.

Mặt Hoàn Nhan Tông Phụ lập tức đen lại, gã đương nhiên biết Hoàn Nhan Đồ Mẫu sẽ phóng túng người Bột Hải và người Cao Ly cướp bóc đốt giết ở Hà Bắc. Mặc dù gã không chống lại đối với đốt giết, nhưng gã cảm thấy hai mươi vạn đại quân của Lý Diên Khánh đã vượt qua Hoàng Hà, Hoàn Nhan Đồ Mẫu lại còn chậm trễ thời gian ở Phủ Đại Danh, điều này là không sáng suốt.

Hoàn Nhan Tông Phụ cúi đầu cân nhắc sau khi trở về giải thích với Lang Chủ thế nào, trong lúc nhất thời gã không còn để ý chuyện dân chúng trong thành.

Thực ra Hoàn Nhan Tông Phụ cũng một đường đốt giết cướp bóc bắc thượng, trong lòng gã người Tống giống như heo chó, gã cũng không có quân kỷ gì để nói. Chỉ là trong lòng gã rất rõ ràng, huyện Hà Gian là hang ổ của Cao Khánh Duệ, gia quyến của Cao Khánh Duệ và rất nhiều đại tướng đều ở trong huyện, nếu như phóng túng binh sĩ cướp đốt giết trong huyện Hà Gian, sợ rằng sẽ kích thích Cao Khánh Duệ làm phản, chuyện ngu xuẩn này Hoàn Nhan Tông Phụ sẽ không làm.

Ba vạn quân đội nhanh chóng vào quân doanh, quân doanh chiếm diện tích một ngàn năm trăm mẫu, là quân doanh lớn nhất của Ký quân, có thể chứa được năm vạn binh sĩ, không có sân huấn luyện, ba vạn kỵ binh vào ở hơi miễn cưỡng.

Chẳng qua trong quân doanh có mấy ngàn thạch lương thực và hơn vạn gánh cỏ khô, còn có rau quả thịt cá, lại còn mấy ngàn túi rượu sữa dê, khiến đám Kim binh mừng rỡ như điên, các binh sĩ bắt đầu cho ngựa ăn và nấu cơm, phần lớn Kim binh không kịp chờ đợi mở túi rượu ra uống ừng ực.

Hoàn Nhan Tông Phụ tâm sự nặng nề, ngồi trong phòng trầm tư. Gã cũng biết mình tự tiện rời khỏi Phủ Đại Danh sẽ bị Hoàn Nhan Đồ Mẫu vạch tội. Nếu như quân đội của Hoàn Nhan Đồ Mẫu xảy ra chuyện, Lang Chủ càng không bỏ qua cho mình. Điều này khiến Hoàn Nhan Tông Phụ hơi hối hận trong lòng, mình không nên đầu óc nóng lên, dẫn quân bắc thượng.

Nhưng việc đã đến nước này, gã cũng không có cách nào, nghĩ tới nghĩ lui, lấy cớ duy nhất là binh lực Yến Sơn không đủ, gã phụng di lệnh của Đô Nguyên Soái chạy về Phủ Yến Sơn trấn thủ.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, Hoàn Nhan Tông Phụ rời khỏi phòng quát hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Một tên binh lính chạy tới phía trước nói:

- Các huynh đệ phát hiện mấy ngàn túi rượu sữa trong hầm ngầm, tất cả mọi người mừng rỡ như điên.

Hoàn Nhan Tông Phụ nhướng mày:

- Nói cho mọi người uống ít một chút, đừng uống say ngày mai ngay cả ngựa cũng không cưỡi được.

- Tuân lệnh!

Binh sĩ đang muốn đi, Hoàn Nhan Tông Phụ lại phân phó:

- Cầm một túi tới cho ta !

Tâm tình của gã cực kỳ áp lực, cũng cần uống rượu giải sầu.



Dương Nghĩa là tên thật, nhưng thân phận của gã lại là một Thống Lĩnh quân Tống. Bởi vì gã là người Phủ Hà Gian, cho nên Ngô Giai an bài gã đóng vai thủ tướng.

Dương Nghĩa chạy vội lên tường thành tìm được Ngô Giai, khẽ nói với gã:

- Kim binh hỏi ta yêu cầu một ngàn tên nữ nhân, làm sao bây giờ?

Ngô Giai suy nghĩ một chút nói:

- Kim binh đang uống rượu sao?

- Đều đang uống rượu!

Ngô Giai tăng thêm một loại bột tê đặc thù bên trong mỗi túi rượu sữa dê, bởi vì sợ Kim binh nếm ra mùi vị, cho nên số lượng không lớn, nhưng đủ gia tăng mức độ say rượu.

Nhưng Ngô Giai cũng có lo lắng, gã chỉ sợ sau khi Kim binh uống say, kết thành đội xâm lấn nhà dân, khi đó họ sẽ bại lộ.

Ngô Giai quyết định thật nhanh nói:

- Truyền lệnh các huynh đệ, lập tức phóng hỏa rút lui!

Quân Tống cất giấu rất nhiều dầu hỏa, lưu huynh các loại đồ dễ cháy trong thành, cũng đổ dầu hỏa vào từng dòng sông trong thành, khiến Kim binh không chỗ để trốn.

Mấy trăm binh sĩ bắt đầu châm lửa trong thành. Lúc này hai cửa thành nam bắc cũng đóng cửa ầm ầm, quân Tống dùng đá lớn phá hỏng cửa thành từ bên ngoài, tám vạn quân đội vây quanh huyện thành chặt chẽ, một khi may mắn thoát khỏi từ trong thành, cũng khó thoát khỏi quân Tống vây quét.

Lúc này, binh sĩ phóng hỏa trong thành cũng rút lui lên đầu thành, bọn họ dọc theo mấy sợi dây thừng dài nhanh chóng trèo xuống thành, mấy tên lính cuối cùng đốt dây thừng, cắt đứt một tia hi vọng cuối cùng của Kim binh.

Trong thành lúc này thế lửa ngập trời, lửa lớn nuốt sống hơn nửa thành trì, lửa lớn thiêu tới quân doanh, binh sĩ tửu lượng thấp đã sớm say ngã rồi, binh sĩ tửu lượng cao cũng uống say mèm, khó khăn chạy trốn ra ngoài. Hoàn Nhan Tông Phụ cũng uống say mèm, được mấy tên thân binh mang ra ngoài trốn. Nhưng đám Kim binh nhanh chóng tuyệt vọng, toàn bộ huyện Hà Gian bị lửa lớn thiêu thành, giống hệt ma lửa phát uy, khói đặc và lửa lớn nuốt sống cả tòa huyện thành.

Tất cả Kim binh đều tuyệt vọng hô lớn…

Vương Quý phải bội phục mưu lược của Ngô Giai, suy tính chu đáo chặt chẽ tỉ mỉ, không một sơ hở, lại thực sự thành công.

Lúc này, Vương Quý nhìn ra lửa lớn và khói đặc trong thành, thở dài một tiếng:

- Vò rùa này quả thực mạnh hơn mình!

Bình Luận (0)
Comment