Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1091 - Chương 1039: Thanh Nhi Gặp Mẹ

Chương 1039: Thanh nhi gặp mẹ Chương 1039: Thanh nhi gặp mẹChương 1039: Thanh nhi gặp mẹ

Lý Diên Khánh còn nhớ rõ chuyện năm đó, Hồ đại thúc rời khỏi thôn Lý Văn tới Phủ Đại Danh, nhưng cũng bởi vậy để lộ nội tình, cha vợ y kiên quyết phản đối con gái gả cho một tên trùm thổ phỉ tạo phản. Y và thê tử liền ly hôn, Hỗ Thanh Nhi đi theo phụ thân. Không bao lâu, vợ y liền gả cho người khác dưới sự sắp xếp của phụ thân, dường như gả được không tồi, nhưng Hỗ Thanh Nhi lại kiên quyết không chịu nhận lại người mẹ này.

- Phụ nhân kia ở đâu?

- Hỗ tướng quân chạy mất rồi, chúng ta thấy phụ thân kia đáng thương, cũng dẫn nàng tới quân doanh.

Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:

- Về quân doanh!

Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại trở về quân doanh ngoài thành. Hắn suy nghĩ, liền cùng nữ hộ vệ đi tới một đại trướng khác.

Trong đại trướng, một phụ nhân ba lăm ba sáu tuổi đang ngồi ngẩn người trước bàn. Lý Diên Khánh liếc mắt liền nhận ra nàng, chính là mẫu thân của Thanh nhi, dường như họ Đoàn.

Lý Diên Khánh nhớ kỹ lúc nàng còn trẻ dáng người rất thanh tú, thân thể mảnh mai, Hồ đại thúc cực kỳ yêu thương nàng. Con người nàng không xấu, vấn đề lớn nhất là hết thảy nghe theo an bài của phụ thân, lại tương đối ham hư vinh, không muốn chịu khổ cùng Hồ đại thúc.

Mặc kệ nàng có tái giá với người khác hay không, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân của Thanh nhi, loại quan hệ huyết thống này không dễ dàng xóa bỏ được.

Lý Diên Khánh đi vào đại trướng, yên lặng nhìn nàng. Đoàn thị thấy một tướng lĩnh cao lớn trẻ tuổi chăm chú nhìn, trong lòng nàng không khỏi hơi sợ hãi:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

- Thẩm nương, ngươi không nhận ra ta sao?

Đoàn thị khẽ giật mình:

- Ngươi là…

- Năm đó ở thôn Lý Văn, chúng ta là hàng xóm.

- Ngươi là Khánh ca nhi !

Đoàn thị lập tức vừa mừng vừa sợ:

- Khánh ca nhi, thật là ngươi sao?

Nàng vội vàng tiến lên, kéo Lý Diên Khánh đánh giá trên dưới:

- Ngươi cũng nhập ngũ sao, dường như còn làm quan, thực sự quá tốt rồi.

Trán Lý Diên Khánh xuất hiện ba vết đen, hóa ra ngườ mẹ vợ này cái gì cũng không biết!

Lý Diên Khánh mời nàng ngồi xuống, lại nói:

- Ta cho rằng thẩm nương đã di chuyển phía nam.

Đoàn thị thở dài:

- Vị đương gia của ta không vứt bỏ được chuyện làm ăn ở Ngụy Huyện. Về sau Kim binh đánh tới, con của hắn bị giết, cửa hàng bị đốt, hắn vừa tức vừa gấp, ngã bệnh, không lâu thì chết. Ta không thể làm gì khác hơn là tìm cha mẹ nương tựa. Khi đó Phủ Đại Danh đã ổn định lại, cha mẹ cũng không rời bỏ được quê quán, ta liền ở chung một chỗ với cha mẹ anh trai và chị dâu. Không nghĩ tới mấy gnày trước đó Kim binh bỗng nhiên đánh tới, cha già bị giết, gia đình anh trai và chị dâu cũng đã chết, ta bị Kim binh cướp đi. Vốn tưởng rằng cái mạng này xong rồi, không nghĩ tới lại được quân Tống cứu ra, còn gặp…

Nói tới đây, nàng lại che miệng khóc. Nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, lại nhìn thấy con gái đã ly tán nhiều năm của mình trên đường phố. Mặc dù con gái thay đổi rất nhiều, nhưng dưa jvào cảm giác đặc thù của người mẹ, nàng vẫn liếc mắt nhận ra. Chỉ là con gái không chịu nhận nàng, khiến nàng quả thực đau lòng.

- Thẩm nương, Thanh nhi chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, nàng sẽ nhận ngài.

- Như vậy thì tốt!

Đoàn thị bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Ngươi gọi nàng Thanh nhi?

Lý Diên Khánh cười gật đầu:

- Thanh nhi đã cùng với ta rồi.

- Hả!

Đoàn thị vừa mừng vừa sợ:

- Khánh ca nhi, hóa ra ngươi là… thực sự là thanh mai trúc mã nha! Cha của Thanh nhi chắc chắn sẽ rất vui mừng!

Nói tới chồng trước của mình, ánh mắt nàng hơi ảm đạm. Mặc dù nàng thuận theo ý cha tái giá, người chồng sau đó cũng cho nàng không ít tài phú, nhưng ở sâu trong lòng nàng vẫn nhớ mong người chồng trước và con gái.

- Rất nhiều năm trước cha của Thanh nhi đã qua đời, về sau hắn gia nhập quân Lương Sơn.

Đoàn thị gật đầu:

- Đó là số mệnh của hắn, Khánh nhi, ngươi có thể khuyên Thanh nhi một chút hay không?

Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:

- Trong thời gian ngắn nàng không nghĩ ra. Như vậy đi! Ta sắp xếp thuyền đưa thẩm nương tới Lâm An, nhà chúng ta ở nơi đó. Đương nhiên, nếu như thẩm nương nguyện ý đi Lâm An.

Đoàn thị thở dài một tiếng:

- Cha mẹ anh trai và chị dâu của ta đều chết hết rồi, cửa nát nhà tan, đời ta chỉ sinh một đứa con gái là Thanh nhi, ta đương nhiên muốn theo nàng. Chỉ là Khánh nhi đừng ghét bỏ ta, cho ta một bát cơm ăn, ta liền thỏa mãn rồi.

Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng, chỉ mũ giáp của mình:

- Đây không phải mũ giáp người bình thường có thể đội!

Hắn đứng dậy rồi nói:

- Ta đi khuyên nhủ Thanh nhi, lại sắp xếp thuyền cho Thẩm nương. Thẩm nương nghỉ ngơi thực tốt đi! Cần gì, trực tiếp phân phó hộ vệ là được.

Hắn rời khỏi đại trướng đi tìm Hỗ Thanh Nhi. Mặc dù Đoàn thị không quan tâm chuyện lớn theien hạ, nhưng nàng cũng trông thấy mũ giáp vàng mà Lý Diên Khánh đội, đây chắc chắn là quan không nhỏ.

Nàng đi vào trướng lặng lẽ hỏi nữ hộ vệ:

- Tiểu nương tử, Khánh ca nhi vừa rồi là tướng quân à?

Nữ hộ vệ lập tức dở khóc dở cười, vội vàng nói:

- Hắn là Đô Soái của chúng ta, nhưng không phải tướng quân bình thường!

- Đô Soái là chức quan gì?

Nữ hộ vệ thấy nàng không hiểu chức quan, dứt khoát nói thẳng với nàng:

- Hắn chính là Chủ Soái quân đội chúng ta, cũng là Hoàng đế Đại Tống, đại nương rõ chưa?

- Hả?

Đoàn thị cả kinh trợn mắt há mồm, há to miệng nửa ngày không khép lại được, Khánh can hi lại là… Hoàng đế!

- Ai nha nha, hắn là con rể của ta nha !

Đoàn thị bỗng nhiên bị hạnh phúc đánh choáng, nàng đứng không yên, ngồi dưới đất cười ngây ngốc.



Lý Diên Khánh trở lại đại trướng của mình, thấy Thanh nhi ngồi xổm dưới mặt đất nôn khan, mặt mũi tràn ngập nước mắt, hai tên nữ hộ vệ ở bên cạnh không biết làm sao.

Lý Diên Khánh vung tay để họ ra ngoài, hắn đỡ Thanh nhi dậy:

- Nàng thế nào?

- Ngực ta cực kỳ buồn nôn, phu quân, có phải ta có tin vui hay không?

Lý Diên Khánh vui mừng:

- Nàng có thể xác định không?

Thanh nhi gật đầu:

- Lúc trước đại tỷ cũng như thế này, mà tháng này nguyệt sự của ta không tới, ta đoán chừng là có tin vui.

- Vậy sao nàng không nói sớm?

- Ta… ta sợ chàng đuổi ta trở về mà!

Lý Diên Khánh bó tay rồi, chẳng qua nói đi nói lại, nếu như hắn biết Thanh nhi có tin vui, chắc chắn sẽ đưa nàng trở về, mẹ con các nàng sẽ không gặp lại, có thể thấy được trong cõi u minh hết thảy đều có ý trời.

- Thanh nhi, vừa rồi ta đi gặp mẹ nàng.

Mặt Hỗ Thanh Nhi lập tức trầm xuống:

- Chàng gặp nàng làm gì, năm đó nàng rời nhà tuyệt tình như vậy, nàng còn mặt mũi nhân con gái là ta?

- Thanh nhi, cũng không thể nói như vậy, nhân duyên của con người đều do ông trời sắp xếp, giống như nàng gả cho ta vậy, phụ thân nàng số mệnh chú định phải lên Lương Sơn, vậy hắn rời xa vợ con cũng là chuyện tất nhiên. Cho dù lúc ấy mẫu thân nàng không rời khỏi hắn, về sau nàng cũng sẽ bị bắt vào ngục, lao thành doanh cái chỗ ăn thịt người kia, một nữ tử yếu ớt như nàng chưa hẳn có thể sống sót đi ra! Đó mới là đau đớn cả đời của nàng, hiện giờ các nàng lại gặp nhau ở huyện Tông Thành, đây không phải sắp xếp của ông trời sao?

Hỗ Thanh Nhi cúi đầu không nói, trượng phu thuyết phục khiến nàng hơi xúc động. Thực ra nàng biết phu quân nói đúng, phụ thân cũng có trách nhiệm, nếu không phải năm đó phu quân tới lao thành cứu mình, mình sẽ bị bán vào thanh lâu, nữ tử có vài phần tư sắc giống như mẫu thân mình, vận mệnh bi thảm là chắc chắn.

Mặc dù nghĩ thông suốt trên đạo lý, nhưng trên tình cảm nàng còn vài phần oán hận. Nghĩ tới năm đó mình ôm chân không cho nàng đi, nàng vẫn nhẫn tâm đẩy mình ra.

Lý Diên Khánh thấy nàng đã động tâm, lại khuyên nhủ:

- Ông trời đã trừng phạt nàng đủ rồi, trượng phu sau này của nàng bị Kim binh giết rồi, phụ thân và huynh tẩu cũng chết dưới đao Kim binh, có thể nói cửa nát nhà tan. Mà nàng lại không sinh con, chỉ có một cô con gái là nàng, một nữ tử yếu ớt như nàng ấy, nàng để nàng ấy làm sao bây giờ?

Hỗ Thanh Nhi thở dài:

- Vậy chàng sắp xếp cho nàng đi! Tạm thời ta không muốn gặp nàng.

- Được! Ta sẽ sắp xếp thuyền đưa nàng tới Lâm An, nếu không, nàng cũng đi cùng nàng ấy ?

- Mới không cần! Ta muốn trở về cùng với chàng.

Lý Diên Khánh suy nghĩ, dù sao hai ngày nữa mình cũng phải đi về, vậy thì đi cùng nhau, sắp xếp cho nàng ngồi một chiếc thuyền riêng, thời gian trôi qua, tin tưởng mẹ con các nàng sẽ từ từ tốt đẹp.



Lý Diên Khánh lập tức tạm thời an bài Đoàn thị trong huyện thành, cũng phái mấy tên nữ hộ vệ chăm sóc nàng. Đoàn thị nghe nói con gái đã mang thai, nàng vừa vui vẻ vừa áy náy. Năm đó lúc nàng rời khỏi con gái, con gái mới tám tuổi, hiện giờ con gái cũng sắp làm mẫu thân rồi.

Hai ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn mười vạn dại quân rời khỏi huyện Tông Thành xuôi nam. Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế dẫn mười vạn đại quân tới Phủ Yến Sơn, tham dự chiến dịch thu phục Phủ Yến Sơn.

Đại quân của Lý Diên Khánh dọc theo mương Vĩnh Tế xuôi nam. Khi đi ngang qua Phủ Đại Danh, Ngưu Cao và Dương Tái Hưng dẫn hai vạn đại quân gia nhập đội ngũ xuôi nam. Phủ Đại Danh lưu lại một vạn quân, do Yến Thanh thống soái tọa trấn nam bộ Hà bắc. Trương Tuấn tọa trấn bắc bộ Hà Bắc ở Phủ Chân Định.

Bình Luận (0)
Comment