Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 1096 - Chương 1044: Tuần Sát Trung Nguyên

Chương 1044: Tuần sát Trung Nguyên Chương 1044: Tuần sát Trung NguyênChương 1044: Tuần sát Trung Nguyên

Tiếng trống ầm ầm lại gõ vang, sau lưng đại đội quân Tống xuất hiện hai trăm bộ máy ném đá, đây là một loại máy ném đá kiểu mới quân Kinh Triệu dốc tâm huyết nghiên cứu nhiều năm chế tạo ra, hình thể khổng lồ, có sáu bánh xe phụ trọng, nhưng chỉ cần mười người là có thể ném, lại có thể ném hòn đá nặng trăm cân ra ngoài hai trăm năm mươi bước.

Mặc dù loại máy ném đá này có vẻ hơi cồng kềnh, tốc độ lại không nhanh, nhưng trong tác chiến tập trung đông lại có thể phát ra uy lực cực lớn. Nhất là công tượng quân Kinh Triệu cải tiến ngòi lửa thiêu đốt, điều này có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đối với khống chế khoảng cách và thời gian của Chấn thiên lôi, khiến cho ném Chấn thiên lôi càng thêm chuẩn xác, hiệu quả sát thương của máy ném đá có thể phát huy ra gấp bội.

- Quan muốn giỏi phải hiểu cấp dưới!

Trong lịch sử Chấn thiên lôi không phải Lý Diên Khánh phát minh, nó là lợi khí mà công tượng hỏa khí triều Tống cải tiến cách tân dựa trên cơ sở của Phích Lịch Pháo. Đại chiến Tống Kim, tranh đấu Tống Nguyên sau này đều có tác dụng mang tính chất quyết định.

Nhất là đối với quân Tống bắc phạt, kỹ thuật hỏa khí dẫn trước tuyệt đối trở thành ưu thế lớn nhất của họ, Chấn thiên lôi cũng trở thành đại sát khí quân Tống chinh chiến thuận lợi.

Đối với thủ thành, quân dụng Kim quốc vẫn khá lạc hậu, chủ yếu dùng cung tên và gỗ lăn, triển khai vật lộn cận thân với quân Tống. Vũ khí sắc bén nhất của họ là dầu hỏa, mà hỏa khí gần như không hề có. Sau vô số lần thí nghiệm thất bại, Kim quốc gần như đã bỏ qua nghiên cứu chế tạo Chấn thiên lôi.

Trong lịch sử, cũng bởi vì Kim quốc công phá Biện Kinh, thu hoạch được rất nhiều công tượng hỏa khí, khiến cho trình độ hỏa khí của họ hoàn toàn không thua gì triều Tống, thậm chí phương diện thực chiến còn vượt qua triều Tống.

Máy ném đá sáu bánh xe chậm rãi tiến lên trong vùng đất trống, chiến mã kéo túm khiến bụi đất tung bay che khuất bầu trời. Hai trăm chiếc máy ném đá cùng lái tới, khiến binh sĩ Kim quốc trên đầu thành cả kinh trợn mắt há mồm, hai trăm chiếc máy ném đá dừng lại khi cách tường thành khoảng hai trăm năm mươi bước.

Quân Tống hai bên đã nhanh chóng đưa bàn kéo xuóng, một quả Chấn thiên lôi hình tròn dẹp đỏ sậm đặt trên túi da, vận sức chờ phát động, một quân Tống kéo một ngòi lửa cháy nhanh dài hai thước đốt kíp nổ.

Trên kíp nổ có khắc độ, ba trăm bước, hai trăm năm mươi bước đều có. Nhưng chỗ chiến xa đứng không chính xác như vậy, vì phòng ngừa Chấn thiên lôi bắn lên đầu thành quá sớm mà không nổ, bị quân địch dùng nước giội tắt hoặc chặt đứt ngòi lửa, một công tượng phát minh ra một thiết kế đặc thù, làm một cái lồng sắt trên Chấn thiên lôi, khiến kíp nổ ba mươi bước cuối cùng cháy trong vỏ sắt.

Mỗi quả Chấn thiên lôi đều có một bảng hiệu, phía trên khắc tên công tượng chế tạo, lúc phát xạ hái bảng hiệu xuống, nếu như xuất hiện bị xịt hoặc nổ sớm, sẽ truy cứu trách nhiệm công tượng.

Loại truy cứu trách nhiệm này không chỉ dùng trên hỏa khí quan trọng, trên tất cả binh khí quân Tống đều khắc tên công tượng, để biểu thị hoặc truy trách nhiệm, điều này đảm bảm công tượng chế tạo mỗi một kiện vũ khí đều cẩn trọng, nghiêm mật và hoàn thiện, mới thực sự là quản lý hữu hiệu và cam đoan chất lượng.

Ngòi lửa cháy xùy, bốc lên từng đợt khói trắng. Quân Tống phụ trách phát xạ máy ném đá híp mắt lại, ngòi lửa đã cháy đến điểm hai trăm năm mươi bước, gã dùng sức kéo tay cầm, trên bàn kéo chứa đầy lực lượng bùng nổ rồi.

Lực lượng mạnh mẽ ném Chấn thiên lôi đỏ sậm ra ngoài, một loạt tiếng ném cạch cạch cạch, hai trăm quả Chấn thiên lôi bốc khói trắng vạch ra từng đường vòng cung, vọt tới đầu tường.

Hai trăm quả Chấn thiên lôi hơn một nửa đều trúng đầu tường, chỉ nghe đầu tường vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến cho tim người ta gần như muốn ngừng đập. Chấn thiên lôi nổ tung liên tiếp, đốn lửa văng ra, khói đen phóng lên tận trời, hội tự thành một đám mây hình nấm cực lớn.

Một đoạn lớn tường thành bị nổ bằng, đám đông trên đầu thành đã không thấy bóng dáng, vô số đá vụn và máu thịt văng ra tứ tan, trong không khí tràn ngập khói lửa sặc người và mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn. Chỉ thấy tiếng kêu thảm thiết của người sắp chết, tiếng thét chói tai cực kỳ sợ hãi vang lên liên tiếp, giống hệt cảnh tượng thê thảm trong địa ngục.

Mười mấy vạn quân Tống cách vài dặm cũng bị uy lực cường đại của Chấn thiên lôi làm sợ ngây người. Cho dù loại Chấn thiên lôi lớn này uy lực mạnh mẽ, họ đều chuẩn bị tâm lý, nhưng hai trăm quả cùng nổ tung một chỗ, hiệu quả băng sơn địa liệt mà nó dẫn tới vẫn khiến binh sĩ quân Tống cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Trên đầu thành đã yên lặng, trong một loạt vụ nổ uy lực to lớn, mấy ngàn binh sĩ Kim quốc, tất cả binh sĩ Kim quốc đều bị chấn nhiếp, trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác tuyệt vọng, dường như tử thần đã tóm đi trái tim của họ.

Lúc này, Vương Quý và Lưu Kỹ đồng thời ra lệnh:

- Công thành!

Tiếng trống chấn động bầu trời lại vang lên lần nữa, mấy trăm chiếc sào xa và thang mây đều được phân phối hoàn tất, bắt đầu ù ù tiến công thành Yên Kinh, mười vạn binh sĩ quân Tống giống như triều cường chảy xiết phun trào tới.

Cho dù quân Tống đã có vũ khí sắc bén tiên tiến nhất, nhưng đánh trận chính là người, quân Tống cần dùng máu lửa tôi luyện bản thân, họ cần trưởng thành trong tử vong, cần chiến tranh tẩy lễ để trở thành quân đội cường đại nhất thiên hạ.

Hai vạn Kim binh hậu bị chạy tới từ dưới thành, miễn cưỡng giữ vững đầu thành, nhưng họ còn bao phủ trong sự sợ hãi Chấn thiên lôi nổ tung, sĩ khí cực kỳ thấp.

Sĩ khí quân Tống lại dâng cao, từng chiếc thang mây dựng vào đầu tường, binh sĩ quân Tống trèo lên thành, trên đầu thành tên bắn như mưa, gỗ lăn nện xuống như mưa.

Một binh sĩ quân Tống bị nện xương đầu vỡ vụn, kêu thảm ngã xuống thành. Một binh sĩ khác lại anh dũng xông lên, dùng trường mâu chém giết với binh sĩ Kim quốc đầu tường.

Dưới thành, hai vạn quân Tống dùng cung cứng nỏ mạnh đánh trả, mưa tên cường đại phô thiên cái địa ép binh sĩ Kim quốc trên đầu thành không cách nào ngẩng đầu lên. Quân Kim quốc tử thương thảm trọng, không ngừng có binh sĩ trúng tên rơi xuống thành.

Lúc này, năm mươi chiếc sào xa của quân Tống rốt cuộc tới bên tường thành, dưới sào xa có lắp đặt vòng lăn, mấy trăm binh sĩ thúc đẩy nó tiến lên. Tường thành Yên Kinh cũng không cao, sào xa vừa vặn ngang hàng với tường thành, trong mỗi chiếc sào xa đều có hai trăm tên lính, dựng tấm sắc được xích sắt kéo, có thể chống cự cung tên Kim quốc.

Một tiếng vang thật lớn, tấm sắt dựng vào đầu tường, nện cho đá vụn bay loạn. Hai trăm binh sĩ quân Tống hò hét một tiếng, vọt ra từ sào xa, vung chiến đao trường mâu, xông lên đầu tường, vọt vào trong đám binh sĩ Kim quốc, chém giết bọn họ.

Khi một vạn quân Tống trong sào xa giết lên đầu thành, quân Tống trèo thang mây nhận được cơ hội, họ lục tục tuôn lên đầu thành, đấu chí tràn ngập, khí thế lên cao, tiếng la giết một mảnh. Mà Kim binh lại vẫn đắm chìm trong mây đen Chấn thiên lôi nổ tung, khó mà tự kiềm chế. Lòng quân của họ bắt đầu tan rã, sĩ khí xuống thấp, bị quân Tống giết cho liên tục lùi về phía sau.

Lúc này thành Yên Kinh lại trở thành lồng giam của Kim binh, khiến cho họ khó mà trốn thoát.

Vương Quý thấy cửa lớn thành Yên Kinh mở rộng, trong thành có binh sĩ quân Tống vung quân kỳ hoàng long, gã lập tức chỉ chiến đao vào cửa thành, hạ lệnh với hai vạn kỵ binh tinh nhuệ:

- Giết vào thành Yên Kinh, người chống cự giết không luận tội!

Móng ngựa cuồn cuộn, thanh thế ép người. Hai vạn kỵ binh giống như một trận thủy triều, giết vào trong thành Yên Kinh.



Trận chiến thành Yên Kinh hạ màn trong một hồi gió tanh mưa máu, Kim binh không muốn đầu hàng, hoặc triển khai chiến đấu trên đường phố với quân Tống ở trong thành, hoặc xông ra ngoài thành chạy tứ phía, bị quân Tống giết chóc tàn khốc. Ba vạn đại quân Kim quốc bị chém hơn hai vạn người, cuối cùng không tới năm trăm người liều chết chạy trốn, chủ tướng Hoàn Nhan Hi Doãn cũng bị loạn tên của quân Tống giết chết trong lúc phá vây.

Phó tướng Quách Dược Sư tuyệt vọng trong lòng, y cũng cùng đường mạt lộ, đành ngửa mặt lên trời thở dài, cầm kiếm tự sát trong phủ.

Giết địch ba ngàn tự tổn tám trăm, quân Tống cũng có gần sáu ngàn người tử thương, so với thắng lợi huy hoàng, chút thương vong này không tính là gì, quân Tống đúng thời hạn lấy được thắng lợi chiến dịch Phủ Yến Sơn, cướp đoạt toàn diện đất đai phía nam Yến Sơn.



Lúc tin tức công chiếm Yên Kinh truyền tới, Lý Diên Khánh đang tuần sát Trần Châu.

Trần Châu, Thái Châu, Dĩnh Châu cũng Phủ Dĩnh Xương các Châu Phủ phía nam bộ Khai Phong chịu đủ chà đạp dưới sự xâm lấn của Kim binh.

Chẳng qua mấy Châu Phủ này lại tốt hơn Hà Bắc rất nhiều, ít nhất phần lớn thôn trang đều có người ở lại, mặc dù rất nhiều người đã chạy trốn, nhưng chỉ cần có thể trở về quê nhà, cũng có thể khôi phục lại nguyên khí trong vài năm ngắn ngủi.

Lý Diên Khánh đi dọc theo bờ đông Toánh Thủy, đi thị sát cùng hắn chính là Tri Sự Trần Châu mới nhận chức Lữ Di Hạo. Lữ Di Hạo đang lo lắng bị miễn đi chức vụ Tướng quốc sau khi chính biến, bị cưỡng chế ở nhà cảnh tỉnh.

Nhưng dù sao y quan hệ thâm hậu, năng lực lại không tệ, quan trọng hơn thái độ kháng Kim của y cực kỳ kiên quyết, cho nên lại nhanh chóng nhận chức, được bổ nhiệm làm Lang Trung Hộ Bộ, đảm nhiệm Tri Sự Trần Châu. Được bổ nhiệm cùng lúc còn một Tướng Quốc khác là Phạm Tông Doãn, y đảm nhiệm Tri Sự Hải Châu.

Nếu như họ biểu hiện xuất sắc lúc tại nhiệm, như vậy mấy năm sau lại có thể điều vào triều đình đảm nhiệm quan lớn, dù sao tư lịch đã đủ rồi. Nhưng nếu muốn nhập Tướng lần nữa, vậy nhất định phải được Lý Diên Khánh đồng ý, quyền bổ nhiệm miễn nhiệm Tướng Quốc nằm trong tay Lý Diên Khánh.

Lữ Di Hạo chỉ vào thôn trang nơi xa nói với Lý Diên Khánh:

- Điện hạ, đó là Vương Các Trang, đã từng bị Kim binh càn quét qua, lúc thảm nhất hơn một trăm gia đình chỉ còn lại ba hộ, hiện giờ bắt đầu có người trở về.

Sở dĩ Lý Diên Khánh chú ý thôn trang này, là bởi vì nhà một thân binh của hắn ở đây, hắn biết được cha mẹ thân binh trở lại quê nhà từ Ngạc Châu, cho nên hắn cũng muốn đến tự mình xem thử.

- Đi! Xem một chút.

Lý Diên Khánh giục ngựa xuống bờ ruộng, đi tới thôn trang cách vài dặm.

Vừa tới cổng thôn trang liền nghe một hồi chó sủa, mười mấy con chó vọt ra, sủa về phía họ. Mấy tên lính xông lên, đuổi đám chó đi, lúc này Lý Diên Khánh mới đi vào thôn trang. Quả thực có không ít người chuyển về rồi, Lý Diên Khánh đếm, ít nhất có mười lăm hộ gia đình có động tĩnh.

Lúc này, Bảo Chính trong thôn vội vàng chạy tới, quỳ xuống hành lễ:

- Tiểu nhân Vương Ngọc, là Bảo Chính của thôn, bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ!

- Xin đứng lên! Không cần quá giữ lễ tiết.

Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy một ông lão đang chuyển vật phẩm từ trên xe xuống, liền đi vào trong viện. Lão giả thấy rất nhiều người tiến vào, không khỏi khẽ giật mình:

- Các ngươi là?

Bảo Chính vội vàng chạy tới, nói nhỏ hai câu bên tai lão giả. Lão giả sợ hãi sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Tiểu lão không biết là Nhiếp Chính Vương tới, có tội!

Lý Diên Khánh hơi nâng một chút:

- Lão trượng mau mau đứng lên, nếu như không quấy rầy, chúng ta nói chuyện một chút.

- Không quấy rầy! Không quấy rầy! Mời vào nhà ngồi.

- Cứ ở trong sân đi! Dưới đại thụ khá râm mát.

Lão giả vội vàng cầm mấy chiếc ghế tới, lại gọi bạn già nấu nước pha trà. Lý Diên Khánh cười hỏi:

- Xin hỏi lão trượng họ gì?

- Không dám họ Hầu, người của thôn, đã sống ở đây một đời.

- Lão trượng là vì tình cảm không nỡ cố thổ, mới chuyển về sao?

Lão giả thở dài:

- Cũng đúng, cũng không phải hoàn toàn!

- Lão trượng không ngại nói một chút!

Lý Diên Khánh quả thực hơi hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment