Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 110 - Chương 80: Lý Trương Tranh Chấp (5).

Chương 80: Lý Trương tranh chấp (5). Chương 80: Lý Trương tranh chấp (5).Chương 80: Lý Trương tranh chấp (5).

- Vậy ta sẽ không khách khí.

Lý Diên Khánh lại cười tủm tỉm nói:

- Trương huynh võ nghệ siêu quần, tiểu đệ đương nhiên kém xa tít tắp, chỉ là sợ Trương huynh phát huy thất thường, nếu như chúng ta bắn tên thành thế hòa thì làm sao bây giờ?

Trương Kiều lạnh lùng nói:

- Nếu như bắn tên thế hòa, ta lại so binh khí với ngươi, đến khi thắng được mới thôi!

- Vẫn là Trương huynh có quyết đoán, mời bắn tên đi!

Trương Kiều giương cung lắp tên, kéo căng cung, mũi tên vọt tới mục tiêu cách sáu mươi bước…

Khi Trương Kiều bắn ra mũi tên thứ mười, chung quanh vang lên tiếng ủng hộ, mười mũi tên đều trúng hồng tâm, Thang Hoài thấp giọng khen:

- Tiễn pháp tốt!

Vương Quý hơi bất mãn trong lòng, quay đầu nói với Thang Hoài:

- Lập trường của ngươi không kiên định, nào có ai tán dương địch nhân?

Thang Hoài bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Hắn cũng không phải địch nhân của chúng ta, lại nói hắn vốn bắn rất tốt mà! Khen hai tiếng thì có quan hệ gì?

Vương Quý trừng mắt liếc gã một cái:

- Địch nhân của lão Lý chính là địch nhân của Vương Quý ta, thiệt thòi lão Lý còn coi ngươi là bạn tốt, tốt nhất ngươi nên phân biệt rõ ràng lập trường của mình.

Nhạc Phi vội vàng khuyên nhủ hai người họ:

- Hai người các ngươi không nên hơi một tí là tranh luận, lão Lý sắp bắn tên rồi!

Lúc này, Lý Diên Khánh cũng nhặt cung tám đấu của Trương Kiều vừa dùng lên, đeo một túi tên lên người, ôm quyền đi một vòng bốn phía, chung quanh vang lên tiếng hoan hô như sấm, tiếng vỗ tay rõ ràng còn nhiệt liệt hơn Trương Kiều nhiều, mọi người đương nhiên duy trì đệ tử xã Hiếu Hòa.

Lý Diên Khánh trở lại tuyến băn tên, lúc này, gia đinh đã dọn xong mục tiêu mới, Lý Diên Khánh rút tên lên dây, lần nữa phát huy uy lực liên châu tiễn cường đại của hắn, mũi sau nhanh hơn mũi trước, mười mũi tên chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.

Chung quanh lại vang lên tiếng khen, khi mũi tên cuối cùng bắn ra, gần như tất cả tân khách đều hoan hô, ngay cả Vương Vạn Hào cũng vỗ tay hô hay, lạnh nhạt với Trương Quân Bảo. Trương Quân Bảo thầm nổi nóng, chờ lát nữa để Lý Văn Hữu nếm thử tư vị bị quất vào mặt.

Gia định bày hai mục tiêu ra cho mọi người, mặc dù mười mũi tên của hai người đều trúng tâm bia, nhưng tên của Lý Diên Khánh càng thêm chỉnh tề, phân bố có quy luật, bắn thành một hình tròn. Tên của Trương Kiều thì hơi lộn xộn, ai cao ai thấp, người trong nghề vừa nhìn có thể nhận ra.

Chẳng qua chiếu cố mặt mũi của Trương Quân Bảo, Vương Vạn Hào và Thang Liêm chỉ có thể tuyên bố tiễn pháp thế hòa.

Nhưng Trương Kiều lại không thể nào tiếp thu thế hòa, gã đã mười bảy tuổi, còn là hạng ba thi võ giải Tương Châu, đối phương lại chỉ là một thiếu niên nông thôn mười hai tuổi, nếu tuyên bố thế hòa, tương đương là gã thua.

Gã lập tức cao giọng nói với mọi người:

- Vừa rồi ta đã hẹn trước với Lý thiếu lang, nếu như bắn tên thành thế hòa, vậy thì tiếp tục so binh khí, cho đến khi phân ra thắng bại mới thôi.

Chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây không phải là lấy lớn hiếp nhỏ sao?

Lý Văn Hữu lại cao giọng hỏi:

- Khánh nhi, ngươi tiếp nhận sao?

Lý Diên Khánh cười nói:

- Tộc trưởng, ta không có vấn đề!

- Nhưng ta hơi lo lắng nha!

Lý Văn Hữu liếc Trương Quân Bảo một chút:

- Ta chỉ sợ người nào đó thua không nhận nợ!

Trương Quân Bảo lập tức giận dữ:

- Người ít dùng phép khích tướng, Trương gia chúng ta thua không nhận nợ lúc nào?

Lý Văn Hữu ý vị thâm trường nói:

- Vậy thì không còn gì tốt hơn!

Trên sân bãi, Lý Diên Khánh đi tơi shoir Trương Kiều:

- Ngươi nói so đấu thế nào?

Trương Kiều lắc đầu:

- Ta so cưỡi ngựa bắn tên với ngươi, đoán chừng người khác sẽ mắng ta khinh ngươi, tuổi ngươi còn nhỏ, vậy để ngươi quyết định.

Vương Quý hô:

- Lão Lý, so kiếm với hắn!

Đây cũng chính là ý của Lý Diên Khánh, hắn chắc chắn nhất là ném đa, nhưng lại lo lắng hương thân không thừa nhận ném đá là võ nghệ, như vậy chỉ có thể lui mà cầu việc khác, tiến hành so kiếm.

Hắn cười nhạt nói:

- Ta liền so kiếm với ngươi.

- Được! Đây chính là ngươi đề nghị.

Mọi người nghe nói hai người muốn so kiếm, càng thêm hào hứng, cũng không đoái hoài tới ăn cơm uống rượu, vội vàng vây tới bàn luận ầm ĩ.

Mặc dù mọi người đều hi vọng Lý Diên Khánh có thể thắng lợi, nhưng dù sao đối thủ là hạng ba thi võ giải, một thiếu niên nông thôn nào sao có thể là đối thủ của cử nhân thi giải.

Trương Quân Bảo càng thêm đắc ý, ngay trước mặt Vương Vạn Hào và Thang Liêm, gã giả mù sa mưa nói với Lý Văn Hữu:

- Ta đã phân phó chất nhi hạ thủ lưu tình, sẽ không đả thương Khánh ca nhi, nhiều nhất xất mặt một chút, cũng không có cách nào.

Lý Văn Hữu xanh mặt không nói một lời.

Lý Diên Khánh vẫn luôn mang theo đoản kiếm sống dày bên người, đây là hắn vô tình đạt được trong lúc uống rượu ở nhà Lý Đông Đông năm đó, kiếm nặng bảy cân, năm đó hơi nặng, hiện giờ hắn sử dụng vừa vặn.

Kiếm của Trương Kiều là một thanh trọng kiếm vô phong mười lăm cân, nói là kiếm, không bằng nói là roi, gã là võ sĩ loại hình lực lượng, am hiểu dùng giản và roi, gã cầm một thanh trọng kiếm, lại dùng tiên pháp.

Hai người đứng thẳng cách nhau ba trượng, trọng tài là Lưu võ sư nhà Vương Quý mới thuê, gã là người trong nghề, vừa nhìn liền biết Trương Kiều chiếm tiện nghi lớn, kiếm vừa nặng vừa dài, lực lượng nặng nề, đoản kiếm của Lý tiểu ca căn bản không chịu nổi một kích, chẳng qua khiến gã hơi kinh ngạc chính là, Lý tiểu ca lại dùng chiến kiếm của quân đội, đây chính là thứ cực kỳ hiếm thấy.

Vương Vạn Hào cao giọng hô:

- Điểm đến là dừng, không cho phép đả thương người!

Trương Kiều híp mắt nhìn chằm chằm kiếm của Lý Diên Khánh, trong lòng gã có nắm chắc, trọng lượng kiếm của gã ít nhất gấp đôi đối phương, chỉ cần một kích có thể đập bay binh khí của đối phương, đối phương không có binh khí, đó chính là gã thắng.

Lý Văn Hữu quả thực căng thẳng trong lòng, trong lòng bàn tay lau một vệt mồ hôi. Kế sách này là Lý Diên Khánh nói, dùng phương pháp đánh cược ép Trương Quân Bảo tự mình từ bỏ đội tàu. Lý Văn Hữu không quá tán thành, gã không muốn Lý Diên Khánh mạo hiểm.

Nhưng ngoại trừ biện pháp này ra, gã đã không còn đường nào để đi, đành phải lấy ngựa chết làm ngựa sống. Không ngờ Lý Diên Khánh dĩ nhiên bắn tên ngang tay với đối phương, khiến trong lòng Lý Văn Hữu dấy lên một tia hi vọng.

Lý Văn Hữu thầm cầu nguyện trời xanh phù hộ, cầu Đại tổ phù hộ, Lý Diên Khánh có thể chiến thắng đối phương, để lương thực của họ có thể đường cùng sống lại.

Lưu võ sư hô to một tiếng:

- Bắt đầu!

Trương Kiều vung ra một kiếm hoa, hét lớn một tiếng vọt tới. Lý Diên Khánh thân hình nhanh hơn, chợt lóe lên, hai bên đã qua một chiêu. Trương Kiều một kiếm chém trượt, kiếm nặng nề chém trên mặt đất, Lý Diên Khánh ra tay thế nào, ai cũng không thấy rõ ràng, không ngờ hắn lại đặt đoản kiếm trên vai, mỉm cười nhìn Trương Kiều.

Vương Quý bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Kiều hô to:

- Hắn thua rồi!

Tất cả mọi người không hiểu rõ, không thấy rõ ràng cái gì, Trương Kiều thua chỗ nào? Trương Kiều lại không nhúc nhích, mặt đỏ bừng lên, bỗng nhiên, thắt lưng của gã rơi xuống đất, áo choàng mở rộng, lộ ra nội y màu trắng bên trong.

Bình Luận (0)
Comment