Chương 12: Đông như trẩy hội.
Chương 12: Đông như trẩy hội.Chương 12: Đông như trẩy hội.
Lý Văn Hữu và Lý Đại Quang vừa đi, Hồ đại nương mang theo Thanh nhi vội vàng tiến vào sân.
- Khánh nhi, ta nghe nói một chuyện, tối qua ngươi lập công lớn ở từ đường, có thật hay không?
- Tổ nương, từ đường là cái gì?
Thanh nhi còn gấp hơn tổ mẫu của nàng, vội vàng kéo vạt áo tổ mẫu hỏi.
Lý Diên Khánh ngồi xuống cười tủm tỉm nói với nàng:
- Thanh nhi, từ đường là chỗ thắp hương đặt cống phẩm, lúc lễ mừng năm mới phải dập đầu, trong nhà ai cũng có!
- Có phải chỗ đặt bài vị không?
- Đúng, chính là chỗ đó, đặt bài vị của rất nhiều người ở một chỗ, liền gọi từ đường.
Thanh nhi vỗ tay cười nói:
- Ta đã biết, nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon, chiếc bánh mà Nhị ca ca cho ta ăn có phải lấy từ trong từ đường hay không?
Sau lưng Lý Diên Khánh lập tức đổ mồ hôi, tiểu nha đầu này nói ra chân tướng rồi.
Hắn vội vàng giải thích:
- Không phải, bánh kia là cha ta mua ở lão gia gia râu bạc tại huyện thành, ta đặc biệt lưu lại cho ngươi một chiếc.
Hồ đại nương cũng hiểu được, hôm nay Tộc trưởng tới nơi này, chắc chắn là vì tối qua Khánh nhi lập công rồi.
- Khánh nhi, có cần gọi cha ngươi trở lại không?
- Việc này cũng không cần thiết. Đại nương, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.
Hồ đại nương sờ đầu hắn cười nói:
- Nói đi! Xem đại nương có thể giúp ngươi điều gì?
- Đại nương, Tộc trưởng muốn xây dựng phòng ở cho nhà chúng ta, ta có thể mượn phòng tây nhà đại nương ở vài ngày hay không?
Nhà Hồ đại nương lớn hơn nhà Lý Diên Khánh không ít, gia đình ba người của con trai ở tại chính phòng, một mình Hồ đại nương ở phòng đông, phòng tây để trống, chất một số vật linh tinh.
Hồ đại nương rất ngạc nhiên trong lòng, Tộc trưởng lại muốn xây dựng nhà cho Đại Khí. Đứa nhỏ này có tiền đồ hơn cha hắn nhiều, nàng cười gật đầu:
- Ta trở về cùng mẹ Thanh nhi thu dọn một chút, cháu hãy chuyển qua đi!
Lúc này, có người ở ngoài cửa hỏi:
- Đại Khí có nhà không?
Lý Diên Khánh sững sờ, đây là ai vậy?
Cửa viện mở ra, một nam tử khoảng hơn ba mươi vươn đầu vào cười nói:
- Khánh ca nhi, cha ngươi ở nhà không?
Lý Diên Khánh không biết người này, nhưng Hồ đại nương lại biết gã, liền khách khí cười nói:
- Hóa ra là Bảo Chính là, Đại Khí tới huyện thành rồi, trong nhà chỉ có một mình Khánh nhi.
Hồ đại nương gọi gã là Bảo Chính, Lý Diên Khánh lập tức biết được gã là ai rồi. Người này gọi là Lý Chân, là Bảo Chính thôn Lý Văn, cũng là tộc nhân Lý thị, chỉ là huyết thông xa hơn một chút, phụ thân thường nhắc tới gã, nhưng giọng điệu không tốt, có đôi khi còn hận nghiến răng nghiến lợi.
- Lý Bảo Chính tìm cha ta có chuyện gì sao?
Lý Chân đương nhiên biết rõ Lý Đại Khí tới huyện thành rồi, chỉ là lấy cớ mà thôi, trên thực tế gã tới tìm Lý Diên Khánh.
- Khánh ca nhi, cha ngươi không ở nhà cũng không sao, nói với ngươi kỳ thực cũng giống nhau.
Lý Chân liếc Hồ đại nương, Hồ đại nương liền biết đầu dắt Thanh nhi rời đi.
Lý Diên Khánh cũng biết rõ trong lòng, quan thôn chưa bao giờ đến cửa này hôm nay đại giá quang lâm, chắc chắn là vì chuyện tối hôm qua.
- Băng ghế này Tộc trưởng vừa ngồi, Lý Bảo Chính ngồi xuống nói chuyện đi!
Lý Diên Khánh chuyển ghế qua cho gã.
Lý Chân có vẻ hơi căng thẳng, trong mắt có một loại lo lắng không che giấu được, gã khoát tay:
- Ngươi ngồi đi! Ta không ngồi đâu.
Lý Diên Khánh ngồi xuống, kỳ quái nhìn gã, trong lòng nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ hắn cũng muốn mời mình làm đại thần? ’
Lý Chân xoa tay, sau nửa ngày mới ấp úng nói:
- Là như thế này, tối hôm qua hai tên yêu tinh rắc rối nhà ta đi theo con trai Lưu quản gia tới từ đường.
‘Hóa ra hai người họ là con của ngươi! ’
Lý Diên Khánh thiếu chút nữa nói lộ ra miệng, vội vàng nói:
- Ta thấy Tứ thúc bắt ba đứa trẻ, nói là kẻ gây họa đốt từ đường, ta chỉ biết Lưu Phúc Nhi, hai đứa kia hóa ra là con trai của Bảo Chính.
Lý Chân xấu hổ gật đầu:
- Hai đứa nghịch tử này từ nhỏ bị tổ phụ của chúng làm hỏng rồi, trong nhà coi trời bằng vung, tối hôm qua gây ra họa lớn.
Hóa ra hai huynh đệ Lý Nhị Lý Tam là con trai của Bảo Chính này, hắn lập tức hiểu được Bảo Chính này tìm đến mình làm gì.
Hắn liền gãi đầu đáp:
- Chắc là không có xử phạt gì! Dù sao cũng là trẻ con, nhiều nhất đánh một trận.
Lý Chân cười khổ một tiếng, nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, gã còn cần tới cầu Lý Diên Khánh sao?
Gã lắc đầu:
- Khánh ca nhi có chỗ không biết, tội thiêu hủy từ đường này không có trong tông pháp, cũng bởi vì tội quá lớn, không người nào dám đi đốt từ đường, nếu như phải xử phạt, nhẹ nhất cũng là đánh gãy một chân.
- Nếu như phạt nặng thì sao?
Lý Chân thở dài:
- Nếu như phạt nặng sẽ làm cấm tế bái cả đời, cả đời hai đứa nhỏ này sẽ xong rồi.
Lý Diên Khánh lại không thèm đi tế bái tổ tiên gì, chẳng qua hắn hiểu được ý của Lý Chân, là muốn mời mình lợi dụng thân phận đại tổ hiển linh đi cầu tình giúp gã.
Lý Diên Khánh cũng không ghét Lý Nhị Lý Tam, ngoại trừ nói chuyện chán ghét một chút, nhưng ít ra không chạy về nhà cáo trạng giống như Lưu Phúc Nhi. Chẳng qua phụ thân nhắc tới Lý Chân này vẻ mặt liền tức giận, không cần phải nói, người này chắc chắn cũng từng bắt nạt phụ thân.
Lý Chân lại tiếp tục nói:
- Có thể mời Khánh ca nhi đi cầu tình với Tộc trưởng, cố gắng xử lý nhẹ cho hai khuyển tử nhà ta được không?
Lý Diên Khánh không lên tiếng, nếu như là Hồ đại nương, không cần cầu hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp hỗ trợ, nhưng Lý Bảo Chính này, vì sao phụ thân phản cảm gã như vậy?
Lý Chân đương nhiên cũng biết không thể tay không cầu người, gã lấy một tờ giấy vàng gấp dúm dó từ trong lòng ra, đặt trên ghế đẩu cười nói:
- Cái này vốn là khế ước ba mẫu đất nhà các ngươi, năm đó cha ngươi bán cho ta, ta cũng không cần tiền trả lại cho các ngươi! Tính toán là chút tâm ý của ta.
Giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được vì sao nhắc tới người này phụ thân liền nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn là vì ba mẫu tổ điền này. Hắn còn cảm thấy kỳ quái, nhà người ta đều có vài mẫu đất đai, tại sao nhà mình không có cái gì.
Nếu như giao dịch công bằng, phụ thân cũng sẽ không hận gã, chắc chắn là xảy ra chuyện gì khiến cho phụ thân canh cánh trong lòng.
Chẳng qua oan gia nên giải không nên kết, người kia là Bảo Chính thôn Lý Văn, đắc tội gã cũng không phải cử chỉ sáng suốt, chỉ cần gã trả lại đất đai, làm việc thuận nước giong thuyền cũng không tệ.
Lý Diên Khánh liền cầm khế đất lên cười nói:
- Lý Bảo Chính trực tiếp tìm Tộc trưởng đi! Cứ nói rằng hai vị lệnh lang bị Lưu Phúc Nhi ức hiếp, không dám không đi. Về phần chỗ ta, ta đồng ý đảm bảo cho họ, thỉnh cầu Tộc trưởng tha cho họ một lần.
Lý Chân vui mừng. Gã bị hai đứa con trai gây ra họa lớn khiến cho sứt đầu mẻ trán, sáng sớm đã đi cầu Lý Văn Quý. Tuy rằng Lý Văn Quý đáp ứng xử lý nhẹ, nhưng xử lý nhẹ cũng là đánh gãy một chân, gã làm sao cam lòng?
May mắn vừa rồi Đại Quang nói cho gã biết, chỉ cần vị Khánh ca nhi này chịu mở miệng cầu tình với Tộc trưởng, hai đứa con trai của mình sẽ không có chuyện gì. Lý Chân cũng nghe nói chuyện tối qua, trong lòng gã lập tức dấy lên chút hi vọng.
Gã vội vàng chắp tay nói:
- Đa tạ Khánh ca nhi hỗ trợ! Nếu như hiện giờ Khánh ca nhi rảnh rỗi, chúng ta có thể tới thị trấn một chuyến hay không.
Lý Diên Khánh nào có tâm tư thới thị trấn với gã, lúc này hắn trở về phòng viết một tờ giấy, đưa cho Lý Chân:
- Ngươi giao cái này cho Tộc trưởng, hắn sẽ không truy cứu lệnh lang nữa.
Lý Chân thấy Lý Diên Khánh không chịu đi, cũng không có cách nào, đành nhận tờ giấy thiên ân vạn tạ rời đi. Tâm tình của Lý Diên Khánh lúc này quả thực rất thoải mái, tính trẻ con bùng lên, liền vắt chéo chân dương dương đắc ý hô lớn ra bên ngoài:
- Lý lão gia ở đây, còn vị hàng xóm láng giềng nào cần ta phê chuẩn, cứ việc tới đây đi!
- Xin hỏi… Đại Khí huynh đệ ở nhà không?
Ngoài cửa thực sự truyền đến một giọng nói vô cùng hòa ái.
…
‘Bần cư gây chuyện không người hỏi, giàu tại thâm sơn có họ hàng’.
Từ khi Tộc trưởng đến nhà, thời gian nửa ngày ngắn ngủi đã có bốn tộc nhân đến cửa thăm, ngoại trừ nhiệt tình biểu đạt đồng ý giúp Đại Khí chăm sóc con trai gã sống một mình ở nhà ra, còn có hai quả bí đỏ, một con cá muối và nửa túi hạt đậu.
Lý Diên Khánh đưa hết thảy những thứ này cho Hồ đại nương, hắn không cách nào báo đáp ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của gia đình Hồ đại nương, những thứ này là chút tâm ý của hắn.
Buổi chiều, trong sân nhà Lý Diên Khánh lại náo nhiệt. Dương Đại quản gia Lý phủ mang theo vài tên thợ xây tới xem nhà. Dương Đại quản gia tên là Dương Thiện Dân, tuổi chừng bốn mươi, cổ gã rất dài, đầu nhỏ thân hình lớn, đôi chân ngắn, mặc áo trắng, nhìn từ xa rất giống một con ngỗng trắng lớn.
Trên mặt Dương Đại quản gia một năm bốn mùa luôn mang theo nụ cười, tuy rằng sau lưng gã cũng có danh hiệu ‘Khẩu Phật tâm xà’, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gã hiền hòa hơn Lưu Thừa Hoằng hung thần ác sát nhiều lắm.
Chẳng qua hôm nay tâm tình của Dương Đại quản gia thực sự rất tốt, nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Gã vốn là Tam quản gia, tối qua sau khi Lưu Thừa Hoằng bị đuổi đi, gã liền được lão gia đề bạt làm Đại quản gia. Tôn Nhị quản gia cưỡi lên đầu gã lúc trước biến thành thuộc hạ của gã.
- Khánh ca nhi, mười quan tiền này là của cha ngươi! Ta đòi lại từ chỗ Lưu Thừa Hoằng thay ngươi rồi.
Dương Đại quản gia cười tủm tỉm vỗ vai Lý Diên Khánh, đặt một cái túi vải nặng trịch xuống dưới chân Lý Diên Khánh.