Chương 97: Bắt đầu luyện thương.
Chương 97: Bắt đầu luyện thương.Chương 97: Bắt đầu luyện thương.
- Tính cách của ngươi tương đối thô, không thích hợp sử dụng thương pháp tinh tế, ngươi lại thích chợp dùng đao, đại khai đại hợp, ta có mấy bộ đao pháp tuyệt diệu, sẽ truyền cho ngươi!
Vương Quý vui mừng, vội vàng khom người bái tạ:
- Tạ ơn sư phụ thành toàn!
- Còn Thang Hoài?
Thang Hoài vung quạt, hơi ngượng ngùng nói:
- Nếu sư phụ không chê vướng víu, học sinh cũng luyện thương đi!
Chu Đồng vui vẻ trong lòng, nâng chén rượu lên cảm khái nói:
- Lão phu tuổi đã gần thất tuần, vốn là phụng lệnh Đồng Thái Úy tới Thang Âm khởi đầu võ học, lại không nghĩ tới lại thu mấy giai đồ tại huyện Thang Âm, cũng coi như tuổi già không tiếc. Hi vọng bốn người các ngươi chăm chỉ luyện võ với lão phu, tương lai đền đáp quốc gia, chống lại cường lỗ, cũng coi như một chút lực cuối cùng của lão phu vì đánh nước.
…
Vào ban đêm, Lô Tuấn Nghĩa liền dẫn Yến Thanh trở về phủ Đại Danh, mọi người hưng phấn cả đêm không ngủ, đều tràn ngập chờ mong luyện tập binh khí lớn.
Trời vừa sáng hôm sau, mọi người tiếp tục luyện xạ kỵ, lúc gần đến giữa trưa, Chu Đồng mới triệu tập mười hai học sinh lại, nói với họ:
- Từ hôm nay trở đi, ta muốn nói cho mọi người một chút phương pháp luyện thương, phương pháp trường thương, bắt đầu từ Dương thị triều ta, cũng chính là thương pháp Dương gia mà mọi người đều biết, lại gọi Lê Hoa Thương…
Bí quyết của thương nằm ngay ở thuần thục, quen thì tâm có thể quên tay, tay có thể quên thương, tinh tế mà không trì trệ, biến ảo khó lường, thuần hóa vô tận. Nhưng học thương cũng giống như học nghệ khác, trước bắt đầu từ đơn giản, luyện lên từ cơ sở. Ta sẽ dẫn mọi người nhập môn, sau khi nhập môn sẽ dựa vào thể ngộ của bản thân, tương lai có thể có thành tựu gì, thì phải xem sự chăm chỉ và thiên phú của bản thân.
Lúc này, hai tên trợ giáo võ học ôm hai bó thương sáp ong lớn, phân phát cho mỗi người một cây thương.
Chu Đồng tiện tay quơ lấy một cây thương, cổ tay vung ra, đâm ra một thương, lại xoay tay một thương, trong nháy mắt dâm ra bảy tám mũi thương.
- Mọi người xem cẩn thận, hôm nay ta dạy mọi người động tác cơ bản nhất, thương pháp dùng cản, cầm, đâm làm chủ, trong đó đâm thương phải ngay ngắn cấp tốc, ra thẳng vào thẳng, lực ở mũi thương, làm tới thương đâm ra một đường, xuất thương giống như tiềm long xuất thủy, thu thương giống như mãnh hổ nhập động, cũng chính là xuất thương phải mạnh mẽ nhanh chóng, lực đạo cường đại, thu thương thì lực đạo vừa nhẹ vừa nhanh. Mọi người cẩn thận nhìn một lần, hết thảy có bảy động tác, mỗi động tác nhất định phải chuẩn xác. Được rồi, hôm nay mọi người luyện đâm thương một canh giờ.
Lý Diên Khánh cùng mọi người luyện tập đâm thương, hắn cảm giác hơi giống luyện tập đâm lê, cực kỳ buồn tẻ nhàm chán. Chu Đồng đi tới bên cạnh hắn và Nhạc Phi, thản nhiên nói:
- Bất cứ võ nghệ cao cường nào đều có kiến thức cơ bản vững chắc làm nền, nếu như kiến thức cơ bản của thương pháp không vững chắc, vậy thì tuyệt đối không luyện ra thương thuật cao minh. Lúc nhỏ ta luyện một động tác đâm thương đã luyện ròng rã một năm, chỉ có qua nhiều lần gọt giũa mới có thể học được bản sự chân chính.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ, nếu như chỉ đâm thương đã cần luyện một năm, vậy hắn thà rằng không học thương, hắn nào có nhiều thời gian tốn trong việc học thương như vậy.
Nhạc Phi thì đồng ý, cẩn thận tỉ mỉ luyện tập đâm thương, mỗi động tác đều chăm chú chuẩn xác. Chu Đồng thầm gật đầu, lão đã sớm chú ý tới Nhạc Phi, mặc dù tư chất của Nhạc Phi kém xa Lý Diên Khánh, nhưng gã quý ở chăm chú khắc khổ, chỉ cần có thể bổ sung chỗ yếu, tương lai thành tựu võ nghệ của Nhạc Phi sẽ không thua kém Lý Diên Khánh.
Lúc này Chu Đồng lại đi tới bên cạnh Vương Quý, thấy gã muốn nói gì, lão liền cười nói:
- Kiến thức cơ bản của luyện đao thật ra cũng giống như luyện thương, kiến thức cơ bản đều phải thông suốt. Ngươi luyện vững chắc kiến thức cơ bản của thương pháp, sau đó lại đi luyện đao, sẽ làm ít được nhiều. Đương nhiên, ngươi vẫn cần tiếp tục luyện tập lực lượng, lực lượng là cơ sở của đao pháp.
- Học sinh hiểu được!
Vương Quý hung hăng đâm ra một thương. Chu Đồng thấy một thương này của gã lực đạo rất tốt, rất có khí thế, lại thẳng tắp vững vàng, liền hài lòng gật đầu, đi tới chỗ Thang Hoài.
Sau Đoan Ngọ, thời tiết nóng lên từng ngày, đám tú tài Huyện Học bắt đầu thời gian khó khăn nhất trong năm. So với nông thôn mát mẻ, từng gian phòng ở huyện thành giống như lồng hấp, oi bức không chịu nổi, muỗi lại nhiều, khiến người ta khó mà chịu đựng.
Trong đêm, Hỉ Thước và Cúc tẩu đốt dây ngải, không bao lâu, một cỗ khói xanh bắt đầu tràn tới từng góc trong phòng. Dây ngải chính là đồ đuổi muỗi của triều Tống, dùng cỏ và lá ngải cứu bệnh thành dây sau đó châm lửa đốt, khói xanh tuôn ra sẽ đuổi muỗi, hiệu quả không tồi lắm.
Đây là thứ gia đình người bình thường dùng để đuổi muỗi, hai văn tiền một cây, một cây có thể dùng một đêm. Chẳng qua phiền phức chính là không thể cháy liên tục, cách một khoảng thời gian lại phải đốt lại một lần.
Mà nhà giàu thì dùng lô hun, hỗn hợp nhóm lửa có hương liệu bột ngải cứu, vừa thơm gian phòng, lại có thể đuổi muỗi, ngoại trừ hun hương, nhà giàu sang còn lắp cửa sổ gấm, trên giường lại có màn tơ. Màn đã phổ cập ở triều Tống, chỉ cần gia cảnh không quá bần hàn, gần như mỗi nhà đều có mấy chiếc màn.
- Tiểu quan nhân, bên kia của chúng ta đã không có muỗi, ta tới đuổi muỗi cho ngài đi!
Hỉ Thước ló đầu vào, cười hì hì nói.
Lý Diên Khánh đang ngồi trên giường khổ cực nghiên cứu Mao Thi Nghĩa, chung quanh là màn lớn mười trục phủ kín chiếc giường, giống như một cái lều vải, trong màn đèn đuốc sáng trưng, trên màn đầy muỗi đang bò.
- Được! Nghe chúng kêu thấy phiền.
Mặc dù muỗi không đốt tới người, nhưng khắp phòng đầy tiếng vo ve quả thực ảnh hưởng học tập.
Hỉ Thước chạy vào, tay cầm một miếng dây ngải khói xanh vung vung quanh màn, rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi ngải cứu, muỗi cũng dần dần biến mất.
- Tiểu quan nhân, dường như đã hết muỗi rồi.
- Ừ! Ngoại trừ một con muỗi cực kỳ lớn đang bay tới bay lui bên ngoài, con khác đã không còn.
Hỉ Thước lườm hắn một cái:
- Không có lương tâm, người ta tốt bụng đuổi muỗi giúp ngài, còn nói người ta là muỗi to, không để ý tới ngài!
Hỉ Thước quay người tức giận muốn rời đi, Lý Diên Khánh vội vàng nói với nàng:
- Bụng hơi đói, xem trong phòng bếp có gì ăn không?
- Biết rồi!
Không bao lâu, Hỉ Thước bưng một đĩa bánh bao tới, là bánh bao thịt Cúc tẩu tự mình làm, hương vị cực kỳ ngon, khiến Lý Diên Khánh khen không dứt miệng.
Lý Diên Khánh vừa ăn vừa hỏi:
- Nhạc ca nhi bên kia thế nào?
- Hắn cũng chui vào trong màn lớn giống như ngài, nhưng người ta đọc sách chuyên tâm hơn ngài, vừa không để cho người khác đuổi muỗi, cũng không hô đói bụng, càng không chê người khác là muỗi to.
Hỉ Thước còn đang canh cánh trong lòng chuyện tiểu quan nhân đùa giỡn vừa rồi.
Lúc này, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng rống của Vương Quý:
- Đánh chết những con muỗi đáng chết này, cắn chết lão tử!
Hỉ Thước che miệng cười ra tiếng, thấp giọng cười nói với Lý Diên Khánh:
- Tiểu quan nhân, Quý ca nhi luyện cử tạ trong sân! Thang ca nhi cũng thế, bị muỗi đốt đến thảm.