Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 140 - Chương 100: Tình Thế Nghiêm Trọng. (2)

Chương 100: Tình thế nghiêm trọng. (2) Chương 100: Tình thế nghiêm trọng. (2)Chương 100: Tình thế nghiêm trọng. (2)

Đề thi giải này không chỉ yêu cầu thí sinh có thể trả lời chuẩn xác giải thích Chu Lễ thiết lập Lục Quan, còn muốn yêu cầu thí sinh có lý giải sâu sắc về chính trị và lịch sử triều Đường.

Từ trong đề này, Lý Diên Khánh đã tìm được phương hướng học tập, hắn nhất định phải nắm giữ từng sự kiện quan trọng xảy ra của bản triều, đây rất có khả năng là phương hướng ra đề kiểm tra thi giải năm nay.

Hắn muốn thi đậu cử nhân, nhất định phải xuất kỳ binh, phát huy đầy đủ năng lực học tập mạnh mẽ của hắn, lợi dụng đầy đủ kinh nghiệm quý báu lưu lại từ kiếp trước, đây là pháp bảo trí thắng của hắn.

Bóng đêm ngày càng tối, mưa đêm ngày càng lớn, không khí đã có chút hơi lạnh. Đèn trong thư phòng Lý Diên Khánh rốt cuộc dập tắt, đây cũng là chiếc đèn tắt cuối cùng trong huyện Thang Âm, toàn bộ huyện Thang Âm hoàn toàn bị bóng đêm và mưa đêm nuốt sống.



Ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh tìm được Chu Đồng, xin phép Chu Đồng nghỉ mấy tháng. Hắn muốn tập trung tinh lực chuẩn bị khoa cử, không có thời gian luyện võ, chỉ có thể xin sư phụ hiểu được chỗ khó của hắn.

Chu Đồng trầm ngâm một lát nói:

- Ngươi xạ kỵ cơ bản đã qua quan rồi, nhưng thương pháp vừa mới bắt đầu, cơ sở còn chưa đánh tốt. Chẳng qua ta cũng biết ngươi có chí hướng rộng lớn. Được rồi! Ngươi cứ việc toàn tâm chuẩn bị khoa cử, chờ ngươi thi phát giải xong, ta sẽ dạy ngươi thương pháp.

- Đa tạ sư phụ hiểu cho chỗ khó của học sinh.

Lúc này, Nhạc Phi Vương Quý và Thang Hoài cũng xúm tới. Vương Quý dương dương đắc ý nói:

- Lão Lý, ngươi không luyện thương pháp cùng chúng ta, về sau thương pháp của ngươi sẽ không sánh bằng ta đâu!

Lý Diên Khánh đá gã một cước:

- Vậy thì luyện tốt cho ta, không được phép lười biếng, tươi lai ta phong ngươi làm Quan tiên phong tiền bộ chính ấn.

Vương Quý nháy mắt mấy cái:

- Vì sao ngươi phong ta? Thương pháp của ngươi không bằng ta, huống chi ta còn học đao pháp.

Thang Hoài nhếch miệng, vung quạt xếp mạ vàng nói:

- Người họ Vương lại bi lừa đá rồi! Lão Lý nói rõ ràng như vậy còn nghe không hiểu sao? Về sau chúng ta đều là Đại tướng dưới tay hắn, lão Lý người ta đi con đường thống soái, chúng ta đi con đường tiểu binh.

Nhạc Phi lắc đầu nghiêm túc nói:

- Lời này ta không dám gật bừa, chiến tranh bắt nguồn từ thực tiễn, kinh nghiệm ở chỗ tích lũy thực chiến. Đại Tống ta thực hành quan văn lãnh binh, là căn nguyên quân Tống đại chiến không thắng, tương lai một ngày nào đó…

Không chờ Nhạc Phi nói xong, Lý Diên Khánh liền cười hì hì ngắt lời gã:

- Lão Nhạc, đừng có cả ngày nghiêm túc như vậy, có mệt hay không! Ta chẳng qua xin nghỉ mấy tháng, cũng không phải từ đây mỗi người một ngả, buổi tối chúng ta còn phải ăn cơm cùng nhau nữa!

Lý Đông Đông vừa đi hơn ba tháng không có chút tin tức, cũng không biết nhang muỗi có làm được hay không? Hoặc là có được hoan nghênh trên thị trường hay không?

Nhưng có một điểm có thể biết được, không trông thấy nhang muỗi xuất hiện trong tiệm tạp hóa Thang Ký chuyên bán sản phẩm tân triều và vật phẩm xa xỉ ở huyện Thang Âm, điều này nói lên Lý Đông Đông lập nghiệp tạm thời gặp phải khó khăn.

Chỉ là Lý Diên Khánh tạm thời không có tâm tư hỏi tới chuyện của Lý Đông Đông. Mùa hè nóng bức đi qua, hiện giờ đã tới tháng chín, một cuộc thi cực kỳ quan trọng sắp diễn ra, đây cũng là trận đầu của thi giải.

Triều Tống không giống với Minh Thanh, Minh Thanh nhất định phải thông qua thi Đồng Tử mới đến lượt thi giải. Thi giải triều Tống lại là bước đầu tiên của khoa cử pháp định, cũng gọi là thi Châu. Nhưng nếu như không có hạn chế thêm, gần như tất cả người đọc sách đều sẽ chạy tới tham gia thi giải giống như ong vỡ tổ, gia tăng gánh nặng của thí sinh và giám khảo, cũng sẽ khiến cho ngư long hỗn tạp nghiêm trọng, không tốt cho tuyển bạt nhân tài ưu tú.

Cho nên triều Tống cũng có hạn chế tư cách nhất định đối với sĩ tử tham gia thi giải, biện pháp có hai loại, một loại là quy chế đảm bảo, do ba cử nhân tiến hành đảm bảo, một loại khác là quy chế đề cử, cũng chính là các huyện đề cử sĩ tử đi thi.

Nhưng nếu như thí sinh gian lận hoặc trình độ quá thấp, bình thường đều sẽ liên lụy tới người bảo đảm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiền đồ của người bảo đảm, cho nên cử nhân đồng ý làm người bảo đảm ngày càng ít, các huyện đề cử lại trở thành chủ lưu.

Vì đề cử nhân tài hợp cách tham gia thi giải, phần lớn huyện cũng sẽ cử hành một lần thi tuyển bạt hai tháng trước khi thi giải, loại thi tuyển bạt này đến Minh Thanh sau này dần trở thành thi Đồng Tử.

Huyện Thang Âm cũng không ngoại lệ, hàng năm sau tết mùng chín tháng chính, sẽ do Tri Huyện hoặc Huyện Thừa cử hành thi tuyển bạt chính thức tại Huyện Học, chỉ có người thông qua thi tuyển bạt mới được huyện đề cử đi tham gia thi giải.

Từ sau khi Vương An Thạch cải cách chế độ Thái Học, các Châu phổ biến thiết lập Châu Học của quan, như vậy thi tuyển bạt của Huyện Học liền được trao thêm một tầng ý nghĩa khác: Nó đồng thời cũng là thi tốt nghiệp Huyện Học, gọi chung là thi cuối năm Huyện Học.

Chẳng qua bởi vì huyện tự mình ra đề, bình thường rất đơn giản, lưu lại hình thức, hiện tượng gian lận cực kỳ nghiêm trọng, cơ bản đều thông qua toàn bộ.

Nhưng sau khi thi giải cải cách năm nay, thi huyện tháng chín hoàn toàn khác với lúc trước, nó trở thành một phần của thi giải, gọi là thi huyện, do Châu phủ ra đề mục, Châu phủ phái quan viên tới các huyện làm chủ thi. Càng khiến thí sinh sợ hãi chính là, tháng trước Châu phủ ban bố thông báo chính thức, lần này huyện Thang Âm chỉ trúng tuyển một trăm người đứng đầu.

Nói cách khác, chỉ có một trăm người có tư cách đi tham gia thi giải chính thức. Trước kia hàng năm huyện Thang Âm đều có hơn bốn người dũng mãnh lao tới An Dương tham gia thi, năm nay chỉ một trăm người có cơ hội này.



Trên bàn cơm một ngày trước khi thi huyện, Trương Hiển vội vàng ngồi xuống, mở to hai mắt đỏ bừng nói với Lý Diên Khánh:

- Lão Lý, ta cho ngươi biết một tin tức bất hạnh. Thái Học, Quốc Tử Học và Tứ đại thư viện Tương Châu đã thống kê ra thí sinh thi giải, tổng cộng có bảy mươi lăm người.

- Ồ!

Lý Diên Khánh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Trương Hiển gần như cả đêm không ngủ, chính là muốn vội vàng nói cho Lý Diên Khánh tin tức trọng đại này, nhưng Lý Diên Khánh lại có vẻ hơi hờ hững, quả thực khiến Trương Hiển cảm thấy thất vọng.

Gã hơi sốt ruột nói:

- Ngươi không hiểu ý của ta sao? hết thảy chỉ có danh ngạch mười lăm cử nhân, nội bộ Tương Châu vốn đã cạnh tranh rất kịch liệt, bên ngoài hiện giờ lại có một đám sói lớn chạy đến, nơi nào còn phần của chúng ta!

Nếu là ngày thường, Lý Diên Khánh chắc chắn rất giật mình bởi tin tức này. Nhưng hiện giờ hắn chí ít còn có một nửa giải thích chưa nghiên cứu cẩn thận, một câu thơ cũng không làm, hình luật một chữ cũng không thuộc. Hắn đã không còn lòng tin đậu cử nhân ban đầu, đối thủ cạnh tranh có nhiều hắn cũng không thèm để ý, có cảm giác rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.

- Hiện giờ đừng quan tâm nhiều như vậy, vẫn nên tập trung tinh lực ứng phó thi huyện quan trọng ngày mai.

Hiện giờ Lý Diên Khánh hơi không đủ lực lượng, hắn cũng bắt đầu căng thẳng bởi thi huyện ngày mai.

Bình Luận (0)
Comment