Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 15 - Chương 15: Ngũ Lang Nhạc Gia.

Chương 15: Ngũ Lang Nhạc gia. Chương 15: Ngũ Lang Nhạc gia.Chương 15: Ngũ Lang Nhạc gia.

Lý Diên Khánh hơi sững sờ, hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Vương Quý, Thang Hoài, như vậy Nhạc Phi chẳng phải ở nơi này?

Mặc dù Lý Diên Khánh biết Nhạc Phi cũng là người huyện Thang Âm Tương Châu, tuổi của Nhạc Phi lúc này hẳn cũng chỉ bằng mình, huyện Thang Âm diện tích vài trăm dặm, hơn trăm thôn trang lớn nhỏ, tin tức bế tắc, giao thông không tiện. Vốn họ rất khó gặp nhau, không ngờ ngày đầu tiên đến trường hắn liền gặp được hai nhân vật có liên quan tới Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài.

Lý Nhị lại hết sức sợ hãi:

- Ta đi gọi tỉnh sư phụ!

Gã vừa định chạy đi, Lý Diên Khánh đã kéo gã lại.

- Đừng ngốc!

Đánh thức Diêu sư phụ, người bị nghỉ học đầu tiên chắc chắn là hắn.

Lý Diên Khánh nhảy xuống tường thấp, trực tiếp tới đón.

Lý Nhị chợt nhớ tới Khánh ca nhi ngay cả Huyết Lang cũng giết chết được, còn sợ Vương Quý Thang Hoài sao? Lá gan của gã bay trở về, cũng nhảy xuống tường đi theo Lý Diên Khánh.

Hai tiểu quan nhân nhà giàu trước mắt một người dáng dấp cao gầy, một người dáng dấp lùn khỏe chắc nịch. Lý Diên Khánh nhận ra người lùn khỏe kia, hôm nay gã lắm miệng bị sư phụ dùng roi trúc quất một trận, đoán chừng gã chính là Quý Thiên Vương cái gì đó!

- Kính hai vị tiểu anh hùng đã lâu!

Mặc dù tuổi của đối phương còn lớn hơn hắn, nhưng Lý Diên Khánh vẫn dùng giọng điệu nửa thật nửa đùa ôm quyền thi lễ với họ.

- Tiểu tử, có biết quy củ Lộc Sơn Đường hay không?

Vương Quý một tay chỉ Lý Diên Khánh, ồm ồm nói.

- Quy củ gì, nói nghe một chút!

Vương Quý trừng mắt với Lý Nhị một cái, dường như đang trách hắn không nói quy củ cho người mới. Lý Nhị sợ chân khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói sau lưng Lý Diên Khánh:

- Khánh ca nhi, ngày đầu tiên người mới phải bái sơn đầu, hiện giờ bái còn kịp.

Lý Diên Khánh càng nghe càng thú vị, lại còn bái sơn đầu, những đứa nhỏ này học được từ này ở đâu?

- Phương pháp bái thế nào, Quý Thiên Vương dạy ta một chút.

Lý Diên Khánh phát hiện Thang Hoài là kẻ bí ẩn, Vương Quý này tình tình lại nhanh mồm nhanh miệng.

- Rất đơn giản, bái chúng ta ba lần, sau đó hô lớn một tiếng, người mới chuyên tới để bái sơn đầu, sau đó nói ra tên của mình, thái độ phải thành kính, chúng ta hài lòng coi như đã bái.

- Vậy còn lễ gặp mặt?

Lý Diên Khánh nghiêm trang nói:

- Dựa theo quy củ, phải cho người mới chút chỗ tốt coi như lễ gặp mặt, làm đại ca cũng không làm suông.

Vương Quý gãi đầu hơi ngây ra, gã chưa bao giờ nghe nói phải có lễ gặp mặt cho người mới, bình thường đều là người mới hiếu kính mình chứ!

Lý Diên Khánh thấy bộ dạng choáng váng của gã rất thú vị, rốt cuộc không nhịn được cười lên ha ha. Thang Hoài bên cạnh mở miệng nói một câu:

- A Quý, hắn đang đùa ngươi đấy!

Vương Quý cũng cảm thấy mình bị chơi xỏ, lập tức thẹn quá hóa giận, vén tay áo lên đánh ra một quyền.

Lý Diên Khánh đã sớm đề phòng gã đột nhiên làm khó. Một quyền này của Vương Quý khí thế mạnh mẽ, Lý Diên Khánh lại có chuẩn bị, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, đánh ra một quyền không nặng không nhẹ.

Vương Quý lập tức đánh hụt một quyền, không chờ gã phản ứng lại, bụng nhỏ mềm mại đã chịu một quyền của đối phương.

- Ai ui!

Vương Quý đặt mông ngồi xuống đất, ôm bụng buồn bực hô.

Lý Nhị kích động dậm chân, mở cuống họng hô to:

- Ngay cả Huyết Lang cũng bị hắn giết, các ngươi đánh không lại hắn.

Chung quanh truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc, chó ngao lớn khiến họ nghe tin đã sợ mất mật lại bị tên này giết, tên này đơn giản không phải là người.

Lý Diên Khánh vừa cười vừa vẫy tay với Thang Hoài:

- A Thang ca có muốn tới thử một chút?

Thang Hoài nghe nói Huyết Lang cũng chết dưới tay đối phương, trong lòng liền e ngại, nhưng cứ nhận thua như vậy lại quá mất mặt, gã liền quay đầu nói với một tên:

- Đi tìm Nhạc Ngũ ca tới!

Lý Diên Khánh nghe được rõ ràng, vội vàng kéo Lý Nhị qua hỏi:

- Nhạc Ngũ ca mà hắn nói có phải tên Nhạc Phi hay không?

- Đúng vậy! Hắn ngồi bên cạnh ngươi.

Thật trùng hợp như vậy, Nhạc Phi quả nhiên cũng ở học đường. Lý Diên Khánh nghĩ tới, bên cạnh hắn có một học sinh vẫn luôn nghiêm túc viết chữ, cũng mặc áo vải xanh hơi cũ như mình, cả buổi sáng không nói một câu.

Hóa ra người kia đúng là Nhạc Phi.

Lý Nhị thấp giọng nhắc nhở hắn:

- Nhạc Ngũ ca là cháu ngoại của lão Ngưu, trước mặt hắn tuyệt đối đừng nói xấu lão Ngưu.

Hóa ra là cháu ngoại Diêu sư phụ. Lý Diên Khánh nhớ được mẫu thân Nhạc Phi họ Diêu, dường như cũng xuất thân gia đình thư hương.

Lúc này, tên nhóc chạy đi tìm Nhạc Phi trở về, thở hổn hển nói:

- Thang đại ca, Nhạc Ngũ ca nói hắn muốn viết chữ, nếu không ngày mai không giao được bài tập.

- Thằng nhóc thối, lần sau sẽ thu thập ngươi.

Thang Hoài đỡ Vương Quý vẫn còn đang rên dậy, hung hăng trừng mắt với Lý Diên Khánh một cái, quay người rời đi.



Lý Diên Khánh rốt cuộc gặp được danh nhân đầu tiên từ khi hắn tới triều Tống, dĩ nhiên chính là Nhạc Phi.

- Chúng ta đều gọi hắn là Ngũ ca, thật ra hắn mới chính là lão đại của Thang Hoài và Vương Quý!

Lý Nhị ghé vào cửa sổ phía trước phòng học, nhìn Nhạc Phi đang viết chữ hết sức chăm chú, thấp giọng nói với Lý Diên Khánh:

- Hắn chưa từng bắt nạt người khác, nhưng lợi hại hơn hai tên kia nhiều.

Lý Diên Khánh đánh giá Nhạc Phi từ xa, Nhạc Phi hiện giờ cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, mày rậm mắt to, khuôn mặt ngay ngắn. Gã cũng mặc một bộ áo vải xanh giống mình, nhìn ra được gia cảnh của gã cũng không dư dả.

- Khánh ca nhi, ta nghe nói hắn có đại tỷ, còn có đệ đệ, trong nhà đều do một mình cha hắn làm ruộng nuôi gia đình. Hắn có thể tới đây đọc sách, nhờ có ông ngoại Diêu Lão Ngưu thanh toán học phí thay hắn.

Lý Diên Khánh hơi gật đầu, hắn có thể hiểu được, ngay cả buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, nhìn ra được Nhạc Phi trân quý cơ hội đọc sách không dễ dàng này thế nào.

Lúc này Nhạc Phi ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh một chút, cũng không chào hỏi hắn, lại lật một tờ giấy, tiếp tục viết chữ.

Nhạc Phi và Vương Quý, Thang Hoài ở cùng thôn, ba người chơi với nhau từ nhỏ. Vương Quý nhà có võ sư, ba người liền cùng học võ. Vương Quý và Thoang Hoài không chịu được khổ, học sơ sài, Nhạc Phi lại học rất vững chắc. Mấy tháng trước, Vương Quý tranh sơn đầu với Lưu Phúc Nhi, bị Lưu Phúc Nhi đánh một trận, nhờ Nhạc Phi kịp thời cứu gã, đồng thời đánh cho Lưu Phúc Nhi một trận.

Nhưng hôm nay Nhạc Phi lại mặc kệ hai người họ, ép học sinh mới bái sơn đầu, loại chuyện này Nhạc Phi cũng không quen nhìn.

Buổi chiều họ vẫn luyện chữ, Diêu sư phụ lại tăng thêm việc cho họ, yêu cầu họ viết năm lần mấy bài Luận Ngữ đã học, cũng giao vào sáng ngày mai.

Đám học sinh không ngừng kêu khổ, rất nhiều người ngay cả bài tập buổi sáng còn chưa làm, điều này có nghĩa đêm nay họ đừng nghĩ tới ngủ.

Mọi người đành phải thu hồi lòng chơi đùa, vội vàng vùi đầu làm bài tập, trong phòng đều là tiếng xào xạc.

Lúc này, Lý Diên Khánh chợt phát hiện bên người hắn có một tờ giấy, hắn dùng bút đẩy ra, phát hiện trên đó viết ‘Nhạc Phi’.

Lý Diên Khánh cười cười, nâng bút viết tên mình lên giấy ‘Lý Diên Khánh’.

Hắn vội vàng liếc Nhạc Phi, thấy gã vẫn hết sức chăm chú viết chữ, nhưng khóe miệng lại lơ đãng nở nụ cười.



Buổi chiều tan học sớm, ba người Nhạc Phi bị sư phụ gọi tới phòng dạy tiếp tục luyện chữ. Mặc dù Lý Diên Khánh muốn chào hỏi Nhạc Phi, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Diêu Lão Ngưu, hắn cũng không có tâm tình, đành thu dọn túi sách trở về nhà.

Huynh đệ Lý gia phía trước mặt mày hớn hở nói chuyện giáo huấn Vương Quý lúc giữa trưa, Lý Diên Khánh lại hơi rầu rĩ không vui, ngày đầu tiên đọc sách liền bị sư phụ lạnh lùng, về sau làm sao ở chung?

Vì sao Diêu sư phụ nghe được tên phụ thân lại trở mặt, phụ thân rốt cuộc đắc tội y nơi nào?

- Khánh ca nhi!

Lý Nhị thần bí kéo hắn một cái, lặng lẽ chỉ một cánh cửa lớn bên quan đạo, mặt cười tràn ngập mập mờ:

- Ngươi biết bên trong làm gì không?

Lý Diên Khánh liếc cửa lớn một chút, trên cửa chính có bảng hiệu Di Xuân Viện, Lý Diên Khánh nhếch miệng, thực sự là đồ nhà quê, người nào không biết đây là kỹ viện.

Chẳng qua tâm tình Lý Diên Khánh lúc này không tốt lắm, cũng lười nói đùa với gã:

- Ngươi muốn đi thì đi! Ta không nói cho cha ngươi là được.

Đúng lúc này, cửa lớn Di Xuân Viện mở ra:

- Lý gia, lần sau ta sẽ để cho Lục Châu theo ngài, hôm nay thân thể nàng quả thực không khỏe.

- Không! Không! Không! Lần sau vẫn là Tử Ngọc, ta rất thích nàng.

Đây là tú bà tiễn khách, thấy một người đi ra từ bên trong, mặt mày hớn hở, nhìn thấy ba người Lý Diên Khánh đối diện, bốn người đều cứng đờ, người này lại là Tứ thúc Lý Đại Quang.

Bình Luận (0)
Comment