Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn. (2)
Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn. (2)Chương 108: Ngẫu nhiên gặp gỡ tại hàng ăn. (2)
Đây mới là tranh đấu của người đọc sách, nếu dùng nắm đấm, chớ nói năm thư sinh, dù là năm mươi thư sinh cũng không phải đối thủ của Lý Diên Khánh. Nhưng võ là dùng để đình chiến, mà không phải tranh đấu, dùng đấu văn mới phù hợp thân phận sĩ tử.
Sĩ tử cầm đầu biết đối phương lợi hại, nhưng chạy trốn chật vật như vậy, mặt mũi lại không nhịn được. Gã nghe Lý Diên Khánh đưa ra so chữ, liền lập tức đồng ý.
- Được! Cứ theo đề nghị của niên đệ, chúng ta viết chữ tranh phòng, nếu chúng ta thua, chúng ta cam tâm tình nguyện rời đi, tuyệt đối không chơi xấu.
Trương Hiển thấy Lý Diên Khánh lại đưa ra đấu văn, gã hơi kinh ngạc trong lòng, với nắm đấm cứng rắn của lão Lý, chỉ cần hắn vừa ra tay, mấy người này chắc chắn sẽ bị đánh cho tè ra quần đào tẩu, hiện giờ lại muốn so chữ.
Trương Hiển khó hiểu trong lòng, nhưng vẫn thúc giục Chưởng quỹ tranh thủ thời gian chuẩn bị bút giấy nghiên mực. Gã tiến tới thấp giọng nói:
- Lão Lý, họ khiêu khích trước, cần gì khách khí với họ như vậy?
Lý Diên Khánh mỉm cười lại không trả lời. Trương Hiển cũng là người cực kỳ thông minh, gã vừa suy nghĩ liền tỉnh ngộ. Họ tới tham gia khoa cử, nếu động võ, bị giám khảo biết được, đức hạnh sẽ bị hạ xuống, vẫn không nên động võ thì tốt.
Lúc này người xem náo nhiệt trong ngoài khách sạn chật như nêm cối, mọi người nghe nói hai nhóm sĩ tử so đấu thư pháp trong phòng khách, càng thêm hứng thú, trong lúc nhất thời, tiếng người huyên náo, bàn luận ầm ĩ.
Chưởng quỹ và tiểu nhị đã chuẩn bị bút mực giấy nghiên trên một chiếc bàn vuông, năm sĩ tử huyện Lâm Chương thương lượng một chút, sĩ tử cầm đầu nói với Lý Diên Khánh:
- Ngươi nhỏ tuổi, chúng ta để ngươi viết trước.
Nói dễ nghe là nhường, trên thực tế họ đã phát hiện thiếu niên này thâm sâu khó lường, sợ mình viết chữ ra sẽ mất mặt.
Sở dĩ Lý Diên Khánh dám so thư pháp với họ, là bởi vì hắn vừa vào cửa liền phát hiện trên hành lý của năm người có dán tên tuổi, đây đương nhiên là họ viết, hắn đã tính trước.
Lý Diên Khánh cũng không chối từ, đi tới cầm bút, chấm mực đậm, nâng bút dùng lối viết chữ Thảo viết bốn chữ lớn ‘Thang Thủy bắc huệ’.
Thang Thủy là sông mẹ của huyện Thang Âm, ám chỉ tiệm này là người huyện Thang Âm lập, lại thêm đông gia họ Thang, đúng là một câu hai quan.
Bản thân Lý Diên Khánh cảm thấy đem ra được nhất chính là thư pháp. Kiếp trước hắn giành được giải đặc biệt trong tranh tài thư pháp, lại thêm hắn được danh sư chỉ điểm, bản thân lại có thiên phú cực cao, trải qua sáu năm khổ luyện, kiểu chữ Hành và kiểu chữ Khải của hắn đã có phong phạm đại gia, đặt bút tựa như giao long xuất thủy, nhảy vọt trên giấy.
Bốn chữ này đã có thế dời sông lấp biển của lối chữ Thảo, khí chất bàng bạc, lại có sự phiêu động của lối chữ Hành, như mây trôi nước chảy, một mạch mà thành. Không ít sĩ tử chung quanh đều là người biết hàng, vội vàng vỗ tay bảo hay, liên tục tán dương.
Ngay cả mười sĩ tử vốn định lên tiếng ủng hộ sĩ tử ở trọ cùng huyện thấy thư pháp này, cũng rút cổ về, tránh khỏi mất mặt.
Năm sĩ tử mặt mũi lúc trắng lúc xanh, họ nào viết ra được loại chữ như vậy. Năm người nhìn nhau, đành chắp tay nhận thua, ủ rũ bước ra bên ngoài.
Lý Diên Khánh lại cười nói:
- Hiện giờ nào còn chỗ ở? Như vậy đi! Chúng ta nhường ra hai gian phòng, mọi người chen nhau một chút, đều là người đọc sách, không cần khó xử lẫn nhau.
Năm sĩ tử Lâm Chương đều ngây dại, sĩ tử cầm đầu vừa hổ thẹn lại vừa cảm động trong lòng, liền vội vàng khom người nói:
- Niên đệ rất khiêm tốn, lấy ơn báo oán, chúng ta thua tâm phục khẩu phục!
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ chung quanh. Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ồn ào khen ngợi cho nhân phẩm của hắn. Lý Diên Khánh đi về phía Chưởng quỹ đang sững sờ cười nói:
- Mời Chưởng quỹ dẫn họ đi vào đi!
Lúc này Chưởng quỹ mới kịp phản ứng, trong lòng cảm kích nói:
- Đa tạ tiểu quan nhân khoan dung độ lượng!
Gã vội vàng phân phó tiểu nhị cầm hành lý của năm sĩ tử Lâm Chương đi vào. Năm sĩ tử lại cảm tạ Lý Diên Khánh, Trương Hiển và Tần Lượng mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng cũng không tiện nói gì.
Lý Diên Khánh cười cười, liền nói một câu với Trương Hiển và Tần Lượng, ba người cũng đi theo tiểu nhị vào hậu viện. Chưởng quỹ lại phân phó một tiểu nhị khác dắt ngựa của ba người tới chuồng súc vật hậu viện. Lúc này, người xem chung quanh bàn luận ầm ĩ, ai đi đường nấy.
Lúc này, trong đám người vây xem bên ngoài phòng khách có một người đàn ông trung niên không rời đi. Chỉ thấy y thân hình cao lớn, mặc áo sai dịch màu tím, đầu đội mũ sa, mặt như quan ngọc, mũi thẳng mồm vuông, râu dài một thước dưới hàm cực kỳ chỉnh tề, gã chắp tay đứng ở cổng, có vẻ cực kỳ nho nhã.
Gã thấy Lý Diên Khánh đã vào khách sạn, liền nói vài câu với một tùy tùng sau lưng. Tùy tùng bước nhanh tới, lấy được bốn chữ mà Lý Diên Khánh viết ở chỗ Chưởng quỹ, dâng lên cho nam tử trung niên.
Nam tử trung niên cẩn thận đánh giá một lát, không khỏi vuốt râu gật đầu, nói với hai tên tùy tùng bên cạnh:
- Lấy đi lại để xem đức, lấy chữ viết để nhìn người. Kẻ này mặc dù tuổi nhỏ, lại khiêm tốn tốt bụng, đối xử khoan dung với mọi người. Chữ viết này cũng như sấm sét trên giấy, tạo hình tinh tế, tương lai tất thành lương đống của Đại Tống ta.
- Lão gia, dựa theo quy định, chúng ta không thể lộ diện đầu đường An Dương!
Một tùy tùng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Ta biết!
Nam tử trung niên lập tức lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trường thi.
Năm nay triều đình cải cách thi giải, thu quyền ra đề về triều đình, đồng bộ với việc này chính là, quyền chủ khảo cũng bị triều đình thu hồi, do triều đình phái Hàn Lâm Học Sĩ chủ trì thi giải ở các nơi, cũng thực hành chế độ đóng cửa trường thi, yêu cầu Hàn Lâm Học Sĩ không được phép tiếp xúc với dân bản xứ trên đường, sau khi tiến vào chủ khảo, thì phải lập tức tiến vào trường thi.
Mặt khác, thiên tử sẽ phái ra các Ngự Sử tuần sát giám sát khoa cử, phòng ngừa chặt chẽ gian lận khoa cử.
Cùng ngày Lý Diên Khánh ở lại huyện An Dương, trong huyện thành truyền ra tin tức, quan chủ khảo đã tới huyện thành, tiến vào trường thi.
Trong lúc nhất thời, tin tức truyền tới sóng to gió lớn tại huyện thành. Sĩ tử vội vàng nghe ngóng bối cảnh quan chủ khảo, nếu như có thể biết quan chủ khảo là người nơi nào, bình thường thích xem sách gì, có sở thích thế nào, thích lưu phái văn từ nào, thậm chí lập trường chính trị là gì, mọi việc vân vân.
Thăm dò nội tình của quan chủ khảo, lúc làm bài thi sẽ có thể hợp ý, quan chủ khảo vừa vui vẻ, nói không chừng sẽ cho mình trúng cử nhân.
Đây quả thực không phải suy nghĩ lung tung, đây là chuyện thực sự đang xảy ra, là hiện thực khoa cử. Dưới tình huống trình độ của phần lớn sĩ tử gần gần nhau, sở thích của quan chủ khảo sẽ quyết định vận mệnh của một sĩ tử, nhất là thi giải ở địa phương, loại tình huống này đã thành lệ cũ.
Giống như bộ ngực của phụ nữ, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có khe ngực, mặc dù khách sạn Thang Ký đã sớm treo biển đầy khách, nhưng Chưởng quỹ vẫn nghĩ cách nhường ra cho Lý Diên Khánh một gian phòng.