Chương 109: Thần Tiễn Hà Quán. (2)
Chương 109: Thần Tiễn Hà Quán. (2)Chương 109: Thần Tiễn Hà Quán. (2)
- Cho một bát súp Hồ cay, lại cho hai lồng bánh bao, loại bánh nhân thịt, lại cho một đĩa thịt hầm.
- Không có vấn đề, tiểu quan nhân mời ngồi, đồ ăn lập tức tới ngay!
Lý Diên Khánh tìm bàn trống ngồi xuống. Một lát, nam tử bưng súp Hồ cay và ba lồng bánh bao cho hắn, lại đưa tới một đĩa thịt hầm, thịt hầm là cho thêm dầu dùng hành lá đảo qua, Lý Diên Khánh rất thích, bánh bao của nhà này da mỏng thịt dày, nhìn rất mê người.
Lý Diên Khánh bưng súp Hồ cay uống hai ngụm, một hơi nóng phát ra từ trong dạ dày, nhanh chóng tràn ngập toàn thân, trong thời tiết cuối thu không khí rét lạnh, loại súp Hồ cay này quả thực rất được hoan nghênh.
Lý Diên Khánh ăn hai miếng thịt hầm, lại gắp một cái bánh bao nhỏ, vừa ăn vừa nhìn đường cái. Chỗ này cách cửa thành bắc không xa, mặc dù không phải đường lớn nam bắc, nhưng cũng là một đường phố quan trọng, người đến người đi trên đường cực kỳ náo nhiệt. Đối diện là một tiệm vải, bên cạnh là một hiệu may cũ, nhìn hiệu may cũ dường như làm ăn khá hơn, thỉnh thoảng có người ra người vào.
Lúc này, mấy tên binh sĩ chính quy đi tới từ phía nam, đằng sau còn có một chiếc xe bò. Lý Diên Khánh rất ít thấy binh sĩ chính quy, không khỏi nhìn vài lần. Trong số binh sĩ có một tướng lĩnh trẻ tuổi, làn da khá đen, cưỡi một thớt ngựa quan, người mặc quân phục mềm, nhìn cấp bậc không cao, mấy tên binh sĩ bên cạnh dường như là thủ hạ của gã.
Tên tướng lĩnh này khiến Lý Diên Khánh đột nhiên cảm thấy khá quen. Lúc này tướng lĩnh trẻ tuổi tung người xuống ngựa, mang theo binh sĩ tới quán quà vặt. Dường như họ cũng muốn mua một số đồ ăn, trong xe bò truyền tới giọng nói của một cô gái trẻ tuổi:
- Lang quân, ta muốn ăn bánh bao, cho nhiều dấm.
Giọng của nữ nhân này cực kỳ quen thuộc, Lý Diên Khánh hơi ngẩn người. Tướng lĩnh trẻ tuổi đi vào lều, vừa vặn đối mặt với Lý Diên Khánh, hai người cùng nói:
- Là ngươi!
Lý Diên Khánh làm sao cũng nghĩ không ra, tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt này lại là Trương Kiều từng giao thủ ở nhà Vương Quý. Hắn giật mình trong lòng, ánh mắt lập tức nhìn tới xe bò bên đường. Như vậy… giọng nữ nhân trong xe bò vừa rồi, hẳn là Đại Nhạn, khó trách quen tai như thế.
Mặt mũi Trương Kiều lập tức nở nụ cười xán lạn:
- Hóa ra là tiểu quan nhân, thực trùng hợp!
Lý Diên Khánh vội vàng đứng lên hành lễ:
- Trương huynh, đã lâu không gặp!
Lý Diên Khánh lại nghĩ gã muốn vào kinh tham gia võ cử nhân, xem ra gã trúng võ cử, liền nhiệt tình nói:
- Tha hương gặp cố nhân, Trương huynh, chúng ta ngồi một chút!
Trương Kiều ngồi xuống đối diện Lý Diên Khánh, cũng gọi một bát súp Hồ cay. Gã cười đánh giá Lý Diên Khánh nói:
- Tiểu quan nhân hẳn là tới tham gia khoa cử thi giải à!
Lý Diên Khánh cười gật đầu, lại nói:
- Ta đoán không sai, Trương huynh hẳn là trúng võ cử nhân rồi!
- Năm nay vận may không tệ, thi đậu hạng bảy võ cử, nhận được long ân của Thánh thượng, đảm nhiệm Đoàn Luyện Thôi Quan Định Châu.
- Không tồi! Không tồi! Chúc mừng Trương huynh.
Lúc này, Trương Kiều nhớ tới một việc, áy náy cười, mang theo hai lồng bánh bao đứng dậy đi về phía xe bò. Gã nói vài câu với nữ tử trong xe bò, cuối cùng vẫn trở về một mình, rất bất đắc dĩ nói với Lý Diên Khánh:
- Trong xe là chuyết kinh, kỳ thật ngươi cũng biết, nàng hơi ngượng ngùng chào hỏi tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Không cần nhiều lời, ta hoàn toàn hiểu được, mời Trương đại ca ngồi!
Lý Diên Khánh đương nhiên có thể hiểu được, Đại Nhạn không muốn người khác biết thân phận quá khứ của nàng, không gặp mình cũng hợp tình hợp lý. Chẳng qua Lý Diên Khánh hơi kỳ quái, Trương Kiều và Đại Nhạn đều họ Trương, họ có thể thành hôn sao?
Trương Kiều nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lý Diên Khánh, gã hiểu trong lòng, liền nói:
- Vừa vặn gặp tiểu quan nhân, chuyện này liên quan tới thanh danh của ta và chuyết kinh, ta cần giải thích một chút, về sau nếu hương thân có hiểu lầm, mong rằng tiểu quan nhân có thể làm sáng tỏ thay chúng ta.
- Trương đại ca mời nói!
Trương Kiều thở dài nói:
- Thật ra từ tên của ta ngươi hẳn là có thể thấy được, tên thật của ta không phải họ Trương. Trương Kiều là ý gửi nuôi tại Trương gia, cha đẻ ta họ Hà, quyên quán Khai Phong. Cha mẹ mất sớm, ta được đưa tới Cập Ấu Đường, sau đó được Trương gia Tương Châu nhận nuôi, hiện giờ ta đã được phép khôi phục họ gốc.
Lý Diên Khánh thoải mái trong lòng, lần trước sau khi hắn luận võ đánh bại Trương Kiều, Trương Quân Bảo lại nhục mạ Trương Kiều như thế, nào có chút tình cảm thúc chất, hóa ra Trương Kiều là con nuôi Trương gia, như vậy có thể giải thích thông được.
Trương Kiều lại lấy danh thiếp từ trong ngực ra đưa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thấy trên đó viết ‘Tòng Sự Lang, Đoàn Luyện Thôi Quan Định Châu Hà Quán’.
Lý Diên Khánh sửng sốt một chút, hóa ra Trương Kiều chính là Thần Tiễn Hà Tuần Kiểm tiếng tăm lừng lẫy những năm cuối Bắc Tống. Thế nhưng lần trước so tên với gã, tiễn pháp của gã cũng chỉ khá tốt mà thôi, chưa nói tới Thần Tiễn, có lẽ gã cung kỵ rất lợi hại, lúc ấy gã chỉ so cung bộ với mình.
Chẳng qua Trương Kiều vốn họ Hà, như vậy gã cưới Trương Đại Nhạn cũng không có kiêng kị cùng họ cái gì, chỉ là tại sao gã lại quen biết…
Hà Quán cười tiếp tục nói:
- Ta và Đại Nhạn quen biết từ nhỏ. Phụ thân Đại Nhạn cũng là họ hàng xa Trương gia, từng làm quản sự mấy năm ở nhà dưỡng phụ ta. Ta và Đại Nhạn cùng nhau lớn lên, về sau phụ thân Đại Nhạn liên quan tới trộm cắp đánh bạc, bị dưỡng phụ ta đuổi đi. Đại Nhạn khi đó trở về Thang Âm, lúc ấy Hỉ Thước mới hai tuổi, nàng căn bản cũng không nhớ ta.
Lúc này Lý Diên Khánh mới chợt hiểu, hắn đã nói Đại Nhạn làm sao lại quen biết đệ tử Trương gia An Dương, quan hệ trong này cũng thực phức tạp. Lý Diên Khánh cười nói:
- Nếu ngươi không giải thích, quả thực sẽ bị người khác hiểu lầm.
- Đúng vậy! Dưỡng phụ ta vốn kiên quyết phản đối ta và Đại Nhạn. Ta vì cưới Đại Nhạn khôi phục tên cũ, càng khiến dưỡng phụ tức giận. Lần này ta về nhà, ngay cả cửa hắn cũng không cho ta vào. Nhưng ta không thể không quan tâm nàng, phụ thân nàng là người như vậy, lần trước nếu không có ngươi, vận mệnh Đại Nhạn sẽ bi thảm rồi. Hiện giờ Đại Nhạn đã có bầu, ta làm sao có thể vứt bỏ nàng?
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, có thể gặp được một nam tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng là phúc khi tu luyện từ kiếp trước của Đại Nhạn.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhớ tới khế ước thân phận của Đại Nhạn ngay ở nhà mình, hắn liền cười nói:
- Khế ước của Đại Nhạn ngay ở chỗ muội muội nàng, sau này ta viết thứ để Trung thúc tìm Bảo Chính giải trừ nó, sau đó gửi nó cho ngươi, như vậy các ngươi sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.
Hà Quán vui mừng, đây chính là chuyện gã vẫn luôn nhức đầu. Nếu không giải quyết thân phận của Đại Nhạn, cuối cùng vẫn là tai họa ngầm. Gã vẫn không biết nên làm thế nào, không nghĩ tới gặp được Lý Diên Khánh ở An Dương, cứ giải quyết dễ như trở bàn tay như vậy.
Gã cảm động trong lòng, đứng dậy thi lễ thực sâu:
- Ân đức của tiểu quan nhân đối với chuyết kinh, Hà Quán khắc ghi trong lòng, đại ân không lời nào cảm tạ hết, tương lai Hà Quán nhất định sẽ hồi báo!