Chương 120: Kỳ thi Giải Thí (8).
Chương 120: Kỳ thi Giải Thí (8).Chương 120: Kỳ thi Giải Thí (8).
…
Sau khi Lý Diên Khánh viết xong hơn một ngàn chữ, hắn dần dần tìm được cảm giác, dứt khoát bỏ luôn bản nháp, trực tiếp viết lên giấy thi, hắn hết sức chăm chú, ngòi bút tung bay, từng hàng chữ nhỏ xinh dần dần hiện ra trên mặt giấy tựa như nước chảy mây trôi.
Hiệu suất làm việc của trường thi quả thực rất thấp, mãi tới lúc mặt trời sắp lặn mới giao bọc đồ lại cho các thí sinh. Có rất nhiều thí sinh đã sắp chết cóng, cũng có nhiều thí sinh đói tới mức bụng dính vào lưng, tên Trịnh mập sát vách là một ví dụ điển hình; gã đói sắp ngất, thậm chí không tiếc vi phạm quy định, rung chuông hai lần, giục binh sĩ đưa đồ ăn vào. Có điều gã vi phạm quy định cũng chẳng bị giám thị ghi tên lại, chỉ mở miệng cảnh cáo cho có.
Khi bọc đồ được đưa tới, Lý Diên Khánh còn tưởng mình nghe thấy tiếng sói tru từ phòng sát vách, sau đó là tiếng nhai nuốt như sấm rền gió cuốn.
Mặc dù Lý Diên Khánh cũng đói sắp lả đến nơi, nhưng hắn không hề thất lễ, mà cẩn thận từng chút cất bài thi đi, sau đó mới đặt bọc đồ lên bàn, mở ra, bên trong là ba hộp cơm.
Lý Diên Khánh không thể không bội phục kinh nghiệm phong phú của Vương chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ đặc biệt dùng vải đỏ bọc năm mươi văn tiền trong bọc, hiện giờ vải đỏ bọc tiền không thấy đâu nữa, nhưng đồ ăn và cơm bên trong được bảo quản rất tốt. Nếu không sau khi binh sĩ kiểm tra xong, nhất định trong hộp cơm sẽ lộn xộn bừa bãi hết cả.
Món chính là bánh bao hấp không nhân, còn có thịt muối, lạp xưởng, trứng luộc, dưa chua, ngoài ra còn có hơn mười quả quýt, đồ ăn đầy đủ cho ba ngày. Mặc dù đều là những món ăn lạnh, nhưng trường thi sẽ cung cấp trà nóng, dạ dày sẽ không đến nỗi khó chịu.
Lúc này, binh sĩ bắt đầu đưa nước trà, Lý Diên Khánh ăn no, uống chén trà nóng, đi nhà xí một chuyến rồi mới dùng chăn bọc lấy cả người, ngả đầu đánh một giấc. Nếu đã tính toán thời gian đủ cả rồi thì có một giấc ngủ đầy đủ chính là sự đảm bảo tốt nhất cho thể lực của bản thân.
Hai ngày chẳng mấy chốc đã trôi qua, đến trưa ngày thứ ba, rất nhiều thí sinh phải gánh chịu hậu quả do không chịu tính toán trước, hậu quả nghiêm trọng nhất là chưa làm xong bài thi đã hết giấy thi, không ít thí sinh rơi vào tình trạng này, chí ít Lý Diên Khánh tận mắt chứng kiến có vài sĩ tử xin giám thị cho thêm giấy thi bị từ chối, thậm chí còn phải chịu cảnh cáo.
Người nào tình trạng tốt hơn một chút thì phía trước là kiểu chữ lớn, càng về sau thì chữ càng nhỏ, khoảng cách giữa các hàng lẫn lộn hết cả, là bài thi kiểu đầu voi đuôi chuột điển hình, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới số điểm sau cùng.
Buổi chiều ngày thứ ba, Lý Diên Khánh đã làm xong toàn bộ ba mươi câu hỏi, trừ ba câu hỏi hơn năm ngàn chữ hắn không dùng giấy nháp ra thì những câu khác đều viết nháp một lượt rồi mới chép vào bài thi.
Hắn cẩn thận đọc lại một lượt mười tờ giấy làm bài thi, vô cùng hài lòng, không một lỗi sai, không gạch xóa sửa chữa, bố cục cân đối, kiểu chữ đều nhau, không lớn không nhỏ, cả bài thi cực kỳ đẹp mắt. Sau khi chờ mực khô, hắn viết và dán tên lên giấy thi, cuối cùng còn dùng một chiếc kẹp gỗ nhỏ kẹp mười bài thi vào nhau.
Lúc này, tiếng trống gõ báo hiệu có thể nộp bài thi vang lên, thời gian làm bài chỉ còn lại nửa canh giờ. Lúc này, những thí sinh nên làm xong đều đã xong cả, có người cho dù chưa làm xong nhưng cũng vì đủ các kiểu nguyên nhân mà không làm tiếp được nữa, hoặc là chưa học thuộc hết, hoặc không có giấy làm bài thi,… Thế là cả đám sĩ tử đều không do dự thêm nữa, đồng loạt nộp bài thi.
Lý Diên Khánh nghe ngóng động tĩnh phía sát vách, hắn bội phục vị nhân huynh mập mạp này vô cùng, lúc nào cũng ăn được, buổi tối vừa đặt lưng xuống là ngủ không biết trời trăng gì, ngáy to tới mức cả con ngõ nghe thấy. May mà Lý Diên Khánh đã có dự tính từ trước, hắn đi ngủ rất sớm, còn vị thí sinh khác sát vách Trịnh mập thì khổ sở khỏi nói, có khi cả đêm không chợp mắt mất.
Mặc dù Trịnh Vinh Thái thoạt nhìn có vẻ rất an phận, nhưng Lý Diên Khánh vẫn phát hiện ra mánh khóe của gã. Buổi tối ngày thứ hai, khoảng nửa đêm, một binh sĩ bí mật đưa cho gã một cuộn giấy.
Hẳn là phụ thân gã đã mời một cao thủ nhại nét chữ, bắt chước nét chữ của gã làm hết bài thi giùm gã. Nếu không dựa vào tốc độ viết chữ của tên mập này, có cho gã đáp án gã cũng chẳng chép kịp, có khi còn chép sai cũng nên.
Lý Diên Khánh rung chuông, nộp bài thi và giấy nháp cho giám thị rồi mới thu dọn đồ đạc vào bọc đựng đồ, nối tiếp dòng người, ra khỏi cổng lớn của trường thi.
…
Môn thi thứ hai kéo dài trọn vẹn ba ngày hai đêm, tất cả thí sinh đều kiệt sức, bọn họ lũ lượt trở về nhà trọ nghỉ ngơi, chuẩn bị đối mặt với môn thi thứ ba cũng nghiêm trọng chẳng kém. Trong các tửu quán chốn An Dương đều không có bóng dáng các sĩ tử tham gia khoa cử đâu hết, chỉ có đám sĩ tử trẻ tuổi tới Châu Học nhập học tụm lại một chỗ ăn uống thoải mái.
Lý Diên Khánh và Trương Hiển nhanh chóng quay về nhà trọ, sắc mặt Trương Hiển không tốt lắm, xem ra y làm bài thi môn này không như ý.
Có điều Lý Diên Khánh hiểu rõ tính cách của y, Trương Hiển làm việc rất hiếm khi cân nhắc đầy đủ, hẳn là chưa tính toán rõ ràng đã đặt bút viết luôn, cuối cùng không đủ giấy làm bài thi, trình bày chắc chắn chả ra làm sao.
Nhưng khoa cử tàn khốc như vậy đó, không chỉ kiểm tra học thức, mà còn thử thách năng lực làm việc của thí sinh, nhìn thì có vẻ không suy nghĩ cẩn thận, nhưng vừa hay phản ảnh năng lực làm việc của người đó không ổn.
Hai người vừa vào nhà trọ, Vương chưởng quỹ đã đon đả chào mời:
- Buổi chiều Tần ca vừa trả phòng rời đi rồi.
Lý Diên Khánh và Trương Hiển nhìn nhau, đồng thanh hỏi:
- Y đi đâu vậy?
- Đi Châu Học rồi, Tần ca để lại lời nhắn cho hai vị, bảo hai vị cố gắng thi tốt, không cần bận tâm tới Tần ca. Y cảm thấy mình hợp với con đường Thái Học hơn, y nói y không chịu được sự tàn khốc của khoa cử.
Vương chưởng quỹ rất biết ăn nói, diễn tả lời nhắn của Tần Lượng cực kỳ sinh động. Lý Diên Khánh gật gật đầu, thật ra khi Tần Lượng thi huyện đứng thứ chín mươi bảy, trên cơ bản, vận mệnh của y đã được quyết định.
Trương Hiển thở dài:
- Rất có thể ta cũng phải tới Châu Học Thượng Xá học. Thật ra cũng không tồi mà, học ở đó ba năm là có thể thi Thái Học, nếu thi đậu Thái Học cũng đâu khác gì thi đậu cử nhân rồi tới Thái Học học chứ?
Đương nhiên là khác nhau rồi, làm gì có chuyện thi đậu Thái Học dễ dàng như vậy? Có điều Lý Diên Khánh hơi mệt, chẳng muốn nói thêm gì nữa, hắn bèn nói với Vương chưởng quỹ:
- Phiền chưởng quỹ mang một phần đồ ăn ngon tới phòng ta, mang cả một bầu rượu tới nữa.
- Mời tiểu quan nhân lên phòng nghỉ ngơi, ta lập tức gọi người mang lên.
Lý Diên Khánh chia tay với Trương Hiển, lê bước mệt mỏi trở về phòng, tuy cơ thể hắn không mệt mỏi nhưng suy nghĩ trong đầu như có trăm ngàn hòn đá trôi nổi, vô cùng lộn xộn. Hắn chẳng muốn làm gì, cũng không muốn đọc sách nữa, chỉ muốn ngả lưng ngủ một giấc thật ngon.